Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 423: Hàn khả tâm xuất hiện lúc nửa đêm, cái chết của hàn nhàn



Lâm Hạo tỏ ra thất bại, biểu cảm trên mặt đã không cách nào diễn tả bằng ngôn từ: “Cô tự tin vậy cơ à?”

“Đúng vậy.” Tần Ng1uyễn đưa tay vuốt tóc, cô mỉm cười nhẹ và liếc nhìn Lâm Hạo.

Lâm Hạo thở dài: “Cô càng sống càng thụt lùi vậy.”Khuôn mặt ngái ngủ của Lâm Hạo cũng lộ ra vẻ chán ghét giống hệt.

Tần Nguyễn lạnh lùng nói: “Tôi đã từng thấy người đi chịu chết rồi, nhưng bao giờ thấy người nào tự đưa tới cửa một cách cẩu thả như vậy, cô ngại mình chết chưa đủ triệt để hả?”

Lâm Hạo bĩu môi, hành động và cử chỉ có chút quái dị khó tả: “Nơi này dù sao cũng đã từng là nhà của tôi, trở lại thăm một chút cũng không quá đáng chứ?”
Cô ngồi dậy, đôi mắt cảnh giác nhìn quanh căn phòng như đang tìm kiếm cái gì đó.

Sát khí ở trong phòng nhiều như vậy chắc chắn là có tà ma xâm nhập.

Tần Nguyễn luôn có cảm ứng cực kỳ nhạy cảm đối với sát khí.
Tần Nguyễn nói tiếp: “Tôi đang nghĩ đến những lời anh vừa nói, tại sao tôi lại có cảm giác là anh đang khích bác mối quan hệ giữa tôi và Tam gia thế nhỉ?”

“Tôi chỉ nói thật thôi.” Lâm Hạo chỉ vào Hoắc Xuyên ở gần đấy: “Tôi còn không sợ anh ta đứng nghe thì sao được gọi là châm ngòi ly gián được.”

Tần Nguyễn thở dài nói: “Lòng người khó dò lắm.”
Tần Nguyễn hỏi: “Anh vẫn luôn đứng canh ở đây à?”

“Ừ.” Lâm Hạo ngáp một cái, nói: “Sấm sét đáng thức cô hả?”

Đôi mắt thâm thúy của Tần Nguyễn rất bình tĩnh, khi nhìn Lâm Hạo, trong mắt cô ẩn chứa băng giá, u ám vạn năm không tan.
Người đang đứng canh ngoài cửa là Lâm Hạo.

Tần Nguyễn xuống giường, xỏ dép đi trong nhà rồi ra tới cửa.

Cửa phòng mở ra, đập vào mắt cô là Lâm Hạo đang đứng ở ngoài cửa với vẻ mặt mệt mỏi rã rời.
Lâm Hạo giương mắt lên nhìn cô trừng trừng: “Tôi nói chết rồi là hồn phách tan biến ấy.”

Tần Nguyễn cau mày, nhìn vào gương mặt tỏ ra căm hận của Lâm Hạo, cô nghi ngờ hỏi: “Bị con quỷ lớn hơn nuốt chửng?”

Cô chỉ thuận miệng nói thế thôi, ai ngờ lại đoán trúng sự thật.
Anh cả Tần Cảnh Sầm của cô đang tăng ca ở công ty, anh hai Tần Muội đi tụ tập với bạn bè, có khả năng đêm nay không về.

Cả căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Tần chỉ còn Tần Nguyễn và Tần An Quốc.

Vì sức khỏe nên dạo gần đây Tần An Quốc đang dưỡng sinh, ông đã về phòng đi ngủ từ sớm rồi.
Đôi mắt Tần Nguyễn cụp xuống nhìn chằm chằm vào hai chân hơi kiễng lên của Lâm Hạo, sự bình tĩnh trong mắt cô biến mất.

Cô giương đôi mắt sắc bén như một mũi tên bắn về phía Lâm Hạo, đôi môi đỏ mọng mím lại tỏ vẻ không vui.

“Tà ma ở đâu còn không ra đây!”
Tần Nguyễn lười phải lá mặt lá trái với cô ả này, cô hỏi: “Mẹ cô đâu?”

Lâm Hạo rũ mắt xuống, quanh người tản ra hơi thở bị thương: “Chết rồi.”

Tần Muội: “Tôi biết bà ta chết rồi, chẳng phải bà ta đi xuống Địa Phủ cùng với cô đấy sao, bà ta không ở cùng cô à?”
Tần Nguyễn trả lời hời hợt: “Tôi coi trọng cả người Tam gia.”

“Tôi cũng đoán thế.” Lâm Hạo tỏ vẻ tôi nhìn thấu cô mà.

Tần Nguyễn chỉ cười không nói gì.
Lâm Hạo giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng: “Được rồi, tôi không nói nữa.”

Và thế là đề tài liên quan tới việc Hoắc Tam gia có coi trọng Tần Nguyễn hay không, cứ thế kết thúc.

Một lát sau, Lâm Hạo nhỏ giọng hỏi Tần Nguyễn: “Cô nói thật đi, thứ cô coi trọng là mặt của Tam gia, thân hình của ngài ấy, hay là quyền lợi tối cao của nhà họ Hoắc? Nhìn cô thế nào cũng không giống như đang si mê Tam gia.”
“Thùng thùng.”

Cửa phòng bị gõ vang.

“Tần Tiếu Ngũ, sao thế?”
Ánh đèn sáng rọi cả căn phòng, Tần Nguyễn rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào vật nước trên mặt đất bên cạnh giường, sắc mặt cô u ám.

Vệt nước là từ cửa kéo dài đến đây.

Cô nheo mắt nhìn về phía cửa, rồi cất giọng gọi: “Hoắc Xuyên, Lâm Hạo?”
Không tìm được bóng dáng con quỷ kia, cô lạnh lùng lên tiếng: “Ai?!”

Không có người đáp lại cô, âm thanh nước rơi thoáng chốc cũng biến mất, ngay khi cô vừa tỉnh lại.

Tần Nguyễn nghiêng người ấn nút ở chỗ tủ đầu giường, bật đèn trong phòng lên.
Đúng là cô coi trọng Tam gia, mà coi trọng từ kiếp trước cơ.

Buổi tối ở nhà họ Tần.

Sau khi ăn cơm tối xong, Tần Nguyễn lên lầu nghỉ ngơi.
m thanh giọt nước rơi xuống đều đều, rất có cảm giác tiết tấu.

Bên ngoài gió bão mưa to ầm ầm, khiến âm thanh nhỏ nước không có chút cảm giác tồn tại nào.

Nhưng Tần Nguyễn nằm trên giường vẫn cảm ứng được cái gì đó, đôi mắt sắc bén của cô bỗng mở ra.
Giọng nói quen thuộc đến mức mặt mày Tần Nguyễn hiện lên biểu cảm chán ghét, đây rõ ràng là giọng của Hàn Khả Tâm.

Tần Nguyễn tựa người vào khung cửa, nhìn Lâm Hạo trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng, châm chọc: “Quả nhiên là cô!”

Biết được là ai đang quấy phá, cô không còn vẻ cảnh giác như lúc ban đầu nữa mà tỏ ra thành thạo chuyên nghiệp.
Ngay sau đó, tiếng mưa lộp độp vang lên.

Tần Nguyễn nằm ở trên giường trong phòng ngủ, bị tiếng sấm và tiếng mưa làm phiền, khuôn mặt đang ngủ yên bình lộ ra biểu cảm không kiên nhẫn, đôi mày thanh tú cầu lại.

Tiếng mưa rào rào rất to khiến người ta không thể ngủ yên.
Tầ2n Nguyễn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta thì cười trấn an: “Anh đấy, cứ để cảm xúc của mình căng thẳng quá, đừng tự tạo áp lực7 quá lớn cho mình, phải biết cách tận hưởng niềm vui trong cuộc sống chứ. Sau này ở bên cạnh tôi, tôi sẽ bảo kê cho anh, đảm bảo7 anh được sống bình yên cả đời.”

Cô hiểu vì những chuyện mà Lâm Hạo đã phải trải qua trong ba năm qua ở nhà họ Tô, nên kh2ông thể tránh khỏi lúc nào cảm xúc của anh ta cũng căng thẳng.

Lâm Hạo nhíu mày: “Lợi hại như vậy cơ à?”
“Tí tách... Tí tách...”

“Tí tách... Tí tách... Tí tách...”

Tiếng nước tí tách vang lên trong phòng ngủ.
Khuôn mặt đờ đẫn của Lâm Hạo dần thay đổi, trở nên vặn vẹo dữ tợn.

Khóe môi anh ta nhếch lên thành một nụ cười tà ác: “Bị cô phát hiện rồi!”

Lâm Hạo rõ ràng là đàn ông, nhưng thanh âm phát ra lại là giọng của phụ nữ.
“Chứ còn 0gì nữa!” Tần Nguyễn chỉ xuống dưới chân: “Đến Minh Vương tôi cũng đã gặp rồi, cho dù anh có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng có thể nói một tiếng, để người phía dưới để ý anh.”

Mặt Lâm Hạo đen sì: “Cô im ngay, tôi cảm ơn cô quá!”

“Đừng khách sáo, chuyện nhỏ ấy mà.”
Tần Nguyễn mà đã ngủ say thì rất khó tỉnh lại, cô xoay người lấy chân kẹp chăn.

Vì tiếng mưa quá ồn ào nên cô phải trùm chăn lên đầu để ngủ tiếp.

“Tí tách...”
Mặt Lâm Hạo tối sầm: “Sau khi đạo trưởng Ô dẫn chúng tôi đi trốn, gã đã ăn rất nhiều những con quỷ yếu hơn để tu luyện. Ngay hôm nay đây gã cũng ăn luôn cả mẹ tôi. Hiện tại đạo trưởng Ô đã luyện được thành hình người, tôi đến là để báo cho cô biết một tiếng.”

Trong mắt Tần Nguyễn toát ra vẻ mỉa mai: “Cô mà lại có lòng tốt như vậy à?”

Cô phải cảm thấy nghi ngờ đấy.

Hai mẹ con Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm quá mưu mẹo, cô chẳng tin lời nào do hai mẹ con nhà này nói ra.

Khuôn mặt Lâm Hạo vặn vẹo, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận, cô ta phát ra tiếng nói lanh lảnh quái dị: “Tin hay không tùy cô!”

Tần Nguyễn sờ cằm, nhìn Lâm Hạo từ trên xuống dưới.

Hàn Khả Tâm dùng cơ thể của Lâm Hạo khiến lời nói và cử chỉ của anh ta thật khó mà chấp nhận được, quá cay con mắt.