Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 438: Sát khí đưa tới cửa, tần nguyễn tự ra tay



Lưu Bá Dương lộ vẻ nghi ngờ, khi bắt gặp đôi mắt đen sâu thăm thẳm không thấy đáy của Tần Nguyễn, có linh tính mách bảo ông ta rằng, có l1ẽ cô gái này thực sự có thể giúp ông ta giải quyết vấn đề.

Ông ta dìu cha đi đến trước quầy hàng của Tần Nguyễn, sau khi để cha 2ngồi xuống, vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm túc, bắt đầu kể cho Tần Nguyễn nghe những chuyện kỳ lạ liên tiếp xảy ra ở nhà mình gần đây.
“Thời gian gần đây không biết xảy ra chuyện gì mà tôi có cảm giác trong nhà không được bình thường. Cảm xúc của vợ tôi rất tồi tệ, 7thường xuyên cáu gắt, con trai thì thần thần bí bí, tôi nghĩ có thể là do tâm trạng của bọn họ không được tốt. Cho đến mấy ngày trước tô2i bỗng nhiên tỉnh dậy lúc nửa đêm, tôi phát hiện có điều gì đó bất thường, hình như có thứ gì đó vào trong nhà của tôi.” Không ngờ tối nay đi tìm cha già phát bệnh, lại bị một câu của Tần Nguyễn nói toạc ra.

Tần Nguyễn ngửa người ra sau, cô dùng tư thế lười biếng tựa lưng vào thành ghế, khóe miệng gợi lên một nụ cười rất nhẹ: “Ông Lưu, ấn đường của ông tối đen, rõ ràng là bị tà ma quấn thân, đúng là ở nhà ông có mấy thứ không được sạch sẽ.”
Tần Nguyễn dặn dò Hoắc Xuyên: “Anh lái xe qua đây, chúng ta đi một chuyến, sau khi giải quyết xong việc sẽ về nhà.”

“Vâng, phu nhân.”
Tối nay cô ra ngoài là đúng.

Tà ma ở trong nhà của Lưu Bá Dương là do con trai ông ta mang về, bản thân ông ta cũng bị ảnh hưởng, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết sát khí của tà ma kia nhiều đến mức nào.
Cha của Lưu Bá Dương cũng bị khí thế trên người Lâm Hạo và Hoắc Xuyên chấn áp, ông cụ im lặng không còn nhắc đến tên của cháu trai nữa.

Tần Nguyễn lạnh lùng, nhẹ nâng cằm lên với Lưu Bá Dương: “ông dẫn đường đi, chúng tôi sẽ đi theo phía sau, tốc chiến tốc thắng để tôi còn về nhà đi ngủ sớm.”
“Thật chứ?!” Sắc mặt của Lưu Bá Dương trong nháy mắt chuyển từ thất vọng sang mừng rỡ.

Tống bán tiên nói xen vào với giọng không hài lòng: “Tiểu Lưu à, cậu đã phát hiện nhà mình có gì đó không ổn, vậy tại sao không tìm người xem cho?”
“Thật sự có?!” Mặt Lưu Bá Dương thoắt cái tái nhợt.

Tần Nguyễn rũ mắt xuống, giọng lạnh đi: “Việc này thì phải hỏi con của ông.”
Tần Nguyễn đút hai tay vào túi rồi đứng lên, cô uể oải lên tiếng: “Tôi cũng đang có ý đó!”

Cô vẫy vẫy tay với Hoắc Xuyên và Lâm Hạo đã ăn uống no đủ, đang ngồi ở quán đồ nướng gần đấy.
Ông ta nói, giọng bình tĩnh: “Đúng vậy, trong nhà có lắp camera, tôi xem camera giám sát thấy sau đó bọn họ đều bình thường, nên tôi nghĩ rằng chuyện xảy ra ở hai đêm trước đây chỉ là do tôi tưởng tượng ra thôi.”

Mấy ngày nay ông ta nghĩ lại quan sát xem thế nào, nếu thật sự có vấn đề thì sẽ nói tiếp.
Lưu Bá Dương trở nên khẩn trương lên: “Tiểu Trạch?”

Giọng điệu của Tần Nguyễn hờ hững, vẻ mặt lạnh lùng khó tả: “Con trai ông mang theo tà ma vào nhà chắc cũng phải được một tuần rồi. Chắc hẳn đầu tuần cậu ta đi ra ngoài chơi với bạn, tới chỗ không sạch sẽ.”
Lưu Bá Dương cũng hối hận, ông ta vuốt mặt một cái: “Tôi đã nghĩ để mình xác định lại một lần nữa thôi, chỉ cần một lần là được. Mấy ngày nay tôi vẫn luôn chờ để tìm ra chứng cứ, ai ngờ lại bị cô gái này vạch trần.”

“Nếu là người khác nói, tôi chắc chắn sẽ không tin! Tống đại sư à, vợ và con trai tôi đang ở trong nhà, tôi không quá yên tâm, không bằng ông và cô gái này cùng tôi về thăm nhà một chút được không?”
Đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông cao lớn, không thể nói là hung dữ, nhưng cũng sát khí đầy người, làm Tống bán tiên và Lưu Bá Dương đều bị giật mình sửng sốt.

Khi nghe thấy hai người này xưng hô với Tần Nguyễn, ánh mắt bọn họ nhìn Tần Nguyễn cũng bất giác trở nên tế nhị.
Gương mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn lộ ra biểu cảm đã hiểu: “Có phải mấy ngày tiếp theo đẩy, vợ và con trai ông đều không tiếp tục tỉnh dậy lúc nửa đêm?”

Lưu Bá Dương kéo cà vạt, vẻ mặt hoảng sợ của ông ra dần dịu đi.
Tuổi Tần Nguyễn nhỏ như vậy mà đã lập gia đình?

Nhìn từ bề ngoài trông cô như chỉ vừa mới trưởng thành, còn trẻ như vậy mà đã đi lấy chồng, bên cạnh còn mang theo hai vệ SĨ, đủ để thấy thân phận của cô không đơn giản.
Nói đến0 đây, vẻ mặt của Lưu Bá Dương bắt đầu trở nên sợ hãi, trong lòng cũng cảm thấy nghi ngờ.

Tần Nguyễn nhíu mày, hỏi: “Ông tận mắt nhìn thấy thứ kia à?”
Sát khí là thứ giúp kéo dài tính mạng của cô, cô cũng coi như là may mắn.

“Được, được!” Lưu Bá Dương đỡ cha đứng dậy, rồi đi ở phía trước dẫn đường.
Khóe môi của Tần Nguyễn hơi cong lên, cô chậm rãi lắc đầu.

Khi trên mặt Lưu Bá Dương lộ ra biểu cảm thất vọng, thì giọng nói lành lạnh của cô vang lên: “Tôi không cần tiền, tôi muốn con tà ma ở nhà của ông.”
Vẻ mặt bất đắc dĩ của Lưu Bá Dương có chút nặng nề: “Chủ yếu là do tôi cũng không xác định được việc này có phải là do mình tưởng tượng ra hay không. Vợ tôi luôn nói tôi chỉ giỏi nghi thần nghi quỷ, có thể là thời gian gần đây áp lực công việc quá lớn khiến tính tình vui buồn thất thường, suýt chút nữa cô ấy còn đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra.”

Mặt của Tống bán tiên không có biểu cảm gì: “Cậu đấy, loại chuyện này không thể để lâu được, nhẽ ra ngay từ lần thứ nhất phát hiện ra, cậu nên đi tìm người giải quyết rồi!”
“Một tuần trước?” Lưu Bá Dương cố nhớ lại.

Suy nghĩ một lúc lâu, bỗng dưng mặt ông ta biến sắc: “Đúng là đầu tuần nó đi ra ngoài chơi với bạn, hình như là đến công viên trò chơi thì phải.”
Hoắc Xuyên móc từ trong túi ra hai tờ tiền giấy để trên bàn, cùng Lâm Hạo đứng dậy bước nhanh tới chỗ Tần Nguyễn.

Bọn họ đứng ở trước mặt Tần Nguyễn, cúi đầu cung kính gọi: “Phu nhân.”
“Lúc đầu tôi cũng cho rằng là như thế, mãi đến khi tôi lại thức dậy vào đêm hôm sau, thấy con trai ngồi trong phòng khách nói chuyện với không khí, vợ tôi làm rất nhiều thức ăn bê ra bàn, những thức ăn đó nổi lềnh phềnh giữa không trung, sau đó... sau đó biến mất không thấy gì nữa.”

“Cảnh tượng ấy quá quỷ dị khiến tôi sợ quá lại ngất đi. Hôm sau tôi thấy vợ và con trai trông không được ổn lắm, tôi hỏi họ có chuyện gì xảy ra đêm qua không, nhưng họ vẫn không nhớ gì cả. Tôi đang chuẩn bị ngay đêm hôm đó tiếp tục ngồi chờ thì lần này lại ngủ thẳng một mạch đến sáng, ban đêm chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
Hoắc Xuyên đi lấy xe, Lâm Hạo đi theo bên cạnh Tần Nguyễn.

Nhà của Lưu Bá Dương nằm ở khu đông.