Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 428: Nhà họ hoắc từ trước đến nay luôn bao che khuyết điểm, hoắc tam gia khí phách bảo vệ vợ



Em đến đây.”

Tần Nguyễn thông dụng đi về phía Tam gia, rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

Hoắc Xuyên và Lâm Hạo cũng đến đứng s1au lưng cô và Tam gia. Tần Nguyễn vừa ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tam gia, chiếc mũi nhỏ thanh tú khẽ nhúc nhích. Vẻ mặt tức giận của Tô Tĩnh Thư biến mất, cô ta nhìn Hoắc Vân Tiêu: “Tam gia, vị thiếu phu nhân mà ngài cưới này đúng là ngây thơ quá đấy!”

Trong lời nói có sự mỉa mai và thăm dò.

Tam gia lơ đãng nâng cằm lên, đôi môi mỏng gợi cảm mỉm cười, anh nói: “Tính tình của Nguyễn Nguyễn trẻ con lắm, mọi người trong nhà rất chiều chuộng cô ấy.”
“Lâm Hạo!” Tô Tĩnh Thư vẫn nói bằng giọng ra lệnh.

Ánh mắt Lâm Hạo cụp xuống, anh ta hơi cúi người với Tô Tĩnh Thư: “Tô tiểu thư.”

Giọng điệu lạnh lùng xa cách, giống thái độ của Nam Cung Sưởng đối với Tô Tĩnh Thư.
Ánh mắt Tô Tĩnh Thư hơi tối xuống, giọng điệu ngấm ngầm có ý uy hiếp: “Tam thiếu phu nhân mạnh miệng thật đấy!”

“Chịu thôi, Tam gia cho tôi sự tự tin ấy mà!”

Tần Nguyễn gắp lửa bỏ tay người, chỉ vào Hoắc Tam gia điềm tĩnh, đầy khí chất cao quý và tao nhã ngồi ở bên cạnh.
Tiếng cười của Tần Nguyễn lại vang lên trong phòng khách.

“Tô tiểu thư này, tôi nói thẳng vậy, Lâm Hạo về sau là người của tôi, hôm nay dù cô có nói rách miệng, tôi cũng sẽ giữ anh ta lại.”

Tô Tĩnh Thư không còn giữ hình tượng dịu dàng của mình nữa, cô ta giận tái mặt.
Đôi môi đỏ mọng của Tô Tĩnh Thư nhếch lên thành một nụ cười châm chọc: “Nhà họ Tần không biết dạy dỗ, vậy chẳng lẽ nhà họ Hoắc cứ nhìn cô ta làm hỏng uy vọng trăm năm của mình như vậy sao.”

“Ai mà không biết nhà họ Hoắc từ trước đến nay luôn công bằng, sẽ không bao giờ có chuyện thiên vị trong chuyện đúng sai. Bao nhiêu năm qua, uy vọng của nhà họ Hoắc ở trong các gia tộc lớn và các thế gia không phải nhờ vào việc che chở bất cứ một nhà nào mà có được.”

Cô ta đang cầm quyền uy và quyền nói chuyện của nhà họ Hoắc ở trong các gia tộc lớn ra để ngấm ngầm bức bách.
Khuôn mặt tuấn tú của Tam gia trầm xuống, đôi mắt đang cụp xuống khẽ giương lên.

Vẻ nhẹ nhàng bình tĩnh trong bắt anh biến mất, ánh mắt sắc bén như mũi tên bắn tới Tô Tĩnh Thư, đôi môi mỏng mím lại tỏ vẻ không hài lòng.

“Tô Tĩnh Thư, chắc cô nghe không hiểu rồi, tính tình trẻ con của Nguyễn Nguyễn là do tôi chiều chuộng mà ra đấy. Đừng nói là hôm nay cô ấy muốn một Lâm Hạo, cho dù cô ấy có muốn cả nhà họ Tô các người, tôi cũng có thể dùng hai tay dâng lên cho cô ấy, cô có hiểu ý của tôi không?”
Cô chun mũi một c2ái, theo mùi trầm hương vấn vít nơi chóp mũi mà nghiêng thân ngửi trên người Tam gia.

Trong mắt Tần Nguyễn nở nụ cười, cô thân m7ật nói: “Tam gia, mùi thơm trên người anh hôm nay sảng khoái thật đấy.”

Nào có ai lại nói một người đàn ông thơm chứ, Hoắc Tam g7ia giả vờ phật lòng: “Chỉ giỏi nói linh tinh.”
Hoắc Tam gia ngồi ở trên ghế sô pha, anh vòng tay qua eo Tần Nguyễn, công khai biểu thị chủ quyền: “Đúng là nhà họ Hoắc chưa bao giờ thiên vị bất cứ nhà nào trong bốn gia tộc lớn và sáu thế gia, nhưng cô đã quên mất rằng, từ trước đến nay nhà họ Hoắc luôn bao che khuyết điểm. Nguyễn Nguyễn là phụ nhân của tôi, tôi sẽ không để cho người khác bắt nạt cô ấy.”

Tô Tĩnh Thư tái mặt, không còn cách nào giữ được bình tĩnh nữa: “Tam gia... ngài...”

Tô Tĩnh Thư không thể nói được một câu đầy đủ, cô ta không hiểu tại sao tình thế lại phát triển thành như thế này.
Hơi thở của cô ta gấp gáp, cực lực kìm nén lửa giận trong lòng, cô ta nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt hiền hòa và nở nụ cười dịu dàng trên môi.

Tô Tĩnh Thư thong thả nói: “Tôi xem Tam gia thế này sao gọi là cưới vợ, rõ ràng là nuôi một cô con gái mà.”

Giọng Hoắc Tam gia hơi trầm xuống: “Tô Tĩnh Thư!”
Mà Lâm Hạo thì cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vẻ mặt thờ ơ.

Từ đầu đến cuối, anh ta không hề nhìn Tô Tĩnh Thư lấy một lần nào.

Người phụ nữ này chính là bóng ma của cuộc đời anh ta, có mà bị điện mới muốn theo cô ta về nhà họ Tô.
“Mang người nào đi cơ?”

Tần Nguyễn ôm cánh tay Tam gia, một cái tay khác đang sờ lên vành tai có chút ấm nóng.

Tô Tĩnh Thư nở nụ cười xa cách, thái độ kiêu ngạo: “Lâm Hạo, vệ sĩ của tôi, chẳng biết anh ta ăn phải gan hùm mật báo gì mà lại dám bất kính với Tam gia. Nhưng nói cho cùng thì anh ta cũng là người của nhà họ Tô, nên mang về dạy dỗ một trận, coi như là trả lại công bằng cho nhà họ Hoắc.”
Đôi con ngươi đen láy của cô ta hơi tối xuống, ánh mắt giống như rắn độc thè lưỡi đảo quanh trên người Tần Nguyễn.

“Tam thiếu phu nhân, tôi và cô không thì không oán, cô nhất định phải cướp người của tôi à?”

Tần Nguyễn ngồi thẳng dậy, buông hai tay ôm lấy cánh tay Tam gia ra, cô nhìn chằm chằm vào Tô Tĩnh Thư bằng ánh mắt hung ác.
Tô Tĩnh Thư ở phía đối diện che miệng cười trêu: “Thiếu phu nhân quả thật vẫn còn trẻ con lắm.”

Tần Nguyễn nghiêng đầu cười nhìn Tô Tĩnh Thư, ngoài miệng lại nói lời khiêu khích: “Xem cô nói kìa, nếu như tôi chưa lấy chồng, dựa theo tuổi tác thì còn phải gọi cô là dì đấy, đúng là tôi quá trẻ thật.”

Gương mặt đoan trang của Tô Tĩnh Thư có một thoáng vặn vẹo.
Cô ta đối xử với Tần Nguyễn giống như với một đứa trẻ đang cố tình gây sự, hoàn toàn không coi cô ra gì.

Tần Nguyễn cười nhạo: “Nếu tôi mà gây khó dễ với cô thì giờ phút này cô đã không còn ngồi ở chỗ này rồi.”

Cô chỉ vào Lâm Hạo đang đứng phía sau, rồi kiên quyết nói với Tô Tĩnh Thư: “Từ hôm nay trở đi Lâm Hạo là người của tôi, nói thẳng ra là, sau này Lâm Hạo mà có gặp bất kỳ nguy hiểm nào, thì tôi sẽ đem chuyện này tính sổ ở trên đầu của Tô Tĩnh Thư cô đấy.”
Hôm nay, khi lời nói đã ra khỏi miệng của Hoắc Tam gia thì đó chính là chuyện ván đã đóng thuyền.

Trong lòng Tô Tĩnh Thư cảm thấy thấp thỏm lo âu, một cơn khủng hoảng lớn ập đến trong đầu khiến cô ta phải thốt lên một tiếng: “Tam gia, nhà họ Tô của tôi đã đứng sừng sững ở thủ đô cả trăm năm, chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc vượt qua nhà họ Hoắc. Mấy trăm năm qua các gia tộc lớn luôn giúp đỡ lẫn nhau, hôm nay ngài thật sự muốn vì một người phụ nữ mà nhẫn tâm vô tình như vậy sao? Ngài không sợ nhà họ Hoắc bị các gia tộc khác đâm vào xương sống, bị ám chỉ là bất nhân bất nghĩa à? Thế thì nhà họ Hoắc còn mặt mũi nào mà tồn tại?”

Tiếng cười trầm thấp êm tại khẽ vang lên, ở ngay trước mặt Tô Tĩnh Thư, Hoắc Vân Tiêu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Nguyễn mà vuốt ve.
Đến ám sát mà lại bị nói thành bất kính, cái miệng này của Tô Tĩnh Thư đúng là giỏi đảo lộn phải trái thật đấy.

Mặt mũi Tần Nguyễn tràn đầy kinh ngạc: “Đâu có, Lâm Hạo rất cung kính với Tam gia mà, Tô tiểu thư nghe ở đâu ra được là anh ta bất kính với Tam gia?”

Tô Tĩnh Thư hơi nhíu mày, môi mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh lùng của cô ta nhìn chằm chằm Lâm Hạo.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tam gia hiện ra một nụ cười nhẹ, anh đưa tay sờ đầu Tần Nguyễn, động tác trìu mến nâng niu.

Ở trước mặt người ngoài, Tần Nguyễn làm ra động tác thân mật với anh như vậy, khiến anh cảm thấy rất thoải mái.

Chẳng biết trong đầu cô nhóc đang suy nghĩ cái gì nữa.
Đây là uy hiếp trần trụi!

Tô Tĩnh Thư tức giận đến mức toàn thân run rẩy, thân là con gái thế gia, ở cái đất thủ đô này có vị thiếu gia tiểu thư nhà nào mà không phải lịch sự lễ phép với cô ta đâu.

Bề ngoài cô ta là tiểu thư nhà họ Tô, nhưng thật ra đã là người cầm quyền của nhà họ Tô rồi, biết bao nhiêu năm qua chưa từng có người nào dám nói với cô ta như thế.
Cũng chính vì điểm này mà Tô Tĩnh Thư mới có thể để mắt tới Lâm Hạo.

Tô Tĩnh Thư bình ổn lại cảm xúc, cô ta nâng cái cổ trắng như tuyết lên, ra lệnh cho Lâm Hạo: “Đã hai ngày rồi anh không về, hôm nay đi cùng tôi đi.”

Mặt Lâm Hạo đanh lại, cơ thể đứng im không nhúc nhích, lần này anh ta không tiếp tục để ý tới Tô Tĩnh Thư.
Toàn thân Tam gia lộ ra khí chất cao quý tự nhiên, giọng anh hơi trầm xuống: “Tối hôm qua nhà họ Hoắc xảy ra chuyện, tạm thời còn chưa tra ra được có phải là do nhà họ Tô làm hay không. Nhà họ Tô tốt nhất là kẹp chặt cái đuôi, đừng để anh hai tôi tra ra được việc này có liên quan đến nhà họ Tô, nếu không thì ở thủ đô này không còn đất dung thân cho nhà họ Tô các người đâu.”

Hai tay Tô Tĩnh Thư nắm chặt lại, sắc mặt tái nhợt, gương mặt được trang điểm kỹ càng cũng biến thành nhạt nhẽo.

Bao nhiêu năm qua các gia tộc lớn và thế gia ngấm ngầm tranh đấu với nhau, nhà họ Hoắc chưa bao giờ nói để nhà ai cút ra khỏi thủ đô như vậy.
Đối phương đi quá giới hạn.

Đóng cửa lại, chuyện tình thú giữa hai vợ chồng sao có thể để người ngoài đem ra bàn tán được.

Tô Tĩnh Thư khẽ nheo mắt lại, cười nhìn Tam gia: “Được rồi, tôi không nói nữa. Quay lại việc chính, hôm nay tôi muốn dẫn Lâm Hạo đi, Tam gia có muốn thả người hay không, xin ngài hãy cho tôi một câu trả lời chắc chắn.”
“Nguyễn Nguyễn là phu nhân của tôi, cô nên gọi cô ấy là thiếu phu nhân, trong tương lai không xa cô ấy sẽ là nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc.”

Tam gia ngước mắt lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt bất an của Tô Tĩnh Thư, anh nói với giọng điệu bình tĩnh và bá đạo: “Nhà họ Hoắc làm việc không cần bất cứ kẻ nào đến khoa chân múa tay, đây là phong cách hành sự không đổi từ xưa của nhà họ Hoắc.”