Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 429: Sống chết có số, phải nhìn vào vận mệnh của cô ta



Mấy năm nay, nhà họ Tô, họ Nam Cung và họ Tiêu vẫn thường xuyên ngấm ngầm thăm dò ranh giới cuối cùng của nhà họ Hoắc.

Nhất là năm nay, 1bắt đầu từ chuyện tính kế ở khách sạn Hoàng Đình đêm hôm đó, có rất nhiều chuyện đã phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được.
<2br>Những chuyện nhỏ nhặt mấy năm trước đều không gây ấn tượng khắc sâu bằng mấy sự kiện xảy ra trong năm nay. Cô ta liều chết không chịu thừa nhận, có rất nhiều chuyện lòng dạ của tất cả mọi người đều biết rõ, nhưng thừa nhận hay không thừa nhận lại có khác biệt rất lớn.

Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Vân Tiêu toát ra vẻ thất vọng, anh trầm giọng nói: “Hy vọng sau này nhớ tới những lời nói hôm nay, cô sẽ không hối hận.”
“Chờ một chút!”

Tần Nguyễn gọi giật đối phương lại.
Cô ta cho rằng Tần Nguyễn đang nói đến Lâm Hạo nên tỏ ra coi thường.

Nhưng thật ra là không phải, Tần Nguyễn rũ mắt xuống, thở dài: “U mê không chịu tỉnh.” Tô Tĩnh Thư hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Một người phụ nữ được Nam Cung Sưởng để mắt tới, lại có dây dưa với Lâm Hạo, ở trong mắt cô ta chính là cái định trong mắt cái gai trong thịt, cô ta không cho phép một người như vậy tồn tại làm cô ta khó chịu.

Tô Tĩnh Thư hít sâu một hơi, không muốn dễ dàng từ bỏ: “Tam gia...”
Tô Tĩnh Thư quay người, vẻ mặt lạnh như bằng mà nhìn Tần Nguyễn: “Tam thiếu phu nhân còn việc gì sao?”

Gương mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn có biểu cảm đầy ẩn ý.
Hoắc Vân Tiêu cười khẽ: “Trong 18 năm qua, năng lực của Hoắc Chi như thế nào thì ai cũng biết rõ, nếu không cô ấy đã chẳng trở thành một trong những thủ lĩnh ám vệ. Đáng tiếc là dù bao nhiêu năm trôi qua đi nữa, thì cũng không thể thay đổi được việc thân phận của cô ấy là gián điệp của nhà khác.”

Anh không trực tiếp nói Hoắc Chi có thể phản bội nhà họ Hoắc hay không, mà chỉ nói về thân phận của cô ta.
Người như vậy không diệt trừ, chắc chắn sẽ để lại hậu họa.

Hoắc Tam gia cũng không ngẩng đầu lên, anh nhẹ nhàng hỏi: “Tô Tĩnh Thư, cô nghĩ nhà họ Hoắc là nơi nào?”
Bao nhiêu năm qua, mọi việc mà cô ta làm đều chỉ vì muốn có được một người.

Đại sư chùa Nam Ấn đã từng khuyến cáo cô ta rằng, người kia là duyên phận mà cô ta cố cưỡng cầu cũng không được, và cũng là chướng ngại vật trên con đường phía trước của cô ta.
Vẻ mặt Hoắc Tam gia không có một chút rung động nào, giọng của anh rất bình tĩnh: Nhà họ Hoắc luôn không ra2 tay là vì để ý tình cảm trăm năm qua, bây giờ một chút tình cảm ấy cũng gần như tiêu hao hết rồi.”

Trong lòng Tô Tĩnh Thư cân nhắc một0 lát, cô ta cắn răng phủ nhận: “Tam gia, nhà họ Tô chúng tôi từ trước đến ngay luôn giữ bổn phận, chưa từng làm chuyện gì có hại cho nhà họ Hoắc!”
Tần Nguyên hơi cau mày: “Cô ấy sẽ chết sao?”

Hoắc Vân Tiêu nhíu mày, ánh mắt dịu dàng nhìn Tần Nguyễn, trên khuôn mặt tuấn tú thể hiện sự dung túng vô hạn: “Không phải hôm qua em đã xin giúp cô ấy rồi à.”
Tính kế ở khách sạn Hoàng7 Đình, tìm tà đạo Nam Dương đến đối phó với Tam gia, và còn...

Khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp của Tô Tĩnh Thư hơi trắng bệch, cô ta7 khẩn trương liếm liếm môi.
Đối với Tần Nguyễn mà nói, Tô Tĩnh Thư chỉ là một người không quan trọng, người cô lo lắng nhất vẫn là Hoắc Chi.

Tần Nguyễn kéo ống tay áo của Tam gia, cô nói, giọng hơi lo lắng: “Tam gia, chuyện của Hoắc Chi là như thế nào ạ? Tại sao cô ấy lại là gián điệp? Em nhớ cô ấy đã từng nói mình sống ở nhà họ Hoắc từ nhỏ mà.”
Cô không quá có ác cảm với Tô Tĩnh Thư, cũng không có cảm tình gì.

Một người phụ nữ sinh ra đã có gia thế vượt xa so với những người phụ nữ khác, cô ta có thủ đoạn, có tâm kế, còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông. Nhưng cuối cùng lại vì một chữ tình này mà dẫn đến không có cách nào đi lên cao được, đúng là quá đáng tiếc.
Hoắc Vân Tiêu liếc mắt sang Tần Nguyễn ở bên cạnh, anh đưa tay xoa đầu cô: “Nguyễn Nguyễn, những lời em vừa nói có ý gì vậy?”

Tần Nguyễn thoải mái dựa vào lưng ghế sô pha, cô cảm thán: “Nếu Tô Tĩnh Thư là đàn ông thì nhất định sẽ có được công danh hiển hách.”
Anh đã nói sẽ không để Hoắc Chi chết, đó là một lời hứa với Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn hỏi: “Nếu như em không xin thì sao?”
Ở khoảnh khắc cô ta xoay người, gương mặt được trang điểm xinh đẹp trầm xuống.

Làm sao cô ta lại nghe không hiểu lời Tần Nguyễn nói chứ, những lời này quá quen thuộc.
Kiếp này có rất nhiều chuyện bị thay đổi, khác biệt rất lớn với kiếp trước.

Cô cũng không biết tương lai sẽ còn xảy ra những thay đổi gì.
Ánh mắt sắc bén của Tam gia đảo qua Tô Tĩnh Thư, giọng của anh trầm thấp nguy hiểm: “Nếu cậu ta và Nguyễn Nguyễn không phải là người quen cũ, thì hôm qua cậu ta đã chết rồi.”

Chính vì biết Lâm Hạo là người quen cũ của Tần Nguyễn ở khu tây, nên Tô Tĩnh Thư mới xem anh ta như đứa con rơi mà sai đến dò xét ranh giới cuối cùng của nhà họ Hoắc, tiện thể giải quyết luôn Lâm Hạo.
“Đánh giá cao như vậy cơ à?” Tam gia bật cười, vẻ mặt kinh ngạc.

Tần Nguyễn ngước mắt, trong mắt toát ra tia tiếc nuối: “Mệnh của Tô Tĩnh Thư rất tốt, chỉ tiếc là quá si tình, si tình quá nặng lại thành u mê không chịu tỉnh ngộ, một chữ tình này ảnh hưởng tới mệnh cách của cô ta.”
Một chút thủ đoạn ấy của Tô Tĩnh Thư so chiều với Tần Nguyễn thì còn được, chứ ở ngay trước mặt anh mà muốn đem người về thì chính là đang đánh vào mặt nhà họ Hoắc rồi.

Lúc này Tô Tĩnh Thư còn dựa vào lý luận: “Lâm Hạo là người của nhà họ Tô, anh ta đã ở bên cạnh tôi nhiều năm rồi, tôi không thể để anh ta ở lại nhà họ Hoắc.”
Lâm Hạo không thể ở lại nhà họ Hoắc, đối với cô ta mà nói đó chính là uy hiếp.

Anh ta biết rất nhiều chuyện của nhà họ Tô, mặc dù không phải là chuyện cơ mật gì, nhưng chung quy vẫn làm cho lòng cô ta không được thoải mái.
Ánh mắt hung ác của Hoắc Vân Tiêu khóa chặt vào Tô Tĩnh Thư, một luồng áp lực vô hình tràn ra, giọng của anh rất lạnh: “Tô Tĩnh Thư, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi.”

Trong đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của Tam gia, Tô Tĩnh Thư nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của mình.
Tần Nguyễn chậm rãi nói: “Đừng cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình, cuối cùng sẽ chỉ là công cốc mà thôi.”

Tô Tĩnh Thư bật cười, mặt mũi cô ta tràn đầy giễu cợt, giọng điệu ngạo nghễ: “Tam thiếu phu nhân sao phải nói uyển chuyển như thế làm gì. Yên tâm đi! Hôm nay tôi không mang được Lâm Hạo đi thì sau này cũng sẽ không cần anh ta nữa.”
Hai mắt cô đánh giá Tô Tĩnh Thư, đôi môi đỏ khẽ mở ra: “Mọi thứ đều có nhân quả, vạn vật có luân hồi, tất cả mọi thứ trên thế gian đều khó thoát khỏi đạo của nó. Làm người thì thiện ác, phúc họa đều có gắn bó chặt chẽ với nhau. Tô Tĩnh Thư, mọi thứ không nên cưỡng cầu, phúc đức không chịu nổi tiêu hao đầu, hy vọng cô tự giải quyết cho tốt.”

Khuôn mặt dịu dàng của Tô Tĩnh Thư lộ ra vẻ nghi hoặc, lông mày của cô ta nhíu chặt: “Cô có ý gì?”
Tam gia hờ hững nói: “Sống chết có số, xem vận mệnh của cô ấy thôi.”

Tần Nguyễn nghe vậy thì cảm thấy hơi đau đầu.
Không còn kiên nhẫn được nữa, anh trực tiếp tiễn khách: “Người tôi hơi khó chịu nên không thể tiếp Tô tiểu thư được nữa, mời cô về đi.”

Tô Tĩnh Thư nhìn đối phương, cô ta hỏi lại lần nữa: “Tam gia, có thể để tôi mang Lâm Hạo đi không?”
“Đúng vậy, Hoắc Chi đến nhà họ Hoắc năm 6 tuổi, đến bây giờ đã 18 năm trôi qua rồi.”

Tần Nguyễn gật đầu: “Nhiều năm như vậy, cô ấy không thể có khả năng phản bội nhà họ Hoắc.”
Chỉ hy vọng người nhà của cô, hai đứa bé trong bụng và cả Tam gia không có quá nhiều biến số.

“Cô bé, đang nghĩ gì thế?”
Hoắc Vân Tiêu giơ tay ra quơ quơ ở trước mặt Tần Nguyễn.

Anh gọi cô mấy lần nhưng đều không được đáp lại.