Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 434: Lệ khí quá nặng, mọi mong muốn đều vô ích



Tần Nguyễn ngồi trước quầy hàng, đưa tay sờ mặt bàn sạch sẽ, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.

Hôm nay xem như là ngày đầ1u tiên cô bày quầy kinh doanh, hy vọng có thể có sát khí đến đây. Ánh mắt của Tống bán tiên nhìn về phía người đàn ông trung niên, ông ta nói, giọng rất bình tĩnh: “Hôm nay ông bị người ta tính kế chưa chắc đã là chuyện xấu, nếu đã có ý định rút lui thì tốt nhất vẫn nên làm sớm cho gọn.”

Nắm đấm của gã tóc vàng chỉ cách mặt của Tống bán tiên có mấy centimet.
Khi bóng lưng của cả hai đi xa, chỉ còn văng vẳng lại giọng nói dịu dàng của cậu trai đang dỗ dành cô gái.

Có lẽ bọn họ thật sự có duyên không phận, nhưng tình yêu đẹp bây giờ đối với bọn họ mà nói sẽ là khoảnh khắc suốt đời khó quên.
Tống bán tiên đưa mắt nhìn theo bóng dáng hai người họ biến mất trong đám người, ông ta khẽ lắc đầu: “Đạo hữu Tần, hai người này rõ ràng có duyên không phận, cô cần gì phải cho cậu ta hy vọng.”

Tần Nguyễn nhẹ giọng nói: “Đây không phải là hy vọng, mà là duyên phận bọn họ tu được ở kiếp này, cũng là quá trình bọn họ nhất định phải trải qua.”
Vừa rồi lúc cậu ta và bạn gái ở quầy hàng này cũng không nhìn thấy Tần Nguyễn.

Giờ quay lại, bị một câu của đối phương nói toạc ra hết, khiến trong lòng cậu ta không khỏi cảm thấy kính nể.
Đây là một người đàn ông có trách nhiệm.

Tần Nguyễn cười nhẹ nhàng: “Vậy sau này cậu phải bao dung với cô ấy nhiều hơn. Tính tình bạn gái của cậu khá cố chấp, nhưng trong hôn nhân cũng tương đối trung thành. Hai chữ duyên phận rất vi diệu, tin nó chẳng bằng tin chính mình, tương lai có lẽ sẽ xảy ra thay đổi gì thì sao.”
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, khẽ hừ một tiếng: “Vậy xem vận thế cả năm nay của tôi đi.”

Tống bán tiên lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Lệ khí của ông quá nặng, về lâu về dài chắc chắn sẽ bị cắn trả, mọi điều ông mong muốn đều là vô ích.”
Tuy nhiên, dù là duyên phận ngắn ngủi nhưng chỉ cần họ yêu nhau thật lòng thì sao phải quan tâm đến chuyện tương lai lấy một lần hay là hai lần chứ.

Phát giác điện thoại trong túi phát ra âm thanh rung lên, Tần Nguyễn lấy điện thoại ra.
Tần Nguyễn lấy chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp non nớt, nhưng lại có một chút quyến rũ.

Cậu trai vô cùng kinh ngạc, giọng điệu trở nên lắp bắp: “Cô... làm sao biết được?”
“Đệch! Lão già này muốn chết có phải không?”

Gã tóc vàng bước lên trước, tóm lấy cổ áo của Tống bán tiên, gã giơ quả đấm lên muốn đánh người.
Phía sau ông ta là hai người đàn ông cao lớn đeo kính đen, còn gã tóc vàng thì đứng ở bên cạnh, cúi đầu khom lưng với người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên đưa tay vuốt vuốt mái tóc bóng lộn, để lộ chiếc nhẫn vàng nạm ngọc trên ngón tay, trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ vàng rất bắt mắt, ngay đến cả trên cổ cũng đeo một chiếc dây chuyền vàng dày cộp.
“Là sao?” Tống bán tiên tỏ vẻ khó hiểu.

Tần Nguyễn ngẩng đầu, chỉ vào cậu con trai đang2 xuyên qua đám người chạy tới đây: “Chú xem đằng kia kìa, chẳng phải là có khách tới đấy à.”
Ông ta tặc lưỡi một cái rồi nhìn cậu con trai bằng vẻ mặt khó tả.

Cậu ta cùng cô gái vừa rồi rõ ràng không đến được với nhau, có cố cưỡng ép ở bên nhau cũng sẽ không có kết quả tốt.
Ông ta cầm ống trúc bên cạnh lên, lắc lắc rồi đưa cho đối phương: “Mời ông rút một quả trước.”

Người đàn ông trung niên đưa bàn tay đeo chiếc đồng hồ vàng ra, rút đại một lá thăm trong ống trúc.
“Chờ một chút!” Người đàn ông trung niên kêu dùng.

Ông ta đập cái thẻ gỗ lên bàn, ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào Tống bán tiên: “Lão già, cái quẻ này lý giải thế nào?”
Thì ra là có một người nào đó đang nhắn tin trong nhóm chat “Bắc Thái Đế Quân ở trên”.

Đúng lúc này, lại có người đến chỗ quầy hàng của Tống bán tiên, là một thanh niên trẻ ăn mặc theo phong cách hip-hop.
Đột nhiên, ở trong đám người vang lên tiếng nói giận dữ của cô gái vừa rồi.

Cô gái đang gọi tên cậu con trai ngồi trước quầy hàng: “Tại sao anh quay lại vậy, em đã bảo chỉ toàn là lừa người ta thôi mà, sao anh không tin!”
Một người đàn ông tóc vàng hoe ném cậu thanh niên hip-hop kia sang một bên, sau đó người này dùng ống tay áo lau ghế, rồi ân cần nói với người đàn ông trung niên bụng phệ đang đi tới: “Đại ca, anh ngồi đi!”

Người này mặc bộ vest sẫm màu, bên trong cánh tay kẹp chiếc túi xách, người đàn ông trung niên có dáng vẻ không hài hòa này ngồi trước mặt Tống bán tiên.
Thoạt nhìn mấy người này không giống người đứng đắn, nhất là người đàn ông ở trước mặt này, trên người ông ta có mùi máu tanh.

Tống bán tiên cũng không sợ hãi trước khí thế hung ác của đối phương, đôi mắt minh mẫn của ông ta quét về phía khuôn mặt của người đàn ông trung niên.
Cậu ta vừa ngồi xuống, chuẩn bị nói với Tống bán tiên thì bị người ta túm lấy cổ áo phía sau kéo ra.

“Tránh sang một bên! Thằng ranh con mới tí tuổi đầu đã học đòi đi xem bói, về nhà mà bú sữa mẹ đi!”
Vẻ mặt mong đợi của cậu trai sụp đổ ngay lập tức khi nghe thấy lời này: “Thật sự không có một chút xíu khả năng nào ạ?”

Tống bán tiên nhìn ra được cậu bạn này có tình cảm với bạn gái, nên nói: “Chàng trai trẻ, hãy nói cho tôi biết ngày sinh tháng đẻ của cậu.”
Người đàn ông trung niên dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Tống bán tiên, ông ta cười khẩy: “Ông chẳng cần ngày sinh tháng đẻ của tôi mà có thể tính ra được thứ tôi đang mong muốn à?”

Tống bán tiên thong dong bình tĩnh: Ông không ngại thì có thể thử xem?”
Tống bán tiên: “Nếu cậu trai đó thật sự kết hôn với cô bạn gái kia thì sớm muộn gì họ cũng sẽ ly hôn, sau này cậu ta sẽ có cuộc hôn nhân thứ hai. Duyên phận của hai người họ thật sự quá mỏng.”

Giọng của Tần Nguyễn rất bình tĩnh, cô hờ hững nói: “Duyên phận mỏng không có nghĩa là bọn họ không thể ở bên nhau.”
Tống bán tiên trở về ngồi ở quầy hàng của mình, ông 2ta nói với Tần Nguyễn: “Đạo hữu Tần, cô có thấy đôi tình nhân trẻ vừa rồi không, mối quan hệ của họ sẽ không suôn sẻ, số không7 đến được với nhau.

Tần Nguyễn cũng không ngẩng đầu lên, cô nói, giọng thản nhiên: “Tôi thấy rồi, vụ làm ăn này của ch7ú không mất được đâu.”
Ông ta đưa đến trước mắt nhìn, mặt bỗng biển sắc.

Gã tóc vàng đứng bên xích lại gần, vừa thấy là quẻ xấu thì đưa tay ra muốn đánh Tống bán tiên.
Cậu trai lập tức nói cho ông ta biết.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Tống bán tiên trở nên khó coi, ông ta nói thẳng: “Cậu và cô gái vừa rồi có duyên không phận.”
Chàng trai thở hồng hộc c0hạy tới, cậu ta cầm điện thoại quét mã QR trên quầy hàng của Tống bán tiên, nhanh chóng thanh toán 300 tệ.

Trên trán lấm tấm mồ hôi, cậu ta vội vàng nói: “Đại sư à, ông nhìn xem tôi và bạn gái về đường tình duyên có thuận lợi không, chúng tôi có thể kết hôn không?”
Cô nhìn thấy nhiều thứ ở trên người cặp đôi trẻ này hơn so với Tống bán tiên.

Cô gái không có khả năng đi cùng cậu trai cả đời, bởi vì tuổi thọ của cô ta quá ngắn.
Tống bán tiên bình tĩnh cầm lấy thẻ gỗ trên bàn, rồi thả lại vào trong ống trúc.

“Cái này phải xem ông muốn hỏi chuyện nào?”
Nhìn vẻ mặt mong đợi của đối phương, Tống bán tiên không biết nên nói như thế nào.

Một lúc sau ông ta mới cảm thán: “Duyên phận rất quan trọng, nhưng hôn nhân không thể cố cưỡng ép được.”
Cậu trai chán nản ngồi trên ghế trước quầy hàng, miệng lẩm bẩm: “Nhưng chúng tôi sắp cưới rồi.”

Tần Nguyễn bị sự bị thương của cậu ta hấp dẫn, cô hơi nhướng mày, hai mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới.
Cô gái chạy đến bên cạnh cậu trai, giơ tay kéo cậu ta lên rồi lôi đi.

“Anh chỉ muốn hỏi một chút thôi, em đừng giận, lát nữa em muốn ăn cái gì...”
Tống bán tiên bị choáng váng trước hành động của cậu trai.

Thằng nhóc này cũng cố chấp quá.
Tống bán tiên và cậu trai cùng quay ra nhìn Tần Nguyễn.

Một người kinh ngạc, một người lại tỏ ra rất sốc.
Chẳng trách trên người đối phương có loại cảm giác không hài hòa, người thì mặc đồ âu nhưng lại đeo những đồ vật kia, đúng là trong quái dị thật.

Người đàn ông trung niên ngạo nghễ liếc nhìn Tống bán tiên: “Ông già, nghe nói ông bói toán giỏi lắm, tính cho tôi xem vận thế của tôi gần đây thế nào.”