Gã quỷ nam vội vàng gật đầu: “Có, bọn họ đều hút dương khí của những đứa trẻ kia giống như tôi.”
Khuôn mặt xinh đẹp2 của Tần Nguyễn lộ vẻ mệt mỏi, giọng điệu cũng hơi trầm xuống: “Trả lại dương khí cho Lưu Trạch!” Từ trong miệng gã bay ra một làn sương mù màu trắng, xuyên qua cửa phòng ngủ lũ lượt tràn vào bên trong.
Trong phòng, Lưu Trạch đang núp ở trong ngực của cha mẹ đột nhiên cảm giác có một luồng sức mạnh tràn vào cơ thể mình.
Lưu Trạch vốn dĩ vẫn còn đang bị sốc, vì sự biến hóa này mà khuôn mặt của cậu ta trắng bệch, kêu khóc ầm ĩ: “Ba mẹ ơi, có quỷ, có quỷ bắt con này, ba mẹ nhìn đằng sau lưng con đi!!!” Đã lâu lắm rồi bọn họ không gặp phải cảnh tượng hỗn loạn như vậy.
Nếu là lúc bình thường bọn họ đụng phải quỷ, họ chỉ cần dùng khóa tỏa hồn, thi triển thuật cấm nói là có thể nhẹ nhàng giải quyết sự tình rồi.
Hai sứ giả liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Tần Nguyễn ở bên cạnh, họ quay ra nhìn nhau, trên khuôn mặt tái nhợt là vẻ bất đắc dĩ. Ba vong hồn còn lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngưu Nhị, nghiễm nhiên đã coi gã là kẻ phản bội.
“Tôi không gài bẫy, các anh nghe tôi giải thích đã! Hai vị mặc đồ đen này chính là m sai của Địa Phủ, các anh em chúng ta sắp được giải thoát rồi, chúng ta có thể vào Địa Phủ đi đầu thai!”
Nhưng sự vui sướng và phấn khích của Ngưu Nhị cũng không truyền đạt được đến cho đồng bạn của gã. Bọn họ cũng không ngờ Tần Nguyễn lại thích đùa như vậy, vậy mà lại đùa... quỷ ở ngay trước mặt họ.”
Tần Nguyễn cười đủ rồi, hai đồng tử trong mắt mới trở lại bình thường, cô tằng hắng nói với năm con quỷ: “Được rồi được rồi, đừng gào thét nữa, chỉ đùa các người thôi mà, bình tĩnh lại hết đi!”
Nhưng năm con quỷ đầu nghe được lời cô nói, họ sợ muốn chết. Bốn con quỷ âm thầm chửi rủa Ngưu Nhị.
“Bị lừa rồi, tất cả chúng tôi đều bị Ngưu Nhị cậu lừa!”
“A a a... Ông không cam tâm!!!” “Ngưu Nhị, ông muốn giết mi!”
“Dọa chết bé rồi!”
“Hu hu hu hu... Nữ lệ quỷ kìa!!!” Tần Nguyễn thực sự không kiềm chế được nữa mà cười thành tiếng.
Hai mắt cô cong thành hình trăng lưỡi liềm, trên mặt nở nụ cười, nhìn chăm chú vào năm vong hồn trong phòng khách.
Ngưu Nhị nghe được tiếng cười của Tần Nguyễn như bắt được vị cứu tinh. Nhưng hồn thể của họ vừa xuyên qua bệ cửa sổ thì giống như gặp phải rào cản nào đó, trong nháy mắt bị đẩy vào trong phòng khách.
“Ui da!”
Vong hồn đầu tiên vội vã rời đi bị ngã ra đất, miệng phát ra tiếng gào đau đớn. “Tôi muốn về lại nhà ma! Tôi không muốn đi ra ngoài nữa đâu!!!”
Tiếng la hét của năm con quỷ gần như xuyên thủng cả nóc nhà, và lại một lần nữa Lâm Hạo được hưởng thụ tiếng hét xuyên thủng màng nhĩ.
Tuy lần này không phải là tiếng quỷ, nhưng cũng làm cho anh ta bị tra tấn. Gã bắt đầu cảm thấy bất an, và vô cùng nghi ngờ có phải Tần Nguyễn đang lừa mình thật không.
Tần Nguyễn nở nụ cười vô hại, sạch sẽ ngoan ngoãn lại ngây thơ, nhưng những lời nói ra lại làm cho năm con quỷ run lẩy bẩy.
“Tôi là lệ quỷ chuyên ăn vong hồn, tôi lừa các người đến đây là vì muốn nuốt sống các người để tăng tu vi đấy!” Ngưu Nhị nghệt mặt ra, vội giải thích: “Không không, các anh nghe tôi nói đã!”
“Nói cái cút!”
Ba vong hồn khác cũng nhìn thấy Tần Nguyễn và sứ giả Địa Phủ, bọn họ lập tức quay người rời đi. Gã vội khẩn cầu: “Đại sư, cô mau giải thích với bọn họ đi, tôi thật sự không lừa bọn họ mà, cô sẽ đưa chúng tôi đến Địa Phủ để chúng tôi vào luân hồi đúng không?”
Gã nói câu này với giọng không chắc chắn lắm, không còn sự tin tưởng tuyệt đối như lúc ban đầu nữa.
Dưới sự bao vây của các đồng bạn, Ngưu Nghị rơi vào tình trạng nghi ngờ bản thân sâu sắc. “Được, tôi đi làm ngay!”
Gã qu7ỷ nam bay tới chỗ phòng ngủ mà ba người nhà họ Lưu đang ở bên trong.
Đột nhiên Tần Nguyễn gọi giật đối phương lại: “Chờ một chút!”
<7br>Gã quỷ nam quay đầu, không hiểu cô còn có việc gì cần dặn dò nữa. Tần Nguyễn nói: “Anh cứ đi vào như vậy sẽ hù dọa bọn họ mất, anh đứ2ng ở cửa rồi trả là được rồi.”
“Được!”
Hồn thể của gã quỷ nam bay lơ lửng ở cửa phòng ngủ, sau đó gã mở cái miệng rộng to bằng c0hậu rửa mặt làm cho người ta kinh hãi ra. “Hu hu hu hu!!!”
Năm con quỷ ôm nhau khóc rống, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Nhưng khi rời ánh mắt xuống nhìn thấy hai chân họ lơ lửng cách mặt đất một khoảng thì sẽ không còn thấy bọn họ đáng được đồng tình nữa, mà chỉ cảm thấy âm trầm kinh khủng đến mức đáng sợ thôi. Từ cửa sổ phòng khách truyền đến một giọng nói thô cuồng.
“Đúng đấy, đêm nay tôi còn định hút khô thằng nhóc chết tiệt kia, đang chuẩn bị ra tay thì bị cậu gọi sang, đã xảy ra chuyện gì?”
Lại một giọng nói thô lỗ khác vang lên. Chỉ khoảng một phút sau, gã quỷ nam ngoài cửa chậm rãi khép cái miệng rộng lại.
Sắc mặt trắng xanh của gã trở nên sẫm màu, như thể hoàn toàn mất đi sinh khí, hồn thể cũng mờ hơn một chút, làm cho người ta có ảo giác rằng gã sắp biến mất vào hư vô.
“Ngưu Nhị! Cậu gọi chúng tôi tới đây làm gì?!” “Ông đây phải đánh cậu cho tới lúc thông não mới được!”
“Cậu ngốc đấy à, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!”
“Đánh cậu ta!!!” Con quỷ thứ ba phàn nàn: “Mấy anh em chúng ta đã không có cách nào vào luân hồi nữa rồi!”
Bọn họ chẳng hề tin lời nói của Ngưu Nhị.
Đến ngay cả vong hồn ngã trên mặt đất cũng tức giận với Ngưu Nhị: “Ngưu Nhị, ông đây muốn giết cậu! Rõ ràng là cậu cùng một bạn với những người này! Chúng ta chờ đợi bao nhiêu năm như thế cũng chưa từng thấy cửa đi vào Địa Phủ, bọn họ vừa đến đã nói muốn đưa chúng ta vào luân hồi, nằm mơ đấy à! Bây giờ các anh em bị rơi vào trong tay cậu rồi, trước khi chết ông đây cũng muốn làm thịt thằng oắt nhà cậu!!!” “Làm thịt nó!!!”
Ba vong hồn khác tán thành.
Bốn con quỷ rục rịch muốn hành động, bắt đầu vây công Ngưu Nhị. Ba vong hồn đứng phía đối diện nhìn gã bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc.
Con quỷ thứ nhất xanh mặt, nói: “Thằng oắt nhà cậu đang nằm mơ cái gì thế?”
Con quỷ thứ hai lộ ra ánh mắt hoài nghi: “Không phải là cậu bị người ta lừa đấy chứ?” So với sự đau khổ của Lâm Hạo, Hoắc Xuyên không nhìn thấy quỷ, tại cũng không nghe được những âm thanh lộn xộn nên vẻ mặt vừa thong dong vừa bình tĩnh.
Lâm Hạo bịt tai, dùng ánh mắt vô cùng ai oán mà nhìn Hoắc Xuyên, chỉ muốn đổi cơ thể với anh ta.
Hai vị sứ giả Địa Phủ cũng chịu đủ tra tấn vì tiếng la hét chói tai của năm con quỷ. Bốn quỷ quây Ngưu Nhị lại, một trận đánh hội đồng chuẩn bị diễn ra.
Bỗng dưng, một tiếng cười êm tại khẽ vang lên trong phòng khách.
Bốn con quỷ bị cắt ngang, sắc mặt đen sì, sát khí màu đen nồng đậm quanh người rục rịch muốn động. “Ngưu Nhị, ông đây tuyệt đối không tha thứ cho thằng ngu nhà cậu!”
“Anh ơi em sai rồi, hu hu hu hu...”
Tiếng kêu khóc của Ngưu Nhị rất lớn, trong nháy mắt át cả bốn con quỷ còn lại. Dứt lời, đồng tử trong đôi mắt xinh đẹp của cô chuyển thành màu đen kịt, trong mắt không có một chút tròng trắng nào.
Nếu năm con quỷ này là Địa phược linh mấy chục năm, thì Tần Nguyễn rõ ràng chính là con quỷ trên trăm năm, quanh người cô xuất hiện sát khí dày đặc khiến mấy con quỷ kia run rẩy ôm chặt lấy nhau.
Dưới ánh đèn rực rỡ trong phòng khách, dáng vẻ của Tần Nguyên trông vô cùng đáng sợ. Ngưu Nhị là người thành thật trung hậu nhất trong đám bọn họ, cũng là đứa dễ bị lừa nhất, bọn họ không tin loại chuyện tốt như miếng bánh rơi từ trên trời xuống thế này đâu.
Ngưu Nhị cuống đến độ khuôn mặt đen sì bắt đầu trở nên vặn vẹo: “Tôi nói thật đấy! Là thật mà!!!”
“Xí!” “Tiểu Trạch ngoan, không sao đâu, trong phòng này không có cái gì cả!”
“Con trai, bây giờ con đang rất an toàn, là đàn ông con trai không được sợ.”
Lưu Bá Dương cùng vợ trấn an con trai, ngoài miệng họ nói rất nhẹ nhàng, những sắc mặt cũng không đẹp hơn Lưu Trạch được bao nhiêu. Ánh mắt cô âm trầm, hơi thở trên người trở nên nguy hiểm.
Ngưu Nhị nhìn thấy Tần Nguyễn biến hóa như thế thì như bị đánh đòn cảnh tỉnh, cả hồn thể giống như bị một thùng nước đá dội từ đầu đến chân, hồn thể không tự chủ được mà run rẩy.
“Ôi đệch mợ!” Thấy đám quỷ này vẫn còn không chịu ngừng lại, Tần Nguyễn khẽ tặc lưỡi một tiếng rồi duỗi hai tay ra.
Hàng ngàn hàng vạn sợi tơ vàng tỏa ra từ đầu ngón tay của cô, chúng quấn quanh hồn thể của năm con quỷ, hấp thụ sát khí trên người họ.