Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 442: L m hạo có thể chất đặc biệt, cần thận trọng từ lời nói đến việc làm



Tần Nguyễn ngồi vắt tréo chân trên ghế, tư thế của cô lười biếng, giọng điệu cũng khá thoải mái, cô nói: “Nên các người đi tìm mấy đứ1a trẻ này để báo

thù?” Đây là tiếng nói của quỷ, chỉ có đồng loại mới có thể nghe được.

Tần Nguyễn dùng tay chặn tại mình, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, hiển nhiên là cô cũng có thể nghe thấy âm thanh này.
Cô vừa dứt lời, trong phòng khách tràn ngập một làn sương mù màu đen.

Tiếp đó là một luồng khí u ám lạnh lẽo, ngay cả vải vóc quần áo cũng khó mà ngăn cản sự lạnh lẽo bảng giá xen lẫn sát khí này.
Thái độ của Tần Nguyễn rất lịch sự, giọng điệu ôn hòa.

Hai tên sứ giả kinh sợ: “Cô khách sáo rồi, có việc gì xin cứ nói.”
“Được, chú tìm một chỗ đợi nhé, tôi chỉ cần khoảng nửa tiếng là xong.”

Tần Nguyễn nói xong, Tống bán tiên đi thẳng vào phòng ăn của nhà họ Lưu.
Hai sứ giả thu lại ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Lâm Hạo, hơi thở giết chóc bị phóng ra cũng dần dần biến mất.

Tay sứ giả bên trái khẽ gật đầu với Tần Nguyễn, anh ta uyển chuyển nói: “Tần tiểu thư vẫn nên nhắc nhở anh ta một chút, người quỷ khác nhau, bảo anh ta nên thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Tần Nguyễn nở nụ cườ0i thâm thúy: “Thật ra không phải vị Thiên Sư kia đặt bẫy các người đầu, mà là các người đã phạm vào quy tắc của hai giới, làm giao dịch với con người là phải trả giá rất đắt.”

Gã quỷ nam không hiểu: “Ý là gì?”
Thật sự không biết con quỷ này là ngu hay ngốc nữa, nếu cô có ý xấu thì cứ tiêu diệt gã là xong, cần gì phải lòng vòng như vậy.

Tần Nguyễn quay đầu nói với ba người nhà họ Lưu: “Ông Lưu, chuyện tiếp theo hơi không tiện lắm, hay là mọi người đi vào trong phòng?”
Tần Nguyễn thấp giọng dặn dò hai người đứng bên cạnh: “Các anh lui ra phía sau, trong tình huống không cần thiết thì không nên mở miệng nói chuyện.”

“Chúng tôi biết rồi.” Hoắc Xuyên kéo Lâm Hạo lùi lại.
Một lúc sau cô ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào gã quỷ nam, giọng điệu chắc chắn: “Trả lại dương khí của Lưu Trạch cho cậu bé, đừng ở nhân gian làm loạn nữa. Cũng chỉ còn vài năm nữa thôi, tôi có thể đưa các người xuống Địa Phủ luôn.”

Đôi mắt phủ đầy âm khí của gã quỷ nam sáng lên: “Thật à?”
Lưu Trạch trốn ở sau lưng cha mình sợ đ7ến mức run lẩy bẩy, hình như Tần Nguyễn còn nghe thấy được cả tiếng răng va vào nhau của cậu ta.

Thằng bé này thật sự bị sợ 2đến nỗi những gì đã xảy ra đêm hôm nay sẽ trở thành bóng ma tâm lý trong suốt quãng đời còn lại của nó.
Gã quỷ nam tỏ ra giận dữ: “Bao nhiêu công sức đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, không có cá2ch nào vào luân hồi, nên chúng tôi đã cưỡng ép đột phá cấm chế, tới tìm bọn chúng để báo thù thì có gì sai?!”

Bất cứ ai cũng7 có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi và sự căm thù trong giọng nói của gã.
Tần Nguyễn chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay nhanh chóng bấm quyết, đôi môi mỏng khẽ hé mở.

“Thập điện Diêm La dạy ta giết quỷ, thần linh bên ta, đuổi đi lục sát, thần nào cũng phục, quỷ nào cũng thu, Diêm La Vương mau mau nghe lệnh!”
Hai gã sứ giả Địa Phủ người đầy hắc khí đi tới trước mặt Tần Nguyễn, bọn họ hơi cúi người về phía cô.

“Làm phiền hai vị sứ giả đi lên một chuyến, chỗ tôi có mấy vong hồn xin các vị hỗ trợ mang đi.
Khóe môi Tần Nguyễn cong lên hài lòng, ánh mắt cô chuyển sang nhìn gã quỷ nam trên mặt đất: “Anh cũng nghe rồi đấy, tôi sẽ để cho anh vào Địa Phủ, giờ có thể gọi những người bạn kia của anh qua đây rồi.”

“Vâng vâng vâng!!!”
Trên gương mặt chất phác của gã quỷ nam lộ ra vẻ nghi hoặc: “Hóa ra là như vậy sao?”

Tần Nguyễn rũ mắt xuống, cô nắm vuốt đầu ngón tay, như rơi vào trầm tư.
Tần Nguyễn gật đầu: “Gọi mấy người bạn của anh đến, tôi lập tức đưa các người đi.”

Cô đưa bàn tay xinh đẹp của mình ra phất nhẹ một cái, thu lại sợi tơ vàng đang trói chặt lấy hồn thể của đối phương.
Gã quỷ nam được tự do rồi, trên mặt lại có biểu cảm không quá chân thực.

Gã nhìn Tần Nguyễn rồi nói với giọng hoài nghi: “Cô thật sự không lừa tôi đấy chứ?”
Tránh việc để hôm nào đó anh ta lơ nga lơ ngơ rồi lại vứt luôn cái mạng của mình.

Sau khi phát ra tiếng kêu của quỷ để triệu tập đồng bạn, gã quỷ nam thành thật bay tới trước mặt Tần Nguyễn và hai sứ giả.
Hồn thể của gã quỷ nam vô thức run lên, gã cố nén sự hoảng sợ trong lòng, bình tĩnh nói: “Chỉ cần có thể cho chúng tôi vào Địa Phủ đi luân hồi thì tôi sẽ lập tức gọi bọn họ tới.”

“Chắc chắn đấy nhé!”
Mặc dù Tần Nguyễn có năng lực, nhưng ai mà biết được cô có phải đang nói dối hay không. Nếu như gã thật sự gọi đồng bạn đến, nhưng người phụ nữ này lại hốt hết một mẻ thì chẳng phải bọn họ khóc không ra nước mắt à.

Tần Nguyễn chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu trước người đàn ông thành thật này.
Tần Nguyễn nhìn gã, nét ôn hòa trong mắt dần biến mất và thay vào đó là một lớp băng vụn: “Tôi lừa anh cũng chẳng để làm gì. Nếu anh không tin tôi, tôi có thể gọi sứ giả Địa Phủ lên đây ngay bây giờ.”

“Được!” Gã quỷ nam rất thành thật gật đầu.
Tần Nguyễn đưa tay chỉ hướng gã quỷ nam: “Là anh ta, còn mấy người nữa chưa đến, một lát nữa họ sẽ đến ngay.”

Hai tên sứ giả nhìn thẳng vào gã quỷ nam bằng đôi mắt lạnh như băng, sát khí quanh thân và thứ khí tràng giết chóc mạnh mẽ khiếp người.
Quỷ nam đứng dậy, hai chân cách mặt đất trôi về phía cửa sổ.

Bầu trời bên ngoài đã tối đen, có mấy nhà vẫn còn sáng đèn, đèn đường màu vàng mờ tối ở bên dưới đang bật sáng.
Nhìn đối phương bước nhanh chân không hề do dự như thế kia là biết vừa nãy ông ta đã nghĩ kỹ chỗ an thân rồi.

Trong phòng khách chỉ còn lại Tần Nguyễn, Hoắc Xuyên, Lâm Hạo và một con quỷ nam ở phía đối diện.
“Đệch! Cái này là âm thanh gì vậy?”

Tiếng chửi rủa của Lâm Hạo vang lên sau lưng, âm thanh còn vô cùng vang dội.
Nó giống như tiếng một sợi xích sắt nặng nề kéo lê trên mặt đất, âm thanh từ xa đến gần khiến người ta cảm giác sợ hãi, áp lực.

“Xin chào Tần tiểu thư.”
Anh ta đưa tay ra che miệng Lâm Hạo, xích lại gần bên tại Lâm Hạo mà nghiêm khắc cảnh cáo: “Mau ngậm miệng lại, phu nhân đã dặn không được phát ra âm thanh cơ mà!”

Lâm Hạo dễ dàng thoát ra khỏi tay của Hoắc Xuyên, anh ta trừng mắt lên, phàn nàn: “Anh không nghe thấy à? Cái tiếng vừa rồi làm ông đây sợ tè ra quần!”
Lâm Hạo đã bình tĩnh trở lại, nhưng hai tên sứ giả đã chú ý tới anh ta.

Tần Nguyễn cũng nghe thấy tiếng nói cáu kỉnh của Lâm Hạo, cô cười nói với hai sứ giả: “Đó là bạn của tôi. Anh ta có thể chất đặc biệt, có thể nhìn và nghe thấy tiếng quỷ, chỉ là vẫn còn chưa quá thích ứng thôi.”
Đột nhiên có âm thanh chói tai vang lên khiến anh ta suýt điếc.

Anh ta cũng không biết phải dùng từ ngữ gì để hình dung âm thanh này, lạnh lẽo, quỷ dị, khiến người ta nghe mà trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào gã quỷ nam, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên: “Tôi sẽ triệu tập sứ giả Địa Ngục đi lên, anh cũng đừng lãng phí thời gian mà mau chóng gọi hết mấy người bạn của anh tới, tôi nói là tất cả không được sót một ai. Đương nhiên, nếu như sau đó anh đổi ý thì tôi cũng không phải là kẻ ăn chay, tôi sẽ để cho anh và đám bạn của anh tan thành tro bụi.”

Khi Tần Nguyễn nói ra mấy chữ tan thành tro bụi, cô tăng giọng, trong khoảnh khắc toát ra hết vẻ vô lại bên ngoài và sự hung tàn ở bên trong.
Gã quỷ nam mở cửa sổ ra, hồn thể của gã nghiêng ra bên ngoài và phát ra tiếng kêu lanh lảnh chói tai.

Tiếng gọi chói tai của gã lọt vào tai khiến người ta phải nhíu chặt mày.
“Được!!!”

Lưu phu nhân đồng ý ngay, bà ta kéo tay con trai, đi nhanh vào phòng ngủ.
“Ai?!”

Tiếng nói của con người truyền rõ vào tai sứ giả Địa Phủ, hai vị sứ giả quay đầu, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua màn sương mù dày đặc, khóa chặt vào Lâm Hạo. Lâm Hạo còn không tự biết mình bị chú ý, anh ta dùng tay bịt lỗ tai, mặt mày nhăn nhó khó chịu.
Giờ phút này cô trở nên sắc sảo, ngông cuồng, trương dương.

Cô bình tĩnh đến mức khiến gã quỷ nam ở phía đối diện không khỏi cảm thấy bất an.
“Minh Vương giao cho tôi nhiệm vụ thanh lý tất cả yêu ma quỷ quái làm nhiễu loạn trật tự thế gian, mà bọn họ cũng nằm trong phạm vi đó. Nếu họ đã ở trong tay tôi rồi thì có đưa xuống Địa Phủ sớm cũng không có vấn đề gì chứ?”

Sứ giả bên phải lên tiếng trả lời: “Đúng là như thế!”
Sứ giả chậm rãi khép danh sách lại, sau đó hơi cúi người với Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư, con quỷ này còn cần ở lại trần gian 4 năm 6 tháng 23 ngày nữa mới có thể vào Địa Phủ.”

Tần Nguyễn gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo vẻ thân thiết: “Tôi biết, nhưng hiện tại bọn họ đã phạm quy đụng vào con người.”
Gã quỷ nam nói ra tên của mình, sứ giả lật giở danh sách xem xét.

Người này cau mày đọc qua danh sách trong tay, xem xét kỹ càng những ghi chép về con quỷ nam này, càng xem anh ta lại càng nhíu mày sâu hơn.
Tần Nguyễn giải thích bằng giọng nói chậm chạp trầm thấp: “Thiên Sư đã giúp các người đạt được tâm nguyện, nếu các người không phải nỗ lực trả giá một chút thì chẳng phải những vong hồn khác cũng có thể bắt chước theo các người, chỉ cần làm ầm lên là có thể đạt được thứ mình muốn sao?”

“Gia đình của các người nhận được tiền đền bù xứng đáng, mà các người cũng phải trả một cái giá cực đắt cho điều đó. Ví dụ như phải ở nguyên tại chỗ hết trăm năm, sau trăm năm mới có sứ giả Địa Phủ đến dẫn đường.”
Lâm Hạo thở hắt ra một hơi rồi ngậm miệng lại không lên tiếng nữa.

m thanh quỷ dị truyền vào trong tai anh ta đã nhỏ hơn, nhưng anh ta vẫn không bỏ bàn tay đang che tai xuống.
Bọn họ cũng không cách Tần Nguyễn quá xa, chỉ dừng lại ở một khoảng không gian cách cô chừng ba mét.

Đôi mắt xinh đẹp khẽ cười nhẹ nhìn gã quỷ nam kia, khí chất tạo nhã trên người cô cũng thay đổi, toàn thân toát lên sự hung tàn và vô lại nhàn nhạt.
Lưu Bá Dương đè xuống sự kỳ lạ trong lòng, ông ta gật đầu với Tần Nguyễn: “Cảm ơn Tần đại sự, tôi xin phép vào phòng trước.”

Người nhà họ Lưu vào phòng ngủ rồi, Tần Nguyễn mới chậm rãi đứng dậy.
Tống bán tiên đang ngồi yên trên ghế sô pha cũng đứng lên theo.

Ông ta nói với Tần Nguyễn: “Đạo hữu Tần, tôi đã lớn tuổi rồi, có một số việc vẫn nên tránh đi thì hơn.”
Đuôi mắt Hoắc Xuyên khẽ giật giật, bị thái độ của Lâm Hạo làm cho mất kiên nhẫn.

“Tôi không nghe thấy, cậu đừng quên lời phu nhân đã dặn.”
Tần Nguyễn gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Hiện giờ cô còn chưa rõ thể chất của Lâm Hạo bị làm sao.
m thanh kia réo rắt, vừa giống tiếng khóc, lại cũng giống như tiếng cười, còn đáng sợ hơn cả trong phim ma.

Hoắc Xuyên không nghe thấy tiếng của gã quỷ nam, nhưng tiếng chửi của Lâm Hạo lại khiến anh ta giật mình.
Gã quỷ nam bị dọa sợ đến mức run lên, quỳ luôn xuống đất: “Hai vị quan sai, tôi muốn được vào Địa Phủ, mấy người chúng tôi bị nhốt rất nhiều năm rồi, thật sự đã chịu đựng đủ!”

Tên sứ giả bên trái lấy bảng danh sách ra, lạnh lùng lên tiếng: “Xưng tên ra!”
Gã cung kính nói: “Họ sẽ đến sớm thôi, người gần nhất ở cùng khu chung cư này, mà xa nhất cũng chỉ cách đây vài cây số.”

Tần Nguyễn khẽ nâng mắt lên, cô hỏi: “Bọn họ có hút dương khí của mấy đứa nhỏ kia không?”

“..” Trên gương mặt chất phác của quỷ nam hơi lộ ra biểu cảm bối rối.