Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 433: Nguyễn nguyễn bày quầy



Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào tư thế ngồi ngay ngắn của Hoắc Vân Tiêu, trong lòng cô không biết đã cảm thán bao nhiêu lần, ng1ười đàn ông này

thật sự là con cưng của ông trời.

Mọi cử chỉ của anh đều toát ra sự cao quý tao nhã, và mỗi 2một chỗ trên cơ thể anh đều đẹp đến nỗi làm say lòng người. Chỗ cầu vượt này mặc dù ở khu đông, nơi ở của các gia đình thế gia quyền quý, nhưng người ở chỗ này vẫn quá phức tạp.

Có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, phu nhân lại đang mang thai, nếu thật sự xảy ra chuyện thì cái mạng nhỏ này của anh ta cũng chẳng còn.

Tần Nguyễn đưa mắt nhìn dòng người qua lại bên ngoài xe, cô nói: “Vậy các anh đứng nhìn xa xa thôi, tóm lại không nên tới gần tôi.”
Cô cũng biết buổi tối đi ra ngoài không an toàn, nhất là với tình trạng cơ thể hiện tại của cô.

Nhìn dáng vẻ thấp thỏm như một đứa trẻ của Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu nói với giọng hơi cưng chiều, anh cười bảo: “Em đi đi, để Hoắc Xuyên và Lâm Hạo đi cùng, nhớ về sớm một chút.”

“Vâng ạ!”
Nhìn tướng mặt của cô gái, hai đầu lông mày nối vào nhau, đây là kiểu lông mày giao nhau, che lấp cả ấn đường.

Phụ nữ có lông mày giao nhau đa số là lòng dạ hẹp hòi, đố kị người tài, cố chấp, ích kỷ, hay trả thù.

Người phụ nữ như vậy thường có vận số xấu, cả đời lận đận.
Với thực lực của Tần Nguyễn mà mở quầy ở gầm cầu vượt này, thì chỉ khoảng một thời gian ngắn nữa thôi là cô sẽ trở nên nổi tiếng. Ông ta cũng rất mong chờ được chứng kiến thực lực của Tần Nguyễn một lần nữa, loại chuyện như vậy đúng là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.

Trong sự chờ mong của Tống bán tiên, ở trên con đường cách cầu vượt không xa có một chiếc xe sang trọng nhìn là biết giá trị không nhỏ chậm rãi dừng

lại.
Hai bên sống mũi của cô gái này sẫm màu cho thấy tính tình bướng bỉnh, cố chấp, thích gây khó dễ cho bạn đời, tình duyên trắc trở.

Đường tình duyên của đôi bạn trẻ này khá trắc trở, khó được toại nguyện, tình cảm chênh lệch cũng tương đối lớn.

Vẻ mặt của Tống bán tiên quá trang nghiêm, giữ thái độ của một cao nhân khiến nụ cười trên khuôn mặt của hai bạn trẻ không khỏi thu lại.
Tần Nguyễn đội một chiếc mũ lưỡi chai, nói với hai người ngồi ở trên ghế lái và ghế phụ lái: “Tôi qua đó trước, hai anh chờ ở đây, khi nào xong việc tôi sẽ tới chỗ các anh.”

Hoắc Xuyên từ chối ngay: “Thiếu phu nhân, e là không được đâu ạ, cô nhìn xem ở đây có quá nhiều người qua lại, nếu có xảy ra chuyện gì thì tôi không biết ăn nói thế nào với chủ nhân.”

Không phải anh ta to gan bất kính với Tần Nguyễn.
“Tống đại sư.”

Tần Nguyễn đứng cách đó không xa đi tới, đứng mỉm cười ở trước quầy hàng của Tống bán tiên.

Thấy cô xuất hiện, Tống bán tiên lập tức đứng lên, gương mặt nghiêm nghị lộ ra nụ cười tươi rói.
Trong khi cậu trai năn nỉ mấy lần, cô gái lại tỏ ra giận dữ: “Không được! Toàn là mấy người nói luyên thuyên thôi, mới đọc được mấy cuốn sách đã ra ngoài nhìn mặt phán bừa, lừa đảo đấy! Bọn họ sẽ nhìn mặt mà nói chuyện, moi ra một ít tin tức hữu dụng từ chúng ta, sau đó nói ra mấy lời giả dối không có thật, đừng để mất tiền oan!”

Tống bán tiên nhét tay vào trong tay áo, nhìn đôi trẻ cãi nhau vì bất đồng quan điểm.

Dưới sự ngăn cản mạnh mẽ của cô gái, cuối cùng chàng trai cũng bỏ đi.
[Đạo hữu Tần à, đồ vật đã chuẩn bị xong, cô có thể đến bất cứ lúc nào nhé.]

Trước khi ăn tối, Tần Nguyễn đã liên hệ với Tống bán tiên, nhờ ông ta chuẩn bị một quầy hàng ở gầm cầu vượt cho cô, tối nay cô muốn mở quầy.

Hiện tại đã 7 giờ tối, còn không đi thì sẽ bỏ lỡ mất giờ có lượng người qua lại đồng nhất.
Gầm cầu vượt.

Tối nay Tống bán tiên không có ý định làm ăn, ông ta nhìn trái nhìn phải, mắt không ngừng quét qua con đường rộng lớn.

Tần Nguyễn liên hệ với ông ta, nói muốn tới bày quầy mở hàng, trong lòng ông ta thực sự rất mong đợi.
Trong lòng Tần Nguyễn có chút lo lắng nên trên gương mặt cũng không tránh khỏi lộ ra vẻ vội vàng.

Hoắc Vân Tiêu ngước lên, ánh mắt ngập tràn ý cười đánh giá Tần Nguyễn, anh hỏi, giọng rất ấm áp: “Nguyễn Nguyễn có việc gì à?”

Tần Nguyên cũng không vòng vo, cô nói thẳng luôn: “Em có việc bạn phải ra ngoài.”
Tinh tinh!

Tiếng chuông báo có tin nhắn vang lên, Tần Nguyễn rời khỏi giao diện của WeChat và mở tin nhắn ra.

Là Tống bán tiên ở chỗ gầm cầu vượt gửi tin nhắn cho cô.
Cậu con trai khẩn trương hỏi: “Đại sư à, ông xem chúng tôi có kết hôn được không?”

Tống bán tiên chỉ chỉ vào bảng mã QR trên quầy hàng và nâng cằm lên.

Đôi tình nhân trẻ nhìn vào mã QR, bên dưới ghi rõ ràng một quả ba trăm.
Cô gái nhìn thấy thế thì xị mặt xuống, chế: “Đắt quá đấy.”

Cậu con trai cũng không ngờ tính một quẻ lại cần nhiều tiền như thế, nhớ lại chuyện vừa rồi Tống bán tiên nhìn chằm chằm vào mình, trên gương mặt lộ vẻ cao thâm, thì trong lòng của cậu ta có chút lo sợ không yên.

Cậu ta cắn răng lấy điện thoại ra nhắm vào mã QR.
Tần Nguyễn cầm điện thoại di động rồi nhanh chóng đứng dậy.

Cô gọi Hoắc Xuyên đang đứng nói chuyện với Lâm Hạo về các quy định của nhà họ Hoắc ở gần đấy: “Mau chuẩn bị xe, chúng ta đi ra ngoài!”

Hoắc Xuyên đưa mắt nhìn sang Tam gia về mặt thờ ơ đang ngồi trên ghế sô pha, sau đó anh ta gật đầu với Tần Nguyễn.
Hiện tại cô đang rất cần sát khí, cứ ngồi ở trong nhà, sát khí cũng không thể tự tìm đến cửa được.

Hoắc Vân Tiêu khẽ nhíu mày: “Vào giờ này?”

Tần Nguyễn vội vàng hứa: “Trước 10 giờ em sẽ về nhà!”
Lần này ánh mắt của Tần Nguyễn quá trực tiếp, cô thấy kh7óe miệng của Hoắc Vân Tiêu có vẻ hơi nhếch lên.

Rõ ràng là đối phương không nhìn cô, nhưng Tần Nguyễn vẫn có cảm giá7c bị bắt quả tang.

Cô nhanh chóng thu tầm mắt lại, điện thoại trong tay đã bị tắt màn hình từ lúc nào.
Cô gái giật lấy điện thoại của cậu con trai: “Này! Sao anh lại quét mã hả, giá này đắt quá!”.

Cậu con trai thấp giọng năn nỉ bạn gái: “Em đưa di động cho anh, chỉ 300 tệ thôi mà, chúng ta coi như mua sự an tâm đi.”

Cô gái nhất quyết không chịu đưa di động cho bạn trai, không cho cậu ta trả tiền.
Bọn họ đến chỗ Tống bán tiên là để hỏi về chuyện tình cảm và hôn nhân.

Tối nay rõ ràng Tống bán tiên làm việc không tập trung, nhưng khi nhìn tướng mặt của đôi nam nữ trẻ tuổi này, lông mày ông ta nhăn lại.

Cậu con trai có phần sống mũi sụp xuống, nổi rõ những đường thâm đen, đây là tướng mặt của người có đường tình duyên trắc trở, hôn nhân không thuận lợi, thậm chí sẽ phải lấy hai vợ.
Tần Nguyễn đáp ừ, sau đó cô hơi kéo mũ lưỡi chai xuống và đầy cửa bước ra ngoài.

Gian hàng của Tống bán tiên đang tiếp một cặp đôi.

Trên gương mặt của đôi tình nhân này ngập tràn hạnh phúc của người đang yêu.
“Đạo hữu Tần đã tới rồi!”

Ông ta chỉ tay sang quầy hàng sạch sẽ gọn gàng bên cạnh, rồi nói với Tần Nguyễn: “Đây là gian hàng tôi chuẩn bị cho cô, cô thấy thế nào?”

Không quá lời khi nói rằng gian hàng này sạch sẽ gọn gàng, bởi vì chẳng có gì ngoài một cái bàn và một cái ghế.