Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 427: Tam gia là ông chồng hệ papa, cực kỳ có cảm giác an toàn!



Hôm sau.

Tần Nguyễn tỉnh dậy xuống lầu, thấy Hoắc Xuyên và Lâm Hạo đứng đối mặt ở trong phòng khách, không biết đang nói chuyện gì. <1br>
Sắc mặt Lâm Hạo tái nhợt, giống như cơ thể bị móc sạch. Một chàng trai cao to hôm qua còn bừng bừng sức sống, nhưng hôm nay lại bơ ph2ờ như quả cà tím héo. Cô ta nâng cái cổ trắng nõn nà tuyệt đẹp lên, mặt mày mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tam gia, Tam thiếu phu nhân nên đến rồi chứ?”

Ngoài miệng Tô Tĩnh Thư hỏi rất lịch sự, nhưng trong lòng lại tức chết đi được.
Lời khen ngợi của Tần Nguyễn khiến Tam gia sửng sốt, trên khuôn mặt bình tĩnh lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên anh được Tần Nguyễn khen trực tiếp như vậy, mặc dù cũng có vài từ ngữ anh không hiểu cho lắm.
Tối hôm qua ông nằm trằn trọc trên giường vì nghĩ đến chuyện của nhà họ Hoắc.

Danh gia vọng tộc đứng đầu của nước Hoa, luôn bị nhiều thể lực nhìn chằm chằm.
Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm đã tan biến, nguy cơ tiềm ẩn của nhà họ Tần được giải trừ, cô không cần phải để ý đến an nguy của người nhà nữa. Hôm qua tâm trạng của Tam gia không được vui, chung quy lại Tần Nguyễn vẫn cảm thấy lo lắng, trong lòng nghĩ không thể để mặc anh được. Sau khi ăn sáng với cha xong, Tần Nguyễn cùng Hoắc Xuyên và Lâm Hạo rời khỏi nhà họ Tần.

Trước khi đi, Tần An Quốc nghiêm túc nói với Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn à, con sắp làm mẹ rồi, mặc kệ con và con của con ở bên ngoài gặp phải chuyện thiệt thòi gì cũng đừng tự chịu đựng một mình. 18 năm trước ba không làm tròn trách nhiệm nuôi dưỡng con, nhưng quãng đời còn lại ba có thể nuôi con cả đời được.”
Nghe thấy giọng của Tần Nguyễn, Hoắc Xuyên và Lâm Hạo lập tức quay đầu lại, cùng hô lên.

Tần Nguyễn đến gần hai người họ: “Hai anh đang lén lút thảo luận cái gì vậy?”
Nhà họ Hoắc.

Tô Tĩnh Thư ngồi ở phòng khách trong khu nhà nhỏ của Hoắc Tam gia, cô ta cầm tách trà thơm ngát do người hầu của nhà họ Hoắc bê tới, uống một ngụm.
Vẻ mặt của Tần Nguyễn khá vi diệu, cô nàng Tô Tĩnh Thư này quá nực cười rồi đấy.

Cô và cô ta không oán không thù, tại sao lại bị cô ta để mắt tới nhỉ.
“Nói có lý lắm.” Giọng nói của Tam gia trầm thấp mạnh mẽ, không có quá nhiều cảm xúc, dường như chỉ là phụ họa cho lời nói của Tô Tĩnh Thư.

Anh nói rất đơn giản, rõ ràng là đang đối phó qua loa.
Vẻ mặt Tần Nguyễn bình tĩnh: Tô tiểu thư, nghe danh không bằng gặp mặt.”

Giọng nói của cô xa cách hờ hững, không hề có chút giả vờ thân thiết với đối phương.
“Nhắc mới nhớ, hôm nay ông Lưu hẹn ba đi uống trà này.” Tần An Quốc buông tay Tần Nguyễn ra: “Được rồi, con đi đi, lái xe chậm thôi.” Tần Nguyễn vẫy tay với Tần An Quốc: “Ba, con đi ạ.”

Tần An Quốc đứng ở cửa ra vào, đưa mắt nhìn bóng lưng con gái rời đi mà nụ cười trong mắt chậm rãi biến mất.
Tô Tĩnh Thư giống như không phát giác được thái độ của Tam gia, cô ta đặt hai tay trên đầu gối, tư thế tao nhã điềm tĩnh như thục nữ.

Cô ta tiếp tục cười nói: “Nhưng thiết nghĩ ngài và Tam thiếu phu nhân sẽ không như thế. Nghe nói hồi thiếu phu nhân ở khu tây, số người theo đuổi có thể xếp hàng thành một vòng, nhưng những người kia sao có thể đánh đồng với Tam gia ngài được.”
Hoắc Xuy0ên vừa dứt lời, Tần Nguyễn đã mỉm cười lên tiếng: “Phải đi làm gì?”

“Thiếu phu nhân.”
Ánh mắt của Tần Nguyên đánh giá Tô Tĩnh Thư, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười nhẹ, nhưng nụ cười này không thật lòng.

Tô Tĩnh Thư đứng lên, nói với Tần Nguyễn: “Hân hạnh được gặp cô, Tam thiếu phu nhân. Vừa rồi là cô nói Tam gia à? Tha thứ cho tôi nói thẳng, cô đang đem Tam gia trở thành thần bảo hộ cho mình à?”
Từ xưa đến nay, người đứng ở đỉnh cao có mấy ai có thể dễ ở chung đâu.

Thế lực của bốn gia tộc lớn và sáu thế gia có mối liên quan rất lớn với nhau, dưới chân mỗi gia tộc đều chất đống xương tàn, không ai biết bên trong có những chuyện bẩn thỉu gì.
Tô Tĩnh Thư muốn gặp Lâm Hạo, hẹn tầm 10 giờ ở 7nhà họ Hoắc.

Lâm Hạo thật sự không muốn gặp cô ả Tô Tĩnh Thư này, vì bóng ma tâm lý mà cô ta tạo ra cho anh ta, không thể hồi phục l2ại trong thời gian ngắn được.
Cô ta ngồi đây uống trà đã nửa giờ rồi mà Tần Nguyễn còn chưa đưa Lâm Hạo tới.

Đây là lần đầu tiên cô ta bị thờ ơ như thế này, cô ta không thể không nghi ngờ phải chăng Tần Nguyễn có ý kiến gì với cô ta.
Tô Tĩnh Thư nghe vậy mà che miệng cười nhẹ: “Đám trẻ mới vào đời thường tò mò với những thứ mới lạ, nhớ năm đó tôi cũng dễ bị lung lay như vậy đấy. Đặc biệt là khát khao tình cảm thủy chung, mộng tưởng được thêu dệt bởi những câu chuyện cổ tích, khát vọng có được một tình yêu một lòng một dạ, và luôn nghĩ rằng có thể yêu đến chết đi sống lại.”

“Nhưng trên thực tế thì ngược lại, chọn yêu một người còn trẻ tuổi như thế sẽ phải chấp nhận cái giá là bọn họ rất dễ bị dụ dỗ và phản bội, Tam gia cảm thấy tôi nói lời này có đúng không?”
Biểu cảm mong chờ của Lâm Hạo biến mất, anh ta chỉ có thể nhận mệnh.

Ngay sau đó Tần Nguyễn nói: “Vừa hay tôi cũng trở về một chuyến.”
“Không ạ.”

“Ý của bên Tam gia thế nào?”
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn hơi cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, cô trả lời câu hỏi vừa rồi của Tam gia: “Em cảm thấy Tô tiểu thư nói không sai, ở trên đời này ngoại trừ Tam gia ra thì đúng là không còn người đàn ông thứ hai nào khiến em để ý.”

“Ở cái đất thủ đô này, ai mà chẳng biết Hoắc Tam gia xuất thân danh giá, tính tình khiêm tốn điềm đạm, nho nhã. Mà quan trọng hơn là Tam gia rất giỏi nói ngọt, ông chồng hệ papa, cực kỳ có cảm giác an toàn! Là phụ nữ thì chẳng ai có thể chống cự lại Tam gia cả.”
Tam gia trông rất nhã nhặn, vẻ lạnh lùng thờ ơ trên người anh biến mất, phút chốc anh bật cười thành tiếng, tiếng cười rất dễ nghe, rất êm tai.

Tiếng cười của Tam gia rất dịu dàng, mang theo cả sự cưng chiều khiến Tam gia trở nên ôn hòa và ấm áp, làm Tô Tĩnh Thư phải nhìn đăm đăm.
Tần Nguyễn vừa mới bước chân vào cửa đã nghe thấy Tô Tĩnh Thư trong tối ngoài sáng châm ngòi ly gián rồi.

Đối phương đang ám chỉ cô có cuộc sống hỗn loạn ở khu tây, trèo lên nhà họ Hoắc cũng là vì quyền thế.
Anh ngồi vắt tréo chân, tư thế tao nhã ngồi đối diện với Tô Tĩnh Thư, bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ đặt lên tay vịn của ghế sô pha, anh khẽ cụp mắt xuống nhìn tách trà trên bàn trước mặt.

Tô Tĩnh Thư đặt tách trà trong tay xuống, mọi cử động của cô ta đều mang dáng vẻ đoan trang của con gái nhà thế gia, khí chất thư hương đầy người càng làm cho người ta sợ hãi thán phục.
Người phụ nữ này tuổi còn trẻ, lại có gương mặt và dáng người quyến rũ, có thể trèo lên nhà họ Hoắc cũng đủ để thấy được thủ đoạn của Tần Nguyễn.

Hoắc Tam gia ngước mắt, hơi thở quanh người xa cách, lạnh lẽo: “Phu nhân tuổi còn nhỏ, vẫn còn ham chơi lắm, khó tránh khỏi bị thứ gì đó ở bên ngoài hấp dẫn, làm trễ giờ về nhà.”
“Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại về nhà, đừng tự gánh chịu một mình nhé.”

“Con biết rồi ạ, sức khỏe của ba gần đây rất tốt, ba đừng suốt ngày ở trong nhà nữa, nên đi ra ngoài gặp gỡ bạn bè, đánh golf thả lỏng như trước kia cũng tốt ạ.”
Nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc, Tô Tĩnh Thư kinh ngạc quay đầu nhìn Tần Nguyễn, Hoắc Xuyên và Lâm Hạo đứng ở phía sau.

“Tam thiếu phu nhân trở về rồi à, chúng tôi đang nói về cô đấy.”
Tần Nguyễn về làm dâu nhà họ Hoắc, ngay từ lúc mới bắt đầu đã là lựa chọn bước chân vào vực sâu không đáy rồi.

Thế lực của nhà họ Hoắc dù có trải rộng khắp nơi thì cũng khó tránh khỏi có thời điểm sơ sót, đến lúc đó con gái ông sẽ gặp phải cái gì.
Trong giọng nói của Tần Nguyễn thiếu đi vẻ xa cách ngày xưa, nhiều hơn một chút kiêu căng, nhưng giọng điệu dịu dàng lại ngang bằng với Tô Tĩnh Thư.

Phải công nhận, khí chất của cô và Tô Tĩnh Thư hoàn toàn khác biệt.
Không thể không nói, Hoắc Tam gia, quý công tử số một đất thủ đô, dù là quyền thế nắm trong tay hay là ngoại hình đều là hạng nhất, nếu muốn có được trái tim của người phụ nữ nào, thì chỉ cần nụ cười này thôi cũng có thể dễ dàng chiếm được trái tim của người ta rồi.

Ánh mắt của Hoắc Tam gia vượt qua Tô Tĩnh Thư, nhìn về phía sau lưng cô ta, ánh mắt ấy đầy ẩn ý: “Nguyễn Nguyễn thấy sao?”
Tần An Quốc: “Con đừng gây gổ với Tam gia, nếu ở bên đấy không vui thì cứ trở về nhà, anh cả và anh hai đều rất nhớ con, tối hôm qua vì có việc nên chúng nó không trở về được, chúng nó còn nhắc với ba đấy.”

“Vâng, hôm khác còn lại về thăm ba ạ.”
Tô Tĩnh Thư đoan trang tao nhã, giống như vị tiểu thư thời cổ đại quanh năm chỉ ở trong nhà, không bước chân ra ngoài cửa, mọi cử chỉ hành động đều cứng nhắc như rập trong một khuôn mẫu.

Mà khí chất của Tần Nguyễn cũng không hề thua kém, trên người cô có thứ khí chất trang nhã hàm xúc, thiếu đi sự xúc động mà những người trẻ tuổi nên có, lại có thêm vẻ đẹp năm tháng lắng đọng không thuộc về tuổi của cô, mọi lời nói việc làm đều linh động, xinh đẹp.
“Để Lâm Hạo gặp Tô Tĩnh Thư một lần.”

Trên mặt Tần Nguyễn lộ vẻ trầm tư, cô nói với Lâm Hạo: “Vậy thì anh đi gặp đi.”
Cô ta đưa lưng về phía Hoắc Tam gia, mắt nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, trong mắt hiện lên sự mỉa mai rất rõ, hiển nhiên là rất chướng mắt đối với Tần Nguyễn.

Cô ta nhìn xuống bụng của Tần Nguyễn, gương mặt dịu dàng càng lộ ra vẻ khinh miệt không hề che giấu.
“Cô gái nhỏ trẻ người non dạ, dưới sức cám dỗ của quyền thế của nhà họ Hoắc thì làm sao nhìn thấy được những người khác nữa, bởi vậy Tam gia cũng không cần phải lo lắng nhiều làm gì.”

Tam gia khẽ nhếch miệng cười nhẹ, mặt mày dịu dàng, đôi mắt đào hoa híp lại, cả người trông lười biếng mà lại tao nhã cao quý.
Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, trái tim của Tần An Quốc lại quặn đau.

Ông càng hy vọng Tần Nguyễn lấy một người đàn ông bình thường, nhà họ Tần sẽ trở thành ô dù che chở đằng sau, đảm bảo cả đời cô không cần phải lo lắng gì hết.
Anh ta vuốt mi tâm, hai mắt lơ đãng nhìn Hoắc Xuyên, anh ta hỏi: “Khoảng mấy giờ xuất phát?”

Hoắc Xuyê7n: “Tam gia nói tầm 10 giờ Tô tiểu thư sẽ đến, tôi đề nghị cậu mau chóng xuất phát.”
Giọng điệu và vẻ mặt của Tần An Quốc rất nghiêm túc, ông kéo tay Tần Nguyễn khá mạnh.

Tần Nguyễn cảm thấy hơi nao nao, trên mặt nở nụ cười ôn hòa: “Con biết rồi ạ, con gái của ba không thích ăn thiệt thòi bao giờ, cũng không thích phải chịu ấm ức, nên ba cứ yên tâm đi.”
Giọng anh ta khàn khàn, có vẻ rất kháng cự: “Nhất định phải đi à?”

“Phải đi!”
Ngồi ở phía đối diện chính là Hoắc Tam gia mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái dễ chịu.

Vì ở trong nhà không đi ra ngoài nên Tam gia ăn mặc tương đối tùy ý, nhưng khí thế trên người lại không hề ôn hòa chút nào, mà cho người ta một cảm giác áp bức.
Chỉ là một con nhóc mới tí tuổi bò được lên giường của Hoắc Tam gia, vậy mà lại có thể gây nên sự hứng thú của Nam Cung Sưởng, cô ta thật sự không thể nhìn ra được đối phương có cái ưu điểm gì.

Tần Nguyễn coi thường sự thù địch của Tô Tĩnh Thư, người này có chướng mắt với cô hay không cũng chẳng có liên quan gì tới cô cả.