Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 435: Tôi thấy ấn đường của ông biến thành màu đen, đêm nay có họa chết người



Tống bán tiên cúi đầu chỉnh lại cổ áo, giọng thản nhiên: “Hôm nay ông bị người ta tính kế nên không đạt được mong muốn, vốn ông cũ1ng muốn rời

khỏi giang hồ rồi, nhưng lại thấy không cam lòng.” Tần Nguyễn cũng không thất vọng, sát khí là thứ góp gió thành bão mà.

Chỉ cần cô liên tục không ngừng đi hấp thu sát khí, thì cuối cùng sẽ có một ngày tuổi thọ sẽ kéo dài vô hạn.
Tần Nguyễn vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại, sau khi nghe đoạn đối thoại của Tống bán tiên và người đàn ông trung niên kia, cô ngẩng đầu nhìn về phía mấy người đứng trước gian hàng của Tống bán tiên.

Cô chỉ nhìn thoáng qua, nhưng khi nhìn thấy mặt của người đàn ông này, trong mắt cô bất giác lóe lên một tia u ám.
đo.

Mặc dù gã chẳng có học vấn gì, nhưng vẫn hiểu một đạo lý dễ hiểu như vậy.
Tống bán tiên: “Tai họa báo ứng sẽ ập đến trước cửa, nghiêm trọng đến mức có thể chết ở đầu đường xó chợ.”

Người đàn ông trung niên nghe vậy thì chửi tục một tiếng.
Người đàn ông trung niên trừng mắt lườm gã một cái, quát: “Ngậm miệng!”

Gã tóc vàng tỏ vẻ kinh ngạc, gã lập tức tát mình một cái, cười hềnh hệch nói: “Xem cái miệng của em này!”
Lời nói của gã ta đầy khiêu khích: “Cô em, cô cũng là thầy bói à?”

Tần Nguyễn khẽ nâng ánh mắt lạnh lùng quét về phía gã: “Anh muốn coi bói?”
Tần Nguyễn cất điện thoại, cô búng nhẹ ngón tay, lực Minh Thần như sợi tơ quấn quanh cơ thể của người đàn ông trung niên.

Đối phương không hề phát giác, vẫn đang nói chuyện với Tống bán tiên.
Động tác nhẹ nhàng, lộ ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt.

Gã tóc vàng nổi giận: “Cô muốn chết à!”
Gã thấy những thầy bói bày quầy ra như thế này có mười người thì hết chín người là đoán mò, còn một người biết lõm bõm.

Ở đâu ra nhiều người của giới Huyền học như thế, cao nhân thực sự sẽ không đến đây bày quầy kinh doanh đâu, mà họ chờ đợi quý nhân tới cửa xin giúp
Tần Nguyễn cười lạnh, đôi mắt u ám của cô nhìn chằm chằm vào gã tóc vàng: “Đúng vậy, tôi cũng không được tính là người trong giới Huyền học, tôi chỉ hiểu sơ sơ mà thôi.”

Gã tóc vàng cười đắc ý: “Đại ca xem, mấy người này lúc nào mà chẳng thích nói quá lên, em thấy lão già kia cũng đang lừa anh đấy.”
Người đàn ông trung niên lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp rồi để ở trên bàn Tần Nguyễn: “Em có thể suy nghĩ về lời đề nghị vừa rồi của tôi, con người tôi chẳng có ham mê quái dị nào cả, chỉ cần em đi theo tôi, tôi chắc chắn sẽ đối xử tốt với em.”

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp trên bàn, cô đưa tay ra cầm lên.
Tống bán tiên vội vàng đứng lên đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, ông ta sầm mặt với người đàn ông trung niên kia: “Đạo hữu Tần là người trong giới Huyền học, cô ấy đến đây để trải nghiệm cuộc sống, xin ông đừng tự chuốc lấy khổ!”

Gã tóc vàng tỏ vẻ khinh thường, cười lạnh nói: “Chỉ là một con bé miệng còn hôi sữa mà là người của giới Huyền học? Hù dọa ai đấy!”
Người đàn ông trung niên đi tới, ánh mắt ông ta đánh giá Tần Nguyễn: “Em gái, chắc em còn đang đi học?”

“Tôi nghỉ rồi.”
Người đàn ông trung niên đứng dậy rời đi, ánh mắt ông ta thoảng liếc nhìn và thấy Tần Nguyễn ngồi ở quầy hàng bên cạnh.

Khuôn mặt trong sáng, ngây thơ của cô gái nhỏ mang theo vẻ quyến rũ khó tả, đôi mắt trong veo, như một cái móc cào nhẹ vào lòng người.
Tần Nguyễn mỉm cười, cô ngước mắt nhìn Hoàng Bưu trước mặt: “Ông chủ Hoàng, tôi thấy ấn đường của ông biến thành màu đen, đêm nay sợ có họa chết người, phải chú ý hơn.”

Ở ngay trước mặt đối phương, cô tiện tay quẳng tấm danh thiếp xuống đất.
Khoảnh khắc hai người đối mắt, sự lạnh lẽo trong mắt Tần Nguyễn khiến trái tim gã tóc vàng run lên.

Gã sợ đến nỗi không còn vênh váo đắc ý như vừa rồi nữa, gã chỉ đứng ở trước gian hàng mà không biết phải làm sao.
Ở khoảng cách gần như vậy, gã tóc vàng chỉ cảm thấy Tần Nguyễn đẹp đến mức làm người ta khó quên.

Gã vắt hết óc cũng không nghĩ ra được từ ngữ hoa mỹ nào để hình dung Tần Nguyễn, nói tóm lại là đẹp đến mức làm gã nhộn nhạo, nhưng lại tự ti không dám đến gần.
Gã tóc vàng nhìn theo tầm mắt của người đàn ông và cũng nhìn thấy Tần Nguyễn.

Vừa nhìn một cái, đôi mắt gã sáng lấp lánh và ánh lên sự thèm muốn.
Tống bán tiên nhướng mắt nhìn chằm chằm vào đối phương, ông ta nói: “Sóng sau đè sóng trước thôi0, giang hồ mặc dù lớn nhưng chung quy không phải là giải pháp lâu dài, phúc có thể dẫn đến họa, mà từ họa cũng có thể được phúc. Nhưng nếu không thu tay lại thì thứ chờ đợi sẽ là sự cắn trả từ những gì mà nhiều năm qua ông đã làm.”

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên vẫn không cam lòng, ông ta tỏ ra khẩn trương lo lắng: “Ví dụ như?”
“...” Tần Nguyễn kinh ngạc, mặt nghệt ra.

Cô đang bị người ta... đề nghị bao nuôi?
“Đừng khách sáo!”

Tống bán tiên đưa tay cầm lấy xấp tiền kia và đặt nó ở dưới đáy chiếc túi xách.
Giọng Tần Nguyễn hờ hững, thái độ xa cách.

Người đàn ông trung niên khá lịch sự, nói: “Bày quầy kinh doanh ở cầu vượt đơn giản cũng chỉ là vì muốn kiếm miếng cơm thôi. Bây giờ thời tiết lạnh rồi, đêm hôm khuya khoắt ngồi đây hứng gió, em mỏng manh thế kia cần gì phải chịu khổ như thế. Không bằng em cân nhắc đi theo tôi, tôi bảo đảm em không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, còn tạo điều kiện cho em đi học, để em có được cuộc sống không cần lo lắng gì cả.”
Hoàng Bưu nhíu chặt mày, gương mặt dữ tợn run rẩy, ông ta nhìn chằm chằm Tần Nguyễn bằng ánh mắt không tốt.

Ông ta hơi híp mắt, giọng điệu âm trầm: “Cô gái mở miệng ra là nói linh tinh như vậy, không sợ rước họa vào thân à?”
Một cô gái xinh đẹp như vậy rất hiếm thấy, dù là khí chất hay ngoại hình đều tốt hơn gấp mấy trăm lần so với những cô gái trong hộp đêm.

Gã tóc vàng ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên, thấy vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ của đại ca mình, gã vênh vang đắc ý đi đến trước mặt Tần Nguyễn.
Chỉ mất khoảng mấy giây, sát khí trên người ông ta đã bị Tần Nguyễn hút sạch.

Cô lơ đãng thu tay lại, mắt hơi quát về phía mặt trong của cánh tay, sợi chỉ đỏ ngắn ngủi không hề có bất kỳ biến hóa nào.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên như sực tỉnh,2 ánh mắt kinh ngạc không cách nào diễn tả thành lời.

Vì Tống bán tiên nói quá đúng.
Ngón tay trắng ngần xinh đẹp kẹp lấy tấm danh thiếp, những dòng chữ được in trên đó đập vào mắt cô.

Hai chữ Hoàng Bưu rất to và nổi bật, là chủ tịch của một công ty nào đó.
Vốn dĩ ông ta cũng định rửa t7ay gác kiếm rồi, nhưng lại bị người mới đạp xuống để ngồi vào vị trí của ông ta, khiến cho ông ta thấy không thoải mái.

N7gười đàn ông trung niên nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là như thế, ông đây lăn lộn nhiều năm như vậy mà phút cuối cùng lại bị 2một tên đàn em tính kế!”
Người đàn ông trung niên lại nói vài câu với Tống bán tiên, sau đó ông ta móc từ trong túi ra một xấp tiền, đặt ở bên tràn.

Giọng điệu của ông ta vừa lịch sự vừa kính nể: “Cám ơn đại sư.”
Không thể không nói, gã tóc vàng này cũng có chút đầu óc.

Tuy nhiên, gã làm sao mà biết thân phận thật của Tần Nguyễn, và việc cô chạy tới đây bày quầy không phải để đoán số mệnh cho người ta, mà là vì sát khí.
Tần Nguyễn chống tay lên bàn, một tay tựa đầu, lười biếng nói: “Tôi đang nhàm chán đây, có việc để giết thời gian cũng tốt.”

Trên người Hoàng Bưu tỏa ra sát khí, đây là hơi thở lưu manh do lâu năm sống trong môi trường xã hội đen tạo thành.

Ngay tại lúc ông ta sắp nổi giận thì Tống bán tiên bỗng nhiên họ lên: “Khụ khụ khụ...”