Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 440: Tần nguyễn là đóa hoa ăn thịt người, còn nguy hiểm hơn cả ma quỷ



Đúng vậy.” Tần Nguyễn tựa người lên ghế sô pha, đưa tay nhẹ nhàng sờ vào phần bụng hơi nhô lên: “Trong bụng chị còn có em bé nữa đấy.1”

“...” Tống bán tiên đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào bụng của Tần Nguyễn.

“..” Lưu Bá Dương há hốc miệng, vẻ2 mặt vô cùng kỳ quái. Con quỷ phát giác ra nguy hiểm nên nhe răng trợn mắt với cô, quanh người nó tỏa ra sương mù đen dày đặc, gần như muốn bao phủ cả nó lẫn Lưu Trạch.

Sắc mặt Tần Nguyễn rất lạnh, ánh sáng sắc lạnh trong mắt rét thấu xương.

“Đạo hữu Tần?”
Lưu Trạch nói, giọng run rẩy: “Đều ở gần nhà em, bình thường bọn em hay đi cùng nhau.”

Tần Nguyễn đưa tay chỉ vào con quỷ nam cách đó không xa rồi hỏi Lưu Trạch: “Lúc ở nhà ma em có gặp tên này không?”

“Không ạ.”
Lâm Hạo dùng khuỷu tay huých nhẹ Hoắc Xuyên, anh ta đè thấp giọng xuống hỏi: “Anh có nhìn thấy thứ kia không?”

Vẻ mặt Hoắc Xuyên mờ mịt: “Cái gì cơ?”

Mỗi lần nhìn thấy phu nhân giao tiếp với những thứ không nhìn thấy được, anh ta đều cảm thấy hoang mang, có chút sợ hãi và kinh ngạc.
Lưu Bá Dương thấy thế bèn đứng dậy, lôi Lưu Trạch ra khỏi vòng tay của vợ mình.

“A a a a... Có quỷ có quỷ!!!”

“Mẹ ơi cứu con, cứu con với!!!”
Phút chốc, Lưu Trạch lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: “Em... em nhớ ra rồi, sau đó bọn em còn đi nhà ma chơi!”

Cậu ta vừa dứt lời, con quỷ nam đang bám lấy cậu ta đột nhiên bị bắn ra.

Tần Nguyễn cũng có động tác.
Hồn thể của con quỷ nam khẽ cử động, nó đột nhiên lao đến chỗ Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn nâng hai tay lên, hàng ngàn hàng vạn những sợi tơ màu vàng kim lũ lượt tràn ra từ đầu ngón tay của cô, điên cuồng quét về phía quỷ nam.

“A a a!!!”
Mà lúc Tần Nguyễn ra tay bắt quỷ, cậu ta vậy mà lại có thể nhìn thấy con quỷ nam mặt mũi xấu xí, làn da xanh xám kia.

Kia là quỷ!

Lưu Trạch mới được mười mấy tuổi sợ hãi đến mức sắc mặt vặn vẹo, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Lưu phu nhân, miệng liên tục hồ có quỷ có quỷ!
Tần Nguyễn mỉm cười đầy ẩn ý với hai người, cô dùng giọng điệu ra vẻ lạnh lẽo để trả lời: “Khắp nơi đều có.”

Hai tên đàn ông cao to lực lưỡng cao 1 mét 8 mấy lại vì câu nói này của cô mà cả người run rẩy, nổi hết cả da gà.

Tần Nguyễn cười sung sướng, sau đó cô quay đầu nhìn mấy người nhà Lưu Bá Dương, cả gia đình nhà này đang run lẩy bẩy, đến ngay cả Tống bán tiên ngồi bên cạnh cũng có vẻ mặt khẩn trương.
Lưu phu nhân thấy tình hình không ổn, bèn cụm lại một chỗ với chồng, cả gia đình ai cũng hốt hoảng.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào Lưu Trạch đang ở trong vòng tay của Lưu phu nhân, giọng cô hơi trầm xuống: “Lưu Trạch, hôm đó em vào nhà ma với bao nhiêu bạn cùng lớp?”

Lưu Trạch đầu còn nghe được câu hỏi của Tần Nguyễn, cậu ta vùi mặt vào trong ngực mẹ mình, miệng còn không ngừng lẩm bẩm câu: có quỷ.
“Aaa a!!!”

Bị lực Minh Thần đụng vào, quỷ nam phát ra âm thanh đau đớn.

Càng ngày càng nhiều sợi tơ dày đặc quấn quanh người nó, mà tiếng hét xuyên thấu tim gan cũng ngày càng thêm cao.
“Quỷ kìa! Có quỷ, có quỷ...”

Lưu phu nhân ôm con trai mà đau lòng xót con quá, thấy khí thế hùng hổ dọa người của Tần Nguyễn, bà ta bèn khẩn cầu: “Đại sư à, xin cô đừng ép thằng bé, thằng bé đang sợ lắm.”

Tần Nguyễn hừ nhẹ: “Con quỷ đang ở trong nhà các vị chỉ là một trong số nhiều con. Tôi không thể đảm bảo được rằng mấy người bạn cùng lớp đến công viên trò chơi với con trai bà sẽ không có vấn đề gì. Càng chậm trễ, nguy hiểm bọn họ sẽ gặp phải càng lớn. Lưu Trạch chỉ là bị quỷ hút dương khí thôi, nhưng những bạn học khác của cậu ta thì chưa chắc. Đây là Địa phược linh, không phải là ma quỷ bình thường!”
Cậu ta nhớ lại câu hỏi của Tần Ng2uyễn, bèn nói qua loa: “Vâng, em đi cùng đám bạn, cũng tạm được, toàn những trò bọn em đã từng chơi rồi.”

Tần Nguyễn rũ mắt 0xuống, giọng hờ hững: “Em chơi những trò nào vậy?”

“Tàu lượn siêu tốc, thác ghềnh, con lắc khổng lồ, tháp rơi tự do, còn cả xe điện đụng nhau nữa.”
Cậu ta gần như sợ hãi đến sắp phát điên rồi.

Chỉ cần nhắm mắt lại là gương mặt vặn vẹo kinh khủng của con quỷ nam kia sẽ xuất hiện ở trong đầu của cậu ta.

Lưu Trạch kêu khóc: “Mẹ ơi, con sợ quá, có quỷ, có quỷ đấy!”
Lưu Bá Dương đẩy vợ ra và kéo Lưu Trạch đã không còn liên tục hét lên vì sợ hãi nữa.

Ông ta xoa má cho con trai rồi hỏi: “Mấy đứa bạn học đầu tuần này đi cùng con vào nhà ma là những đứa nào?”

“Có Vương Hiểu Lệ, Trần Khai Minh, Tô Đại Chí và Mạnh Kiệt.”
Lưu Trạch lắp bắp, có vẻ không chắc lắm.

Không hiểu tại sao mà cậu ta có cảm giác hơi thắt ở cổ, bèn đưa tay lên vuốt vuốt cổ để làm dịu đi cảm giác ngạt thở khó hiểu.

Con quỷ nam nằm trên vai cậu ta dùng hai tay quấn quanh cổ Lưu Trạch, cường độ cũng từ từ co vào.
Sau khi trói được con quỷ nam, Tần Nguyễn chậm rãi lùi lại ngồi ở phía sau bàn đá cẩm thạch, cô khoanh tay lại, lạnh lùng nhìn con quỷ nằm trên mặt đất.

Trước lúc Tần Nguyễn có động tác, Hoắc Xuyên và Lâm Hạo đã nhanh chân tiến lên.

Giờ phút này, hai người họ đang đứng ở hai bên người của Tần Nguyễn.
Ngày hôm đó cậu ta đi cùng mấy người bạn học, ngoại trừ mấy trò mà cậu ta liệt kê thì những trò khác đều chán ngắt, thời gian còn lại toàn dùng để ăn uống.

“Em suy nghĩ lại thật kỹ.”

Đôi mắt của Tần Nguyễn dần trở nên u ám, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con quỷ nam ở cổ Lưu Trạch.
“Này tên nhóc kia, cậu đừng nói với tôi là cậu có thể nhìn thấy thứ đồ chơi kia nhé?”

Lâm Hạo bình tĩnh gật đầu: “Gã này cao 1 mét 6, dáng người mập mạp, khi còn sống chắc cân nặng khoảng 85kg, gương mặt xấu đến nỗi không đành lòng nhìn thẳng, vừa nhìn đã biết là một gã bỉ ổi.”

Nghe anh ta miêu tả cặn kẽ như vậy, Hoắc Xuyên lập tức kéo giãn khoảng cách với Lâm Hạo.
Lưu Bá Dương nói cho vợ con biết lý do mời Tống bán tiên và Tần Nguyễn đến nhà.

Biết được trong nhà có quỷ, mới đầu Lưu phu nhân còn không tin.

Nhưng Lưu Trạch, sau khi Tần Nguyễn ra tay, cảm giác bóp nghẹt khó hiểu trên cổ cậu ta cũng biến mất theo.
Tần Nguyễn nghe Lâm Hạo giới thiệu kỹ càng như vậy thì khẽ cười nhìn anh ta: “Thiên Nhãn của anh còn chưa biến mất à?”

Lâm Hạo đỡ trán, giọng điệu vừa bất lực vừa khổ sở: “Tôi cũng không muốn nhìn thấy những thứ đó đâu, hay là cô thu hồi giúp tôi đi?”

“Tôi chịu thôi.” Tần Nguyễn lắc đầu, cô chế giễu Lâm Hạo: “Còn chưa biết Thiên Nhãn của anh có thể biến mất được hay không đâu.”
“!!!” Trong mắt Lưu phu nhân và Lưu Trạch hiện lên sự kinh ngạc vô cùng, lòng họ rối bời.

Khi 7tất cả mọi người đều bị kích thích, Tần Nguyễn bỗng nhìn thẳng vào Lưu Trạch và hỏi: “Lưu Trạch, nghe cha em nói tuần trước em đi vớ7i bạn đến khu vui chơi à, chơi có vui không?”

“A?” Lưu Trạch chưa kịp có phản ứng.
Lưu phu nhân đau lòng ôm chặt lấy con trai, mãi không nói nên lời.

Đứa trẻ vô cùng sợ hãi, miệng không ngừng gọi mẹ và lẩm bẩm những từ ngữ sợ hãi.

Lưu phu nhân không nỡ ép con nên vỗ nhẹ vào lưng Lưu Trạch, miệng nhẹ nhàng dỗ dành.
Tống bán tiên thấp giọng gọi Tần Nguyễn

Tần Nguyễn không quay đầu lại mà liếc mắt nhìn Lưu Trạch, cô trầm giọng, hỏi: “Lưu Trạch, chị đang hỏi em đấy, sau đó em chơi trò gì nữa?”

“Không có... Không có ạ.”
Đôi môi đỏ mọng gợi lên một tia giễu cợt, trong giọng nói của cô có cảm giác áp lực và nguy hiểm: “Chỉ là thứ cô hồn dã quỷ, vậy mà dám xông vào nhà dân hại người, chán sống rồi!”

Vẻ mặt của gã quỷ nam dữ tợn kinh khủng, hai con ngươi âm trầm nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, miệng thốt ra những lời ngông cuồng: “Liên quan gì đến cô! Tôi khuyên cô cút nhanh lên, nếu không tôi sẽ hút khô tinh khí của cô đấy!”

“Không biết tự lượng sức!” Tần Nguyễn hơi nheo mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, toàn thân hiện lên một luồng uy áp đáng sợ.
Cô đứng dậy, nhấc chân giẫm lên bàn đá cẩm thạch, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nguy hiểm. Cô lạnh lùng nhìn con quỷ nam dán ở trên vách tường, lực Minh Thần từ đầu ngón tay của cô bắn ra, phóng thẳng đến chỗ hồn thể của con quỷ nam.

Gương mặt xấu xí của con quỷ nam lộ ra vẻ hoảng sợ, hồn thể trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Cái chân kia của Tần Nguyễn giẫm lên bàn đá cẩm thạch, cô bước khỏi bàn và giẫm chân xuống sàn nhà trong phòng khách, ánh mắt bễ nghễ nhìn con quỷ nam đang chạy trốn trong phòng.
Tần Nguyễn cũng không xác định lắm, cô nói: “Có khả năng là do nguyên nhân khác, ví dụ như ở thời điểm tôi bắt quỷ, hoặc là lúc quỷ khí quá nồng đậm anh mới có thể nhìn thấy bọn chúng.”

Hoắc Xuyên chen lời, hỏi: “Trên đường chúng ta tới đây cũng có quỷ à?”

Trong mắt Lâm Hạo cũng có sự háo hức ham học hỏi.
Trước sự chỉ trích và chất vấn của vợ, Lưu Bá Dương đặt một tay lên vai Lưu Trạch, còn một cái tay khác giơ cao lên rồi tát mạnh xuống.

“Bốp!”

Tiếng bạt tai giòn giã vang lên trong phòng khách.
Khóe miệng Lâm Hạo hơi giật giật: “Vậy chẳng phải là ngày nào tôi cũng sẽ nhìn thấy những con quỷ kia?”

Tần Nguyễn dùng ngón tay về cằm, cô nhìn Lâm Hạo, gương mặt lộ vẻ trầm tư: “Lúc trên đường tới đây, anh có nhìn thấy lũ cô hồn dã quỷ ở ngoài đường không?”

“Không.” Lâm Hạo lắc đầu.
Vẫn chìm đắm trong việc Tần Nguyễn đã kết hôn, thậm chí còn đang mang thai, Lưu Trạch bị sang chấn nên có thể nói là hỏi gì đáp nấy.

Tần Nguyễn nhìn Lưu Trạch bằng đôi mắt đen láy sắc bén, từ trên người cô tỏa ra thứ áp lực vô hình: “Còn gì nữa?”

Lưu Trạch mặt mũi mờ mịt: “Hết rồi.”
Lưu Trạch nói ra liền bốn cái tên của bạn học.

Lưu Bá Dương kéo con trai đi đến trước mặt Tần Nguyễn: “Đại sư Tần?”

Tần Nguyễn nhíu mày hỏi Lưu Trạch: “Bốn bạn học kia của em ở đâu?”
Cái tát này rất mạnh, trên mặt Lưu Trạch thoắt cái hiện lên năm dấu ngón tay, gương mặt cậu ta cũng trở nên sưng đỏ với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

“Sao anh lại đánh con!”

Lưu phu nhân cuống cuồng tiến lên kéo Lưu Bá Dương, bà ta đánh mạnh vào chồng: “Anh điên rồi à, anh không thấy Tiểu Trạch bị sợ quá à, anh lại còn đánh con, anh có trái tim không đấy hả!”
Lưu Trạch lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến mức trắng bệch, nửa người trốn ở sau lưng Lưu Bá Dương.

Tần Nguyễn nheo mắt lại, giả vờ nói: “Lúc trước nó nằm ở trên vai em, hút dương khí của em, chỉ trong vòng nửa tháng thôi nó sẽ hút xong dương khí. Em có biết thứ đang chờ đợi mình là cái gì không?”

Lưu Trạch lại lắc đầu, hai mắt nổi lên sự hoảng sợ, thằng nhóc này bị Tần Nguyễn làm cho sắp khóc rồi.

“Nó hút xong dương khí của em thì em cũng sẽ chết, lúc chết em sẽ trở thành một cái thấy khô xấu xí vô cùng.”