Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 431: Tôi rất tình nguyện cống hiến sức lực vì phu nhân



Vừa rồi, nếu anh ta lựa chọn rời đi thì có phải Tam gia sẽ không đề cập đến người nhà của anh ta không.

Đương nhiên1 là anh ta không hề có ý nghĩ muốn phản bội Tam gia, chỉ là lo lắng người nhà sẽ bị liên lụy vì mình thôi.“Dạ?” Tần Nguyễn đang suy nghĩ đến ngẩn người.

Giọng của Hoắc Vân Tiêu hơi trầm xuống: “Sắc mặt của em không ổn lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Đoàng đoàng đoàng!!!”

Anh ta mới đứng ở cửa, còn chưa đẩy cửa tiến vào đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng súng trầm đục.
“Phu nhân!”

“Tần Tiểu Ngũ!”
Nhưng lúc Tần Nguyễn đứng dậy, Hoắc Vân Tiêu lại ấn cơ thể của cô xuống.

Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt xuôi theo sống mũi xinh xắn của Tần Nguyễn, trong mắt nở nụ cười dịu dàng: “Đừng động đậy, để anh ôm em đi vào.”
Sắc mặt tái nhợt của Lâm Hạo lộ ra sự lo lắng: “Cô thật sự không sao chứ?”

Ánh mắt Tần Nguyễn nặng nề, cô không lên tiếng đáp lại anh ta, vẻ mặt rất cố chấp.
Bia ngắm lúc đầu đứng yên sau đó nhanh chóng hoạt động.

Tần Nguyễn nheo mắt sau lớp kính bảo vệ, khi bia ngắm di chuyển, bàn tay cô nhanh chóng bóp cò.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, làm kinh động đến hai người ở bên trong.

Hoắc Vân Tiêu ngước mắt, thấy Tần Nguyễn nghênh ngang bước vào, ánh mắt cô ngắm thẳng ghế sô pha trong phòng và bước đến.
“Được!”

Tần Nguyễn hít sâu một hơi, đồng ý.
Dưới ánh mắt của thư ký và Hoắc Xuyên, Lâm Hạo, Hoắc Vân Tiêu khom người, giang tay ra bế ngang Tần Nguyễn lên rồi đi về phía phòng nghỉ.

Tam gia thả Tần Nguyễn lên giường trong phòng nghỉ, nhưng không có ý định rời đi ngay.
Cái đụng chạm của anh khiến sự bất an trong lòng Tần Nguyễn dường như dịu lại.

Vẻ mặt cô thoải mái hơn, cô nói, giọng bình tĩnh: “Em ngủ một giấc là ổn thôi, Tam gia tiếp tục làm việc đi, không cần phải để ý đến em đâu.”
Hoắc Vân Tiêu thả cây bút trong tay xuống, anh đứng dậy đi tới chỗ Tần Nguyễn, ngồi ở bên cạnh cô.

Anh lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng và có chút từ tính: “Chúng nó quậy em à?”
Có lẽ bởi vì Tần Nguyễn lo lắng sát khí không đủ, vì quá sốt ruột nên mắt hơi đỏ lên, làm tăng thêm vẻ quyến rũ mê người.

Hoắc Vân Tiêu để tay ở chỗ khóe mắt của Tần Nguyễn, khẽ vuốt nhẹ: “Sắc mặt em trông tệ quá.”
Anh đắp chăn lên cho cô, chỉnh lại nhiệt độ phòng rồi ngồi ở bên giường, nhìn Tần Nguyễn bằng đôi mắt dịu dàng.

“Cô bé, xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong văn phòng ở trên tầng.

Hoắc Vân Tiêu đang được thư ký của Hoắc Dịch Dung giúp đỡ xử lý những giấy tờ cần ký tên.
Tòa nhà của Tập đoàn HEA có diện tích hơn 100 hecta, và là một trong 7những doanh nghiệp có diện tích tòa nhà lớn nhất thủ đô.

Dưới tòa nhà văn phòng có một trụ sở huấn luyện, bên ngoà2i nhìn không ra cái gì, nhưng bên trong chiếm rất nhiều không gian, cách trang trí thể hiện ra sự lạnh lẽo cứng rắn.
<0br>Lâm Hạo hỏi thăm nhân viên trong tòa nhà đường xuống dưới rồi tìm tới chỗ Tần Nguyễn và Hoắc Xuyên ở sân huấn luyện bắn súng.
Như là một loại trực giác khiến anh cảm thấy tâm tình của Tần Nguyễn cực kỳ không vui, giống như là có một chuyện phiền não nào đó rất khó giải quyết.

Trái tim căng thẳng của Tần Nguyễn được nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng thoáng chốc bình tĩnh lại, tim cô như tan chảy.
Hai đứa trẻ không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào vào thời điểm này được.

Cô đang rất cần sát khí để kéo dài tính mạng!
Tần Nguyễn giơ tay chống đầu, trên môi nở nụ cười nhẹ: “Đúng là có chút nghịch ngợm thật.”

Bên dưới đôi lông mày đen thanh mảnh của cô là một đôi mắt vô cùng quyến rũ.
Tần Nguyên phải sợ hãi và thán phục độ nhạy cảm của anh, cô cười khẽ: “Đúng là có chút việc, nhưng vấn đề không lớn lắm.”

Ánh mắt phức tạp của Hoắc Vân Tiêu nhìn Tần Nguyễn từ trên xuống dưới, bỗng, anh cúi người xích lại gần Tần Nguyễn.
“Sao em không chơi nhiều hơn ở dưới đấy?”

Tần Nguyễn nửa nằm trên ghế sô pha, vẻ mặt miễn cưỡng: “Mấy đứa nhỏ có vẻ không thích lắm nên em đi lên.”
Lâm Hạo nhẹ giọng nói: “Lúc tôi đi xuống, Tam gia đang xử lý một đống giấy tờ của công ty.”

Hoắc Xuyên ở bên cạnh lên tiếng đề nghị: “Nếu phu nhân thấy không thoải mái, hay là lên lầu đi nghỉ ngơi?”
Tay Lâm Hạo vặn nắm cửa, cảnh tượng bên trong lập tức đập vào mắt anh ta.

Bên trong sân bắn khổng lồ, Tần Nguyễn võ trang đầy đủ, cầm trong tay khẩu súng kiểu mới nhất, vẻ mặt nghiêm túc nhắm bắn vào bia ngắm.
Bàn tay của Hoắc Vân Tiêu rời khỏi khóe mắt của Tần Nguyễn, anh dịu dàng nói: “Ngoài này hơi ồn, bên trong có phòng ngủ, em vào bên trong ngủ đi.”

“Được ạ.”
Chỉ cần anh hơi cúi đầu xuống một chút nữa thôi là môi sẽ rơi vào khóe môi cô.

Đôi mắt đào hoa của Hoắc Vân Tiêu tràn ra sự dịu dàng làm say lòng người, anh nhẹ giọng nói: “Cô bé, em có thể có bí mật nhỏ của mình. Nhưng anh hy vọng em sẽ đặt sự an toàn của em và các con lên hàng đầu, có chuyện gì không giải quyết được thì có thể nói với anh, anh rất tình nguyện cống hiến sức lực vì phu nhân.”
Cô đưa tay tháo kính bảo hộ và gỡ trang bị trên người xuống, gương mặt cô lộ ra vẻ lo lắng.

Tại sao tuổi thọ chỉ còn lại nửa năm, hai đứa trẻ đột nhiên làm ầm ĩ ở trong bụng cô không phải là vì không đủ sát khí đấy chứ.
Không biết tại sao lúc này cô đột nhiên nhớ tới Tam gia.

Tần Nguyễn ngước mắt lên nhìn Lâm Hạo, cô hỏi: “Tam gia đang làm gì vậy?”
Tần Nguyễn cau mày, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Cô cảm ứng đường chỉ đỏ và thấy, hiện giờ tuổi thọ của cô chỉ còn chưa đầy nửa năm!
“Đoàng! Đoàng!”

Hai tiếng súng vang lên, đột nhiên Tần Nguyễn hơi gập eo lại.
Tư thế của bọn họ... quá mập mờ.

Mập mờ đến mức làm cho Tần Nguyễn có ảo giác, rằng Tam gia bế cô vào phòng nghỉ, là vì nóng lòng muốn nuốt luôn cô vào bụng.
Cô dùng bàn tay đang cầm súng vén ống tay áo lên.

Đường chỉ đỏ bên trong cánh tay cô ngắn hơn một nửa so với ngày cô tái sinh.
Lúc này2 thư ký lại ôm một chồng giấy tờ đi tới.

Khuôn mặt tái nhợt vì lo lắng của Lâm Hạo thoắt cái trở về không biểu cảm7, anh ta nhấc chân đi vượt qua người thư ký.
Thời gian này có thu thập sát khí không quá nhiều, nhưng cũng không ít, tính ra cũng phải được mấy tháng.

Nhưng ngày hôm nay đường chỉ đỏ đột nhiên có biến động khiến Tần Nguyễn cảm thấy rất bất an.
Cô dịu dàng vuốt phần bụng của mình, vẻ mặt không được vui lắm.

Rõ ràng là có một sự tương phản rất rõ so với vẻ mong chờ lúc vừa rồi đi xuống dưới.
Nghĩ đến một số ký ức mập mờ nào đó, giọng nói của Tần Nguyễn có hơi xấu hổ và bất an: “Tam gia, nơi này là công ty.”

Hoắc Vân Tiêu cười cười không nói gì, bàn tay anh khẽ vuốt mái tóc đen dài của Tần Nguyễn.
“Phu nhân, cô không sao chứ?”

Hoắc Xuyên đỡ lấy cánh tay của Tần Nguyễn, nhìn thấy sắc mặt cô thay đổi, trong giọng nói của anh ta có chút bất an.
Hoắc Xuyên đứng ở bên cạnh Tần Nguyễn và Lâm Hạo đang bước đến cùng hoảng hốt hồ lên.

Tần Nguyễn lấy tay che bụng, cảm thụ hai đứa trẻ lăn lộn trong bụng mình, mặt bên trong cánh tay cô cũng nóng lên.
Lúc này nếu có ai mở cửa ra, đứng ở góc độ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy hai người họ giống như đang hôn nhau.

Tần Nguyễn nheo mắt, đụng phải đôi mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy chan chứa sự dịu dàng của Tam gia, sắc mặt cô hơi nóng lên, ánh mắt đảo quanh.