Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 441: Bị thương tổn đến tuổi thọ, sau này phải làm nhiều việc thiện



Lưu Bá Dương nghe tiếng khóc của con trai mà không chịu nổi, ông ta nói: “Tần đại sư à, cô đừng dọa thằng bé.” Tần Nguyễn 1nhướng mắt nhìn Lưu Bá Dương, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của cô trở nên lạnh lùng.

Cô hừ nhẹ, đưa tay chỉ về phí2a Lưu Trạch và nói, giọng điệu trào phúng: “Ông có biết con của ông cùng đám bạn học kia đã làm cái gì không?” Lưu Trạch nhìn Tần Nguyễn, trong mắt cậu ta không còn vẻ kinh ngạc như trước đó nữa.

Cậu ta cho là Tần Nguyễn tới tìm mình để tính sổ, bèn há mồm cầu xin tha thứ: “Em biết sai rồi, sau này em cũng không dám nữa, chị tha cho em đi!”
Lưu Trạch bò đến bên chân của Lưu Bá Dương, ôm lấy đùi của ông ta mà khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem.

Dù sao cũng là con ruột của mình, cho nên Lưu Bá Dương không đành lòng mà kéo cậu ta từ dưới đất lên, sau đó trên mặt lộ vẻ khẩn cầu nhìn Tần Nguyễn.
Thân là một người đàn ông, lại là chủ gia đình, trước mặt vợ con không thể để mất mặt mà gào thét được.

Tần Nguyễn kính nể ông ta là một người đàn ông thực thụ nên giọng điệu cũng dịu đi nhiều: “Ông Lưu, nếu muốn lấy lại tuổi thọ của con trai ông, thì phải cầu xin nó, chưa biết chừng còn có một chút hy vọng đấy.”
Nếu thấy chán quá thì tất nhiên sẽ quấy rối con người rồi.

Đương nhiên, đây là đại đa số Địa phược linh, còn những con quỷ mà Lưu Trạch và bạn học trêu chọc thì lại khác.
Hai mắt Lưu Trạch đảo quanh, cậu ta lắp bắp: “Con... bọn con chỉ nói mấy câu.”

0Giọng nói lạnh lẽo của Tần Nguyễn hơi trầm xuống: “Chỉ là nói mấy câu không nên nói thôi à?”
Nhìn lướt qua vẻ mặt phẫn nộ và không cam lòng của đối phương, Tần Nguyễn thở dài.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Lưu Trạch toàn thân chật vật: “Các người dám bất kính với quỷ thần, làm ra những việc xúc phạm Địa phược linh, tôi nên nói các cô các cậu quá kiêu ngạo hay là không biết tự lượng sức mình đây? Các người có mấy cái mạng để chơi như vậy?”
Sau lưng của Lưu Bá Dương, ngoài đứa con trai bắt ông ta làm bia đỡ đạn ra thì giờ lại có thêm một bà vợ la hét ầm ĩ nữa.

Mà bản thân ông ta thì trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào con quỷ nam nằm trong góc.
Nhưng nơi đó không có gì cả.

Lưu Bá Dương cười gượng: “Tần đại sự, cô đừng nói giỡn nữa, chúng tôi không nhìn thấy thứ kia.”
“Vâng, còn làm một số việc nữa.”

Lưu Bá Dương làm sao không nhìn ra được thái độ chột dạ của Lưu Trạch.
Lưu Bá Dương dứt khoát xoay người, quỳ xuống đất rồi dập đầu với con quỷ nam ở cách đó không xa.

“Con trẻ không hiểu chuyện nên xúc phạm đến cậu, thằng bé phạm sai lầm là do những người làm cha làm mẹ như chúng tôi dạy dỗ không tốt, nếu cậu muốn thì hãy hút dương khí của tôi đi. Tiểu Trạch vẫn còn là một đứa trẻ, nó vẫn còn cả một cuộc đời tươi đẹp ở phía trước. Cậu là người lớn xin đừng chấp nhặt với nó, xin hãy giơ cao đánh khẽ tha cho nó một lần đi, tôi cầu xin cậu...”
Lưu phu nhân kinh hãi hô lên: “Bị hút dương khí? Tuổi thọ bị giảm?!”

Bà ta vội vàng bước nhanh tới, kéo ống tay áo của Tần Nguyễn và khóc lóc cầu xin: “Tần đại sự, cô nhất định phải cứu Tiểu Trạch nhà tôi, thằng bé còn nhỏ như thế, trẻ con không hiểu chuyện mà. Cô xem có cách nào cứu được nó không?!”
Hoắc Xuyên liếc một vòng quanh phòng khách của nhà họ Lưu, sau đó khóa chặt vào một chiếc ghế gần đây, anh ta đi qua xách cái ghế lên đưa đến chỗ Tần Nguyễn.

“Cảm ơn anh.”
“Mạnh Kiệt nói cậu ta biết chỗ đó ở đâu nên đưa bọn con đến đó. Bọn con nhìn thấy một căn phòng đóng kín cửa trong một góc cực kỳ khuất của nhà ma. Lúc đó mọi người chẳng hề sợ hãi mà đẩy cửa đi thẳng vào bên trong. Vào trong phòng rồi, bọn con nhìn thấy trong phòng bày biện máy pho tượng bằng đá trông xiêu xiêu vẹo vẹo. Tô Đại Chí tỏ ra khinh thường, cậu ta không tin những thứ này nên tè bậy vào tượng đá, vì Vương Hiểu Lệ là con gái nên đi ra ngoài.”

“Sau đó thì Mạnh Kiệt và Trần Khai Minh cũng tè bậy lên tượng đá, chúng nó thấy con không làm gì cứ nhất quyết phải lôi kéo con gia nhập vào. Con không làm thì chúng nó nói con là đồ hèn nhát, lúc ấy còn cảm thấy trong lòng khó chịu, không chịu nổi chúng nó cứ ồn ào mãi, sau đó... sau đó con bèn...”
Tần Nguyễn quét mắt về phía con quỷ nam lòng đầy oán hận, bị lực Minh Thần trói lại và đang cố gắng giãy giụa thoát ra ở cách đó không xa.

Khi đối phương nghe Lưu Trạch nhắc đến chuyện lần trước, linh hồn của nó vô cùng tức giận mà đập mạnh vào tủ trưng bày trong phòng khách.
Lưu Trạch ngồi bệt dưới đất, thấy cha mình dùng tới cả thắt lưng rồi thì hai mắt hoảng sợ.

Từ nhỏ đến lớn cha của Lưu Trạch chưa bao giờ đánh cậu ta, ngoại trừ việc thỉnh thoảng cậu ta nghịch ngợm quá thì cha sẽ lấy tay phát cho mấy cái là xong.
Ông ta nhấc chân đạp vào mông thằng con mình một cái, làm thằng bé ngã ra đất.

Lưu Bá Dương rút thắt lưng ra, đe dọa con trai: “Thằng oắt con này, mau thành thật nói ra chúng mày đã làm cái gì?!”
Nhưng nói chung, cho dù bọn họ là ác quỷ thì cũng sẽ không dễ dàng hại con người.

Có thể nói, dạng vong hồn này khá đáng thương, bọn họ bị cố định hoạt động trong một phạm vi, cho dù làm quỷ thì cũng sẽ thấy chán.
Tần Nguyễn vuốt vuốt phần eo hơi mỏi, cô nói với gã quỷ nam: “Tu hành nhiều năm không dễ, sắp thành công đến nơi rồi, anh cũng không muốn ngay lúc này dính mạng người, phá hủy con đường luân hồi của anh đúng không?”

Giọng nói của cô bớt lạnh lùng đi nhiều, nhưng cũng chẳng ấm áp được là mấy.
Nói chung, trong hầu hết các trường hợp đều là quỷ ác.

Chúng sinh trên thế gian sau khi chết đều phải vào Địa Phủ làm thủ tục đi đầu thai.
Lưu phu nhân được mở Thiên Nhãn, nhìn thấy con quỷ nam bị một sợi tơ vàng trói chặt, da đầu lập tức nổ tung.

Bà ta hét lên và trốn ngay ra sau lưng chồng.
Lưu Bá Dương vừa nói vừa dập đầu với con quỷ nam.

Nhắc tới cùng kỳ lạ, sau khi Lưu Bá Dương quỳ xuống, con quỷ nam bị lực Minh Thần trói chặt đang không ngừng giãy giụa, bỗng đột nhiên dừng lại.
“A a a a!!! Có ma!!!”

“Bá Dương! Có ma kìa!!!”
Lần này rõ ràng là ông ấy thực sự tức giận.

Lưu Trạch quẳng sạch chuyện vừa rồi mình còn bị con quỷ nam và Tần Nguyễn dọa khóc, hiện giờ cậu ta đã bị lửa giận của Lưu Bá Dương trấn áp.
Sắc mặt của con quỷ nam trở về trạng thái bình thường, lộ ra vẻ u ám: “Năm đó, lúc công viên đang thi công xây dựng, bởi vì biện pháp an toàn xây dựng ở công trường có vấn đề nên chúng tôi bị chết thảm trong lúc làm việc.”

“Chúng tôi chết vì sự tắc trách của công trường, nhưng bên phía chủ đầu tư lại không bồi thường tiền cho người nhà của chúng tôi. Tại sao bọn họ có thể kiếm tiền hưởng thụ cuộc sống, mà vợ con của chúng tôi lại phải chịu khổ!”
Mặt của nó giống như đồ gốm vỡ vụn, rồi đem ghép lại với nhau, trông rất kỳ quái.

Con quỷ nam có gương mặt dữ tợn vặn vẹo, tròng mắt như muốn lòi cả ra ngoài, quanh người nó bốc lên cơn giận dữ làm bắp chân của Lưu Bá Dương run lên.
Lưu Bá Dương cẩn thận hỏi Tần Nguyễn: “Tần đại sự, cô xem Tiểu Trạch cũng biết lỗi rồi, tôi cũng đã đánh đã mắng thằng bé, thằng bé bị quỷ quấn thân như vậy có để lại di chứng gì không?”

Tần Nguyễn hờ hững nói: “Dương khí bị hút gần một nửa, tuổi thọ sẽ bị giảm, sau này nhớ làm nhiều việc thiện một chút.”
Bọn họ đều là người chết oan, khi còn sống có oán niệm rất lớn, không có cách nào vào Địa Phủ được, cũng không thể đầu thai chuyển kiếp.

Tần Nguyễn không đi qua nhà ma ở công viên giải trí, cũng chưa từng nhìn thấy căn phòng đóng kín ở góc khuất trong nhà ma mà Lưu Trạch nói.
“Vậy tôi để các người nhìn thấy là được!”

Vừa dứt lời, Tần Nguyễn đưa tay quơ quơ ở trước mặt vợ chồng Lưu Bá Dương.
Lư7u Bá Dương ngẩn ra, nhìn thấy vẻ mặt trang nghiêm của Tần Nguyễn, ông ta có trực giác rằng, rất có thể con trai mình đã p7hạm phải sai lầm rồi.

Ông ta lại kéo Lưu Trạch đến trước mặt, sau đó nhíu mày hỏi: “Tiểu Trạch, ngày hôm đó con v2à các bạn đã làm cái gì?”
Nhưng ánh mắt đầu tiên khi cô nhìn thấy con quỷ nam này thì cô đã biết bọn họ rất sạch sẽ, trên người không hề nhiễm máu tươi của nhân loại, bao nhiêu năm qua vẫn luôn cố gắng vì để có thể được xuống Địa Phủ.

Con quỷ nam thở mạnh, cảm xúc bình tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Trạch.
Những vong hồn ở lại nhân gian không đi đầu thai, vẫn luôn lưu luyến ở nơi họ chết thì chứng tỏ họ vẫn còn tâm nguyện chưa làm được, hoặc là có oán khí, cho nên không muốn đi đầu thai.

Địa phược linh bị mắc kẹt ở một chỗ, không thể rời khỏi phạm vi vòng tròn quanh nơi mình chết, không có được sự tự do như những cô hồn dã quý khác.
Gương mặt xanh xám như những mảnh vỡ chắp vá cũng dần dần trở lại trạng thái bình thường.

Đó là một gương mặt trông khá trung thực, giản dị chất phác.
Nhưng cái tủ rung lắc như vậy lại nói cho bọn họ biết ở đằng kia thực sự có cái gì đó.

Bọn họ để lộ vẻ mặt hoảng sợ, cơ thể sợ đến mức run như cầy sấy.
“Rầm rầm!”

“Rầm rầm rầm!!!”
Tần Nguyễn duỗi những ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của mình ra vẫy vẫy trong hư không, tủ trưng bày chậm rãi trở lại bình thường.

Hồn thể của con quỷ nam bị dịch chuyển tức thời đến góc không có đồ đạc trong phòng.
Lưu Bá Dương cũng biết con trai mình đã làm sai, ông ta vừa tức giận vì sự thiếu hiểu biết của con vừa lo lắng cho sức khỏe của nó.

Bị ma quỷ dây dưa nhiều ngày như thế, chắc chắn cơ thể sẽ có tổn hại.
Nói đến đây, mắt Lưu Trạch rưng rưng, sợ rúm sợ ró, cậu ta dùng ánh mắt trông mong nhìn người cha đang tức giận của mình.

“Ba, con thật sự biết sai rồi, con không dám nữa đâu, con không muốn chết hu hu...”
Thấy cô đỡ eo, Hoắc Xuyên tiến lên hỏi: “Phu nhân, cô không sao chứ?”

“Tôi không sao, chỉ là đứng có hơi mệt mỏi thôi.”
Lưu Bá Dương máy móc xoay đầu lại, ông ta không hề nháy mắt mà nhìn Tần Nguyễn: “Thật à?”

“Ông có thể thử một chút.”
Tần Nguyễn nói với Lâm Hạo đứng bên cạnh: “Anh đi đỡ ông ấy lên.”

Lâm Hạo đáp lời rồi đi đến đỡ Lưu Bá Dương dậy.
“Mấy thằng nhóc chết tiệt này đều là đồng tử, nước tiểu của bọn chúng đã phá hủy nỗ lực mấy chục năm nay của chúng tôi. Chúng tôi sắp chạm vào cánh cửa Địa Phủ rồi mà bây giờ tất cả đều bị bọn chúng phá hủy hết!”

Tần Nguyễn lạnh nhạt hỏi: “Năm đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao không có sứ giả Địa Phủ đến dẫn đường cho các người?”
Những thứ trong tủ trưng bày rơi ra ngoài do lực tác động của con quỷ nam, tủ liên tục rung chuyển.

Cảnh tượng này làm mọi người sợ chết khiếp, Lưu Bá Dương, Lưu phu nhân và Lưu Trạch nhìn chằm chằm vào tủ trưng bày, nhưng nơi đó chẳng có gì cả.
Cậu ta khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, rồi chậm rãi nói: “Bọn con chơi một vòng ở khu vui chơi thì cảm thấy nhàm chán nên vào nhà ma, nhưng bên trong đấy chỉ có một số hình nộm chẳng đáng sợ gì cả. Mà tiền vé vào cửa lại không rẻ, chúng con đang chán thì Tô Đại Chí kéo bọn con lại và nói về truyền thuyết nhà ma trong khu vui chơi.”

“Người ta đồn rằng lúc xây dựng công viên vui chơi này có mấy công nhân xây dựng bị chết, nên cứ mỗi lúc trời tối là sẽ nghe thấy những tiếng khóc than phát ra từ nhà ma, bọn họ còn nói ở trong nhà ma có một khu vực cấm chuyên dành để thờ cúng những người đã chết kia.”
“Tôi cầu xin cậu, cậu có lòng tốt xin hãy buông tha cho con trai của tôi, tôi sẽ cho cậu tất cả dương khí...”

Lưu Bá Dương vẫn còn đang dập đầu.
Sau khi nói cảm ơn, Tần Nguyễn ngồi xuống ghế, lưng cũng bớt đau.

Trong lòng cô cảm thán, nhân lúc bấy giờ vẫn còn có thể đi lại, hy vọng cô sẽ thu thập được nhiều sát khí.
Tần Nguyễn chỉ vào con quỷ nam bị lực Minh Thần trói chặt, đang nằm trên mặt đất cách đây không xa và bảo: “Chuyện này thì phải hỏi nó.”

Tầm mắt của mọi người nhìn theo hướng Tần Nguyễn chỉ.