Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 432: Tam gia tỏ tình, vừa lòng vòng lại thích ám chỉ



Tần Nguyễn ngẩng đầu lên, khẽ thơm lên má Hoắc Vân Tiêu một cái.

Động tác của cô rất nhanh, sau khi cô lùi về, khuôn mặt đẹp trai của Hoắc1 Vân Tiêu vẫn còn giữ nguyên vẻ bình tĩnh. “Không có gì!”

Tần Nguyễn được thả ra không dám đối mặt với Tam gia nữa, cô ôm chặn xoay người lại.
Ánh mắt hai người đụng vào nhau, nhịp tim của cả hai đều đang tăng nhanh.

Tần Nguyễn quên cả hô hấp. Nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng vì ngạt thở, đồng tử trong mắt cũng từ từ giãn ra, Hoắc Vân Tiêu vội vàng đứng dậy rời đi.
Phần lớn mọi người đều cho rằng câu này có ý chỉ chuyện đàn ông mê gái là thuộc về bản chất.

Thật ra không phải, câu nói này chẳng liên quan gì đến chuyện nam nữ cả.
Tần Nguyễn đã khôi phục lại khí chất lạnh lùng khiến người ta mất đi tâm tư muốn bắt nạt cô, nhưng lại có một loại phong tình khác.

Hoắc Vân Tiêu mỉm cười: “Cô bé, anh cũng là một người đàn ông bình thường đấy.”
Tần Nguyễn hơi nhíu mày, vẻ mặt như đang hỏi anh thế thì sao.

Hoắc Vân Tiêu dùng đầu ngón tay vuốt môi cô, anh cảm thán: “Thực sắc, là bản tính của con người.”
Giọng nói trêu ghẹo mang theo cưng chiều vang lên ngay bên tai cô.

Sắc mặt Tần Nguyễn có chút ửng hồng sau nụ hôn vừa rồi.
Lúc này, ánh mắt của Tam gia cực kỳ thâm thúy.

Anh phả hơi thở nóng rẫy vào tai Tần Nguyễn, giọng nói trầm thấp gợi cảm vang lên: “Cô bé, nhịp tim của em đập nhanh quá.”
Tam gia vuốt tóc Tần Nguyễn và hô về phía cửa: “Hoắc Xuyên, mang cảnh của phu nhân vào đây.”

Tiếng bước chân vững chãi vang lên, cửa phòng khép hờ lại được mở ra.
Tần Nguyễn chỉ cảm thấy trong óc có thứ gì đó nổ tung, tê dại.

Đôi mắt Hoắc Vân Tiếu rơi vào trên môi Tần Nguyễn, ánh mắt anh trở nên nguy hiểm.
Nhưng rất nhiều người lại hiểu sai.

Thực, không phải là chỉ ăn theo nghĩa đen, mà là yêu thích.
Cái đầu vốn đã hơi cúi xuống của Hoắc Xuyên dường như lại càng cúi sâu hơn.

Anh ta xoay người, động tác nhanh nhẹn đồ canh thảo dược trong hộp giữ nhiệt vào bát, rồi đưa cho Tam gia đang ngồi đợi bên cạnh.
Tam gia đúng là đã nghiện lại còn ngại, lần nào nói thích cô cũng phải vòng vo ám chỉ như vậy.

Nếu gặp phải người không hiểu nổi lời nói của anh, thì thật sự sẽ cho rằng anh là gã háo sắc mất.
Phát giác được ánh mắt của anh, Tần Nguyễn khẽ mím môi.

Động tác này tựa như đang mời gọi anh vậy.
Quá ngu ngốc!

Hoắc Vân Tiêu nghiêng người lại gần Tần Nguyễn lần nữa, anh hôn lên vành tại của cô: “Sao em vẫn còn ngại ngùng?”
Tần Nguyễn nở nụ cười, há miệng ăn thịt.

Chất thịt tơi xốp, hương vị thơm ngon mỹ vị muốn nuốt cả lưỡi.
Tần Nguyễn ngước mắt lên, vẻ xấu hổ và hơi giận trên mặt biến mất không còn tăm tích.

Ánh mắt trong veo của cô nhìn vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Hoắc Vân Tiêu, cô trêu tức anh: “Tam gia, hôm nay trong người hơi bốc hỏa à?”
Đầu óc Tần Nguyễn dần dần tỉnh táo, cô háo hức nhìn bát canh trong tay Tam gia, hình như cô nhìn thấy trong bát có thịt.

Chuyện này khiến cô đang đói phải sáng mắt lên.
Hoắc Vân Tiêu cầm thìa múc một ít thịt lên rồi đưa tới bên miệng Tần Nguyễn

“Há miệng ra nào.”
Hơi thở của anh hơi không ổn định, anh nói: “Cô bé, thở đi nào, đừng làm mình ngạt thở!”

Tần Nguyễn bỗng nhiên thả lỏng cơ thể, thở ra một hơi ít ỏi, sau đó hít vào một hơi thật sâu.
Sắc, cũng không phải là háo sắc, nó là chỉ những sự vật tốt đẹp.

Tính, càng không phải nói chuyện nam nữ, mà là thiên tính bản chất của con người.
Tần Nguyễn nhắm chặt hai mắt, hai hàng mi dài khẽ run, cô chậm rãi mở mắt ra, bên trong là sự bối rối mà cô chưa từng thể hiện ra ở trước mặt Hoắc Vân Tiêu.

Thực sắc, là bản tính của con người. Câu này có nguồn gốc từ quyển sách “Cáo Tử Thượng” của Mạnh Tử.
Gương mặt Tần Nguyễn lộ vẻ chế nhạo, cô cười cười: “Ai không biết còn tưởng rằng Tam gia thích em, thích đến mức không kìm lòng được đấy.”

Ánh mắt thâm thúy của Hoắc Vân Tiêu nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn, trong mắt anh như đang kìm nén một thứ gì đó, khiến Tần Nguyễn nhìn mà không khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Tần Nguyễn nhắm mắt lại, trông có vẻ cô đã bình thường, nhưng trên thực tế, nhịp tim vẫn chưa bình tĩnh trở lại.

Có tiếng bước chân rất nhẹ vang lên, lỗ tai Tần Nguyễn khẽ nhúc nhích, cửa phòng bị mở ra, sau đó là tiếng đóng cửa.
Phần cổ áo của cô hơi hạ xuống một chút, để lộ ra cái cổ với làn da trắng ngần.

Hoắc Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào cảnh sắc hấp dẫn này, hầu kết bất giác chuyển động, bàn tay đang đặt trên chăn cũng chậm rãi nắm chặt lại.
Hoắc Vân Tiêu đưa tay vén phần tóc rối cho cô, anh cười hỏi: “Em đang suy nghĩ gì vậy? Hửm?”

Anh rất thích dùng giọng mũi với Tần Nguyễn, kiểu giọng này vừa mập mờ lại gợi cảm.
Ngón tay mảnh khảnh của Hoắc Vân Tiêu xoa phần đuôi mắt2 đỏ hồng của cô, rồi anh lại cúi đầu xuống, để lại trên gò má hồng rực của cô một nụ hôn lướt qua.

Nụ hôn của anh chậm rãi dịch chuyển xu0ống, rơi vào bên tai Tần Nguyễn.
Giọng cô khàn khàn, giống như âm điệu sau khi làm chuyện đó, cho vào lòng người.

Nhìn dáng vẻ ngây ngô ấy của Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu cười khẽ, anh đi đến ngồi xuống bên cạnh cô.
Tần Nguyễn thả tay xuống, ánh mắt mông lung của cô tràn đầy vẻ quyến rũ mê người, cô nhìn thẳng vào người đàn ông vô cùng tuấn tú, cao quý đang đứng với tư thế lười biếng ở trước cửa.

Cô chậm chạp sờ bụng mình, rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Có hơi đói ạ.”
Hoắc Xuyên bê canh thảo dược đi tới, đặt ở cái bàn bên cạnh giường

Anh ta cúi đầu với Tần Nguyễn ngồi ở trên giường: “Phu nhân, dùng luôn bây giờ ạ?”
Tam gia đột nhiên hành động.

Anh chậm rãi cúi đầu xuống, dùng tốc độ khẩn trương và chiếm hữu tuyệt đối mà hôn lên môi Tần Nguyễn.
Khi Tần Nguyễn không biết là mình đang mong chờ hay đang khẩn trương bất an, Hoắc Vân Ti7êu chậm rãi cúi đầu xuống.

Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Tần Nguyên một cái.
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng cười vui vẻ.

Đôi mắt Tần Nguyễn cong cong thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp, trên mặt cô không kìm được mà nở một nụ cười.
“Em nghỉ ngơi đi.”

“Ừm.”
“Ừm.”

m điệu lười biếng, như có một cái móc vậy.
Ý của Tam gia nói với cô là, thích cái đẹp là thiên tính của con người.

Xét cho cùng, như thế chẳng phải là anh đang nói thích cô sao.
Tiếng thở dài vang lên trong phòng, Hoắc Tam gia đứng dậy rời đi.

Nếu không thích thì tại sao anh lại không thể tự chủ được như vậy chứ.
Cô xấu hổ chết đi được.

Ai lại quên thở lúc đang hôn chứ.
Cho đến khi xúc cảm ấm áp trên mặt dần biến mất, cái cằm của anh hơi nhếch, đôi môi mỏng gợi c2ảm khẽ cong lên: “Cô bé lại học được trò đánh lén à.”

Nói rồi, hai tay của anh ôm lấy khuôn mặt Tần Nguyễn, trong động tác dịu dàng này l7ại có sự cường thế không cách nào cự tuyệt được.
Tháng thứ ba của thai kỳ đã trôi qua, sắp tới là giai đoạn an toàn, nên có một số việc không cần phải kiêng khem nữa.

Anh nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Tần Nguyễn mà phải cố hết sức để kìm nén con dã thú sắp lao ra khỏi lòng mình.
Hoắc Xuyên lùi lại mấy bước, lúc này mới quay người rời khỏi phòng nghỉ.

Đi ra bên ngoài, anh ta nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Được Tam gia đút cho ăn, chẳng mấy chốc một bát canh đã bị Tần Nguyễn tiêu diệt.

Ngay tại thời điểm cô còn muốn ăn nữa, Hoắc Vân Tiêu lại thả bát xuống, kéo Tần Nguyễn từ trên giường đứng lên.
Thích những thứ đẹp đẽ là bản chất của con người mà.

Hoắc Vân Tiêu rũ mắt xuống nhìn phần bụng của cô dưới lớp chăn, anh kéo chăn lên cho cô.
Hoắc Vân Tiêu cầm thìa khuấy canh nóng vẫn còn bốc hơi trong bát, anh nói với Hoắc Xuyên: “Anh đi xuống đi.”

“Vâng, Tam gia.”
Anh dịu dàng nói với Tần Nguyễn mặt mũi đang giận dỗi: “Bây giờ chúng ta về nhà, vừa đúng giờ ăn cơm tối luôn, canh thảo dược tuy tốt nhưng cũng không thể uống nhiều.”

“Được rồi.”

Tần Nguyễn thu lại ánh mắt lưu luyến với món canh thảo dược ở trên bàn.