Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 439: Chị gái, chị thật xinh đẹp



Lưu Bá Dương đỡ cha già xuống xe, ở đằng sau, Tần Nguyễn và Tống bán tiên cũng xuống xe.

Tống bán tiên quay đầu nhìn chiếc xe sang trọng trkước mặt, ông ta cảm thán: “Không ngờ đời này lão già như tôi còn có thể được ngồi lên chiếc xe sang trọng như vậy, nhờ phúc của đạo hữu Tần đấy.” c

“Chú khiêm tốn rồi.” Lưu Bá Dương đưa cha mình về phòng, sau đó ra ngoài chào hỏi Tần Nguyễn và Tống bán tiên, bảo vệ pha ấm trà ngon và mang hoa quả tươi ra.

Tống bán tiên thủng thẳng ngồi trong phòng khách nhà họ Lưu, ông ta đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Lưu, nghe nói cậu còn có con trai, sao không thấy cháu nó đâu?”

Lúc về đến nhà, Lưu Bá Dương đã cùng bàn bạc qua với Tống bán tiên và Tần Nguyễn. Sau khi vào nhà trước tiên không kinh động đến vợ và con trai ông ta, cứ quan sát tình hình xem thế nào đã.
Lưu Bá Dương nhìn thấy được cảnh này, trái tim ông ta trầm xuống.

Lưu Trạch cầm phong bao đỏ trong tay, cố kìm nén cơn ngứa ngáy muốn mở ra.

Cậu ta vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn cường tráng đứng sau lưng Tần Nguyễn.
Trọng lượng phong lì xì này không nhỏ, cậu ta lập tức nở nụ cười tươi rói: “Cháu cảm ơn Tống đại sư.”

“Ngoan lắm.”

Tống bán tiên đứng trước mặt Lưu Trạch, trong đôi mắt sáng suốt của ông ta lóe lên một tia u tối.
Tần Nguyễn và Tống bán tiên không có bất kỳ ý kiến gì với chuyện này.

Giờ Tống bán tiên chủ động nhắc tới con trai của Lưu Bá Dương thì tức là có ý muốn tốc chiến tốc thắng.

Lưu phu nhân đang bị đĩa hạt ra lên tiếng: “Lưu Trạch đang chơi điện tử ở trong phòng.”
Lưu Bá Dương vội vươn tay ra từ chối: “Tống đại sư, làm như vậy không được, ông mau cất đi.”

Tống bán tiên đứng dậy vượt qua Lưu Bá Dương, đi đến trước mặt Lưu Trạch, kéo tay của cậu ta rồi nhét phong lì xì vào đó.

Lưu Trạch sờ độ dày của phong bao, đôi mày rậm hơi nhướng lên.
Ông ta không nhìn thấy sát khí trên người đứa trẻ này, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở lạnh giá ập vào mặt.

Ông ta quay trở về chỗ ngồi, cùng Tần Nguyễn ở bên cạnh liếc nhau một cái.

Trong mắt hai người đều hiện lên ánh nhìn đầy ẩn ý, vẻ mặt cũng trở nên tế nhị.
Vừa nhìn thấy Lưu Trạch, trong mắt Tần Nguyễn đã lóe lên một tia lạnh lùng.

Được lắm, sau lưng Lưu Trạch công một con quỷ nam mặt mũi xấu xí, sắc mặt trắng xanh.

Con quỷ kia ôm chặt lấy cổ Lưu Trạch, tham lam hút lấy dương khí trên người cậu ta.
Căn hộ của nhà họ Lưu ở tầng sáu, bọn họ đi thang máy vào đến trước cửa nhà của ông ta.

Lưu Bá Dương đứng ở cửa, ấn chuông.

Cửa nhà nhanh chóng được mở ra, đập vào mắt của mọi người là một người phụ nữ trung niên có khí chất dịu dàng.
Đôi lông mày xinh đẹp của Tần Nguyễn khẽ nhướng lên, trên mặt lộ ra biểu cảm dịu dàng, dụ dỗ: “Cậu muốn thử không?”

Thấy con trai mình háo hức muốn thử, Lưu phu nhân vội vàng đè Lưu Trạch lại và lịch sự nói với Tần Nguyễn: “Thằng nhóc này nói linh tinh đấy.”

“Không sao, tôi cũng chỉ đang nói đùa thôi.” Tần Nguyễn cười nhẹ.
Lưu Bá Dương dìu cha mình đi về phía trước, ông ta lịch sự nói với Tần Nguyễn và Tống bán tiên: “Hai vị đại sư, mời đi theo tôi.”

Một đoàn người đi theo Lưu Bá Dương lên lầu.

Hoắc Xuyên và Lâm Hạo theo sát phía sau lưng Tần Nguyễn.
Sau khi Lưu Bá Dương và cha ông ta vào nhà, Tống bán tiên và Tần Nguyễn cũng tiến vào trong căn hộ.

Cho đến khi Hoắc Xuyên và Lâm Hạo xuất hiện, gương mặt Lưu phu nhân không khỏi lộ ra vẻ cảnh giác.

Hai người đàn ông này trông thế nào cũng không phải là người bình thường, khí tràng mạnh mẽ trên người bọn họ khiến bà ta bất giác cảm thấy nguy hiểm.
Lưu Bá Dương không nhìn thấy con trai bị quỷ quấn thân, ông ta vẫy tay với con mình: “Tiểu Trạch tới đây, đây là Tống đại sư và đại...”

Ông ta nhìn thoáng qua Tần Nguyễn, lời đến bên miệng bỗng dưng bẻ lái.

Liếc nhìn khuôn mặt non nớt của Tần Nguyễn, ông ta nhanh chóng bổ sung: “Cô gái này lớn hơn con, con phải gọi là chị Tần.”
Tần Nguyễn cũng không tin lời nói này của Tống bán tiên, đừng nhìn ông ta bày quầy hàng ở gầm cầu vượt, chínha bản thân ông ta cũng là người có thực lực

đấy.

Ông ta rất nổi tiếng ở gầm cầu vượt, những người tìm ông ta giúp đỡ cũng có không ít người là đại gia giàu có.
Mỗi một góc trong căn phòng đều tràn ngập sương đen, chỗ nhạt chỗ đậm, nhưng Tần Nguyễn lại không hề nhìn thấy một con quỷ nào.

Tần Nguyễn nhẹ nhàng lắc đầu: “Chờ con của ông ra xem thế nào đã.”

Có một số việc cô còn chưa xác định được, phải gặp con trai của Lưu Bá Dương mới có thể có kết luận.
Lưu Bá Dương nói với vợ: “Em gọi con ra đây.”

“Dạ, để em đi gọi.”

Lưu phu nhân đặt đĩa hạt xuống rồi quay người đi về phía phòng ngủ của con trai.
Lưu Bá Dương há mồm, đang không biết nên giải thích như thế nào thì giọng nói êm tại của Tần Nguyễn vang lên: “Bọn họ là vệ sĩ của tôi.”

“Vệ sĩ?!”

Ánh sáng lóe lên trong mắt Lưu Trạch càng thêm sáng ngời: “Vậy có phải là bọn họ rất giỏi đánh nhau không?”
Cô nhìn thẳng vào Lưu Trạch bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó tầm mắt chuyển hướng sang con quỷ nam đang nằm trên vai cậu ta.

Quỷ nam dường như nhận thấy được tầm mắt của cô, nó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, để lộ ra gương mặt vặn vẹo dữ tợn.

Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ cong, gợi lên một đường vòng cung đầy khiêu khích.
Lưu Bá Dương không biết tên họ đầy đủ của Tần Nguyễn là gì, chỉ biết cô họ Tần nên gọi là chị Tần cũng không quá.

Lưu Trạch đi đến trước mặt Tống bán tiên và Tần Nguyễn, cậu ta nói, thái độ khá lạnh nhạt: “Tống đại sự, chị Tần ạ.”

Tống bán tiên lấy ra một cái phong bao màu đỏ từ trong áo đạo sĩ và đưa cho cậu bé: “Cháu ngoan, lần đầu gặp mặt ông cũng không có quà gì, nên cháu hãy nhận cái lì xì này đi.”
Lưu Bá Dương cười nói với vợ ở bên trong: “Anh tìm được cha rồi, lần này may mà có Tống đại sự, để bày tỏ lòng biết ơn, anh đã mời ông ấy về nhà mình uống một tách trà.”

Lưu phu nhân nghe vậy thì vẻ mặt ngạc nhiên chuyển thành một nụ cười biết ơn.

Bà ta bước sang một bên và mời mọi người vào nhà: “Mời vào.”
Con quỷ nam đột nhiên nhe răng, lộ ra vẻ lạnh lùng hung tàn với cô.

Lưu phu nhân không biết thân phận của Tần Nguyễn, thấy ánh mắt cô nhìn con trai mình chằm chằm đầy kỳ lạ thì trong lòng thấy hơi khó chịu.

Bà ta âm thầm trừng mắt với chồng mình, thầm nghĩ ông chồng mình mang ai về vậy, thật chẳng có lễ phép gì cả.
Tần Nguyễn nở nụ cười lạnh lẽo, trên mặt nổi lên biểu cảm trào phúng: “Ông Lưu, nếu tối nay ông không ra ngoài tìm cha thì chưa tới cuối tháng này, gia đình ông đã tan cửa nát nhà rồi.”

“Nghiêm trọng như vậy cơ à?!” Sắc mặt Lưu Bá Dương thoắt cái trở nên trắng bệch: “Đại sư Tần, cô nhìn xem ở nơi nào trong nhà tôi có thứ không sạch sẽ?”

Tần Nguyễn ngước mắt liếc nhìn căn phòng khách rộng lớn của nhà họ Lưu.
“Mẹ, tại mẹ làm phiền con đấy, trận này con sắp thắng rồi, nhưng mẹ đột nhiên đi vào khiến con giật cả mình!”

“Được rồi được rồi, lát nữa lại chơi, có khách tới nhà, con đi ra chào hỏi khách đi.”

“Mấy đứa cùng đội chắc chắn sẽ trách con, thể nào chúng nó cũng lải nhải trong một thời gian dài cho xem!”
Hai người này mặt mày nghiêm túc, trên người có thứ khí thế uy nghiêm, và một luồng sát khí giống của bọn xã hội đen.

Chẳng biết Lưu Trạch lại suy nghĩ lung tung cái gì mà mắt sáng cả lên.

Cậu ta quay ra hỏi cha mình: “Hai ông anh này đang làm gì vậy ạ?”
Lưu Bá Dương không chú ý đến ánh mắt trừng trừng của vợ mình, ánh mắt ông ta vẫn luôn đặt ở trên người Tần Nguyễn, quan sát mọi cử động của cô.

“Chị gái, chồng chị xinh thật đấy.”

Lưu Trạch dù sao cũng là một thiếu niên mười mấy tuổi, đang ở cái tuổi có ấn tượng đặc biệt và mạnh mẽ với những cô gái có ngoại hình đẹp.

Ánh mắt đang nhìn con quỷ nam của Tần Nguyễn rời đi, cô nhìn chằm chằm vào biểu cảm khen ngợi thật lòng của Lưu Trạch, trên mặt cô nở nụ cười

Cô có vẻ bị lấy lòng: “Thật sao? Chồng của chị cũng khen chị như thế.”