Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 430: Hoắc tam gia



Tần Nguyễn dựa người vào ghế sô pha, cô nói bằng giọng lười biếng: “Không cần ạ, chuyện trong nhà đã giải quyết xong rồi.”
Đã giải quyết xong chuyện rồi?

Hoắc Vân Tiêu chau mày, thì ra cô đột nhiên về nhà là để giải quyết việc à.
2
Anh không hỏi Tần Nguyễn giải quyết chuyện gì, mà đứng dậy kéo thẳng tay áo, sau đó đưa tay về phía Tần Nguyễn đang lườ7i biếng ngồi trên ghế sô pha.

Tần Nguyễn ngước mắt lên nhìn gương mặt siêu đẹp trai của Tam gia ở trước mặt: “Anh là7m gì vậy?”Những ám vệ trên các xe khác lần lượt xuống xe, nghiêm chỉnh xếp thành hàng ở cửa công ty.

Hoắc Vân Tiêu cùng Tần Nguyễn xuống xe. Lúc các nhân viên của công ty nhìn thấy Hoắc Xuyên thì đã đoán được người đến là người của nhà họ Hoắc rồi.

Nên khi nhìn thấy Hoắc Vân Tiếu xuống xe, cả đám nhanh chóng khom người.
Trong lúc nhất thời Lâm Hạo thấy nhức đầu, anh ta cảm thấy tình thế không được ổn lắm.

Hoắc Vân Tiêu đã tiến vào văn phòng chủ tịch, Lâm Hạo đành an ủi bản thân mình một phen, chuẩn bị tinh thần đầy đủ rồi mới bước vào văn phòng.

Tam gia vừa mới tiến vào văn phòng, thư ký của Hoắc Dịch Dung đã đem những văn kiện cần phải xử lý hôm nay vào.
Lâm Hạo mím môi, đáp: “Vâng.”

Ba năm trước đây, nếu không phải anh ta chủ động trêu chọc Tô Tĩnh Thư rồi bị cưỡng chế mang đi, thì nhà họ Hoắc cũng sẽ không tìm tới anh ta.

Đương nhiên, trong lúc anh ta làm việc cho nhà họ Hoắc thì họ cũng cho anh ta sự che chở rất lớn.
Nói rồi cô thơm lên má Hoắc Vân Tiêu một cái để cảm ơn.

Nụ hôn này không chứa bất cứ sự mập mờ nào, biểu hiện của hai người đều không có gì không được tự nhiên.

Hoắc Vân Tiêu rũ mắt liếc nhìn phần dưới cổ của Tần Nguyễn, thấy không có chỗ nào không ổn, ánh mắt anh mới nhanh chóng rời đi.
Các nhân viên ra vào công ty vội vàng dừng lại.

Hoắc Xuyên xuống xe trước, đi đến phía sau mở cửa xe.

Anh ta hơi cúi người, thái độ cung kính: “Tam gia, phu nhân, đến nơi rồi ạ.”
Lâm Hạo cúi đầu: “Ơn cứu mạng của thiếu phu nhân, suốt đời khó quên.”

“Tôi không cần cậu hứa hẹn suông.”

“Vâng, tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh lòng trung thành của tôi đối với thiếu phu nhân.”
Khuôn mặt điển trai của Hoắc Vân Tiêu lộ ra một chút không hài lòng, anh trầm giọng, nói: “Ở lại bên cạnh phu nhân và đặt cô ấy lên hàng đầu. Nếu cô ấy gặp phải vấn đề gì thì cậu sẽ bị trừng phạt tương ứng.”

Lâm Hạo đáp ngay không hề do dự: “Tôi đi theo bên cạnh phu nhân.”

Khát vọng một cuộc sống yên bình trước đây đối với anh ta mà nói thực sự quá xa xôi.
Bàn tay đang cầm tay nắm cửa ra vào chậm rãi siết chặt, trên mu bàn tay của anh ta nổi lên gân xanh đáng sợ.

Anh ta quay đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông tôn quý đang xem văn kiện: “Tam gia đang nói cái gì vậy? Tôi từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, làm gì có người thân.”

Tam gia cũng không ngẩng đầu lên, anh cất giọng lạnh lùng: “Bao nhiêu năm qua cậu vẫn luôn là một người cô đơn, nhưng sự thực như thế nào thì chỉ có chính cậu biết rõ nhất.”
Một cuộc sống bình yên và một cảm giác an toàn là hai điều khác nhau.

Ra nước ngoài sống một cuộc sống an nhàn, và ở lại nhà họ Hoắc sống trong trong môi trường quen thuộc, anh ta không hề do dự mà lựa chọn cái sau.

Hoắc Vân Tiêu khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lùng thâm thúy.
Thật ra anh càng hy vọng Lâm Hạo sẽ lựa chọn rời đi.

“Sau này bảo vệ tốt Nguyễn Nguyễn, cậu đi xuống tìm cô ấy đi.”

“Vâng, Tam gia.”
Hoắc Vân Tiêu không thể chịu được sự trêu chọc vô tình của cô nên nhẹ nhàng đẩy cơ thể của Tần Nguyễn ra, để giữ bộ phận khó nói tránh xa ngực của anh.

Anh thận trọng gật gật cái quai hàm căng cứng, rồi nói với Tần Nguyễn: “Được rồi, đến công ty rồi để Hoắc Xuyên dẫn em đi tham quan.”

Tần Nguyễn nở nụ cười tươi rói đẹp đẽ: “Tam gia thật tốt!”
Bàn tay của Hoắc Vân Tiêu đặt ở bên hông Tần Nguyễn nhẹ nhàng ma sát, anh lên tiếng, giọng khàn khàn: “Trong nhà cũng có, tại sao em lại muốn đến sân bắn của công ty?”

Đôi mắt Tần Nguyễn cong lên thành hình trăng lưỡi kiềm, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười hưng phấn và đầy mong đợi.

Cô nói: “Khác nhau chứ, ở công ty có đầy đủ các loại vũ khí tinh nhuệ, em đã muốn đến đây xem từ lâu rồi.”
Cô mượn lực mà đứng dậy khỏi ghế sô pha.

Động tác nhanh chóng lưu loát, khiến gương mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu lộ ra một chút hoảng sợ.

Anh đưa tay ra đỡ eo của Tần Nguyễn, không tán đồng nói: “Từ từ nào, cẩn thận mấy đứa nhỏ trong bụng.”
“Vâng, Tam gia.”

Vẻ mặt thư ký trịnh trọng, cơ thể căng thẳng, cẩn thận rời khỏi phòng.

Cửa phòng đóng lại, Hoắc Vân Tiêu ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng thâm thúy nhìn thẳng vào Lâm Hạo.
Cơ thể Tần Nguyễn dán sát vào Hoắc Vân Tiêu, cô ngẩng đầu, đập vào mắt là đường cong ở phần xương hàm đẹp đẽ của Tam gia.

Anh có gương mặt tuấn tú với các đường nét nho nhã không chê vào đâu được, cùng với làn da tuyệt đẹp khiến người ta phải thở dài.

Tần Nguyễn không hề nhận thấy được động tác này của hai người mập mờ như thế nào, cô háo hức nói: “Nghe nói ở Tập đoàn HEA có sân bắn, em muốn đi chơi.”
“Tốt nhất là như thế.”

Hoắc Vân Tiêu cụp mắt xuống, đọc qua văn kiện đang mở trong tay, anh cầm bút bên cạnh lên, lưu loát ký tên.

Anh cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Tính tình của Nguyễn Nguyễn tương đối mềm lòng, cô ấy vì nhớ đến tình nghĩa cũ nên để ý đến cậu, nhưng nhà họ Hoắc thì không. Cậu và nhà họ Hoắc là đôi bên cùng có lợi, không ai nợ ai.”
Hoắc Vân Tiêu mỉm cười nói với Tần Nguyễn: “Anh muốn hỏi cậu ta mấy câu, lát nữa sẽ để cậu ta xuống dưới tìm em.

Tần Nguyễn gật nhẹ đầu, không hỏi nhiều: “Vâng ạ.”

Lâm Hạo nhìn Tần Nguyễn và Hoắc Xuyên vào thang máy rời đi, lúc này mới thu lại tầm mắt.
Cô nhìn thoáng qua cũng không thấy được tầng cao nhất, đúng là tập đoàn lớn nhất nhì ở trong nước, quả nhiên khí thế không phải loại bình thường.

Hoắc Vân Tiêu nắm tay Tần Nguyễn, nghênh ngang bước vào sảnh lớn của công ty.

Hoắc Xuyên và Lâm Hạo theo sát phía sau hai người.
Đôi môi mỏng gợi cảm của anh mấp máy: “Cậu nghe chuyện của ngày hôm qua rồi?”

Lâm Hạo đứng thẳng người, nhỏ giọng nói: “Biết đại khái một chút.”

Khóe môi Hoắc Vân Tiêu cong lên lạnh lùng: “Lâm Hạo, cậu nên cảm ơn Nguyễn Nguyễn đã cứu mạng cậu.”
Bốn người đi thang máy lên tầng cao nhất của công ty, Hoắc Vân Tiêu buông tay Tần Nguyễn ra, nói với cô: “Đây là nơi anh sẽ làm việc trong mấy ngày tới, em đừng quên.”

Tần Nguyễn gật đầu: “Em biết rồi.”

Hoắc Vân Tiêu nhìn sang Hoắc Xuyên rồi dặn dò: “Đưa phu nhân xuống dưới tham quan khu vực triển lãm của công ty, sau đó qua sân bắn chơi, nhất định phải chú ý an toàn.”
Lâm Hạo mím chặt môi, vẻ mặt căng thẳng.

Bầu không khí trong văn phòng trở nên đông cứng, thậm chí Lâm Hạo có thể nghe được tiếng hít thở khẩn trương của mình.

Một lúc lâu sau, anh ta cam đoan: “Tam gia yên tâm, tôi sẽ không phản bội nhà họ Hoắc, cũng sẽ không phản bội thiếu phu nhân.”
Những tiếng nhỏ giọng bàn tán cũng im bặt.

Từ trước đến nay, Hoắc Tam gia thần bí rất ít khi xuất hiện ở công ty, nhưng phần lớn mọi người vẫn biết đến anh.

Tần Nguyễn ngước mắt lên, đánh giá tòa nhà của Tập đoàn HEA.
Lâm Hạo cũng nhấc chân đi theo sau, động tác rất tự nhiên.

Nhìn qua bóng lưng của Lâm Hạo, Tam gia lên tiếng: “Lâm Hạo, cậu ở lại.”

Lâm Hạo dừng bước, Tần Nguyễn đã đi được mấy mét cũng dừng chân nhìn lại.
Tối hôm qua bị quỷ nhập nên sắc mặt anh ta còn có chút tái nhợt, nhìn là biết thiếu ngủ, trông giống như là bị phụ nữ đào rỗng cơ thể vậy.

Tam gia liếc nhìn anh ta đầy ẩn ý, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cậu theo tôi vào đây.”

Giọng điệu lạnh như băng này làm gì có chút dịu dàng nào như lúc ở trước mặt Tần Nguyễn.
Thử hỏi mà xem, nếu để anh ta giống như người bình thường, sống nốt quãng đời còn lại ở một quốc gia xa lạ, thì anh ta lại cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó.

Anh ta không quá cam tâm sống một cuộc sống tẻ nhạt như thế, cũng không muốn đi đến một đất nước khác.

Nhiều năm dốc sức làm việc đã giúp anh ta thích nghi rất tốt.
Không thể không nói, lựa chọn này đúng là khiến người ta động lòng.

Khi Lâm Hạo còn ở khu tây, thứ mà anh ta khát vọng nhất chính là một cuộc sống yên ổn.

Anh ta giương mắt lên nhìn thẳng vào Hoắc Tam gia, vẻ mặt bình tĩnh: “Vậy lựa chọn thứ hai là gì?”
Đôi mắt rũ xuống nhìn một góc văn kiện trên bàn, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.

Một lát sau, anh ngước mắt lên nhìn Lâm Hạo, ánh mắt lạnh lẽo giống như nhìn một con giun dế.

“Lâm Hạo, tôi cho cậu thêm hai lựa chọn, ra nước ngoài, nhà họ Hoắc sẽ sắp xếp nơi an toàn nhất và cho cậu một số tiền để quãng đời về sau của cậu tiêu không hết, sẽ không có ai quấy rầy cậu.”
Hoắc Vân Tiêu ngước mắt khẽ liếc nhìn Lâm Hạo: “Hy vọng là như thế.”

Giọng điệu hờ hững, không có quá nhiều cảm xúc.

Như thể anh không để tâm chút nào tới lời hứa của Lâm Hạo, chỉ đơn giản là làm một cái hình thức thôi.
Hoắc Vân Tiêu ngồi trước bàn làm việc, tiện tay mở văn kiện ra xem, anh nói với thư ký: “Đi xuống đi.”

Giọng nói lạnh nhạt, hờ hững, không mang theo bất cứ tình cảm gì.

Giờ phút này, Hoắc Tam gia khôi phục lại dáng vẻ cao quý kiêu ngạo, để cho người ta phải ngưỡng vọng.
Anh đưa tay điểm một cái vào trán của Tần Nguyễn, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa dung túng: “Em đấy.”

Tập đoàn HEA.

Tiếng động cơ ô tô vang lên, có mấy chiếc xe sang trọng dừng ở cửa công ty.
“Vâng, Tam gia.” Hoắc Xuyên hơi khom người.

Hoắc Vân Tiêu nhìn về phía Tần Nguyễn, anh dặn dò lại một lần nữa: “Đừng làm mình bị thương, chơi chán rồi là phải về chỗ anh ngay.”

Tần Nguyễn sốt ruột gật đầu, sau đó xoay người thúc giục Hoắc Xuyên dẫn đường.
Lúc nói chuyện, cơ thể của cô vẫn nghiêng về phía trước, khiến cho khoảng cách tiếp xúc giữa họ bằng không, điều này làm Hoắc Vân Tiêu cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của cơ thể Tần Nguyễn trong ba tháng qua.

Nếu lúc mới đầu gặp nhau, Tần Nguyễn chỉ là một cô bé bình thường.

Thì sau khi trải qua ba tháng mang thai, dáng người của cô phát sinh những biến hóa không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Hạo cung kính cúi đầu, từ tốn rời khỏi văn phòng.

Cửa phòng vừa bị mở ra, tiếng nói của Hoắc Tam gia lại vang lên lần nữa.

“Lâm Hạo, từ trước đến nay nhà họ Hoắc chưa bao giờ để lại những kẻ tiềm ẩn nguy hiểm, hy vọng sẽ không có ngày cậu phản bội. Người nhà của cậu đang sống rất yên bình, cậu cũng không muốn bởi vì mình mà liên lụy đến bọn họ cả quãng đời về sau sẽ gặp bất hạnh đúng không?”
Hoắc Vân Tiêu mỉm cười, đề nghị: “Nếu không còn chuyện gì thì anh đưa em đi dạo một vòng công ty nhé.”
“Tập đoàn HEA?”

“Ừm, anh hai không có ở nhà nên anh phải tới công ty làm mấy ngày.”

Hoắc Vân Tiêu vừa dứ0t lời, Tần Nguyễn lập tức đặt tay mình vào trong tay anh.
“Vâng.”

Lâm Hạo rời khỏi phòng làm việc, đứng ở trước cửa, anh ta thở phào một hơi.

Những lời nói và cảm giác áp bách trên người Hoắc Tam gia khiến anh ta cảm thấy thấp thỏm lo âu.

Anh ta ở khu tây nhiều năm rồi mà không một ai biết anh ta có gia đình.