Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 437: Khách tới nhà, trong lòng nguyễn nguyễn có dự cảm không lành



Sau khi quay trở lại quầy hàng, Tống bán tiên trò chuyện với Tần Nguyễn về người đàn ông tên Hoàng Bưu này.

“Gã vừa rồi là xã h1ội đen đấy, thời đại hiện nay là xã hội pháp quyền nên không dễ làm ăn như trước kia. Mà ông ta cũng lớn tuổi rồi nên định rửa tay gác2 kiếm, nhưng vẫn còn đang do dự chưa hạ được quyết tâm. Hoàng Bưu còn một mẹ già, là một người rất hiếu thảo, người cũng không quá xấu7 xa, chưa từng phạm phải tội ác tày trời nào nhưng hơi mê gái một chút. Đạo hữu Tần đừng chấp nhặt với ông ta.”

Từ trong lời n7ói của Tống bán tiên, Tần Nguyễn nghe ra được hàm nghĩa khác, cô khẽ nhướng mày, mỉm cười nhẹ nhìn Tống bán tiên. Ông ta không thể nói nên lời, Tống bán tiên hiểu được nên nhẹ gật đầu.

“Đến lúc con muốn nuôi thì cha mẹ không đợi được nữa, vì vậy hãy cố mà trân trọng.”

Hai mắt Lưu Bá Dương lập tức đỏ lên, ông ta muốn nói cái gì đó, nhưng lại sợ vừa lên tiếng thì càng thêm nghẹn ngào.
Tần Nguyễn ngồi nghe ở bên cạnh, từ đôi câu vài lời của hai người đã biết, ông cụ đến tìm Tống bán tiên nhờ xem bói để đi tìm cháu trai là người bị đãng trí.

Nhiều năm về trước, vì con trai phải đi làm việc nên ông cụ hỗ trợ trông cháu, nhưng lại không cẩn thận làm mất cháu.

May mắn là lúc bị lạc mất đứa trẻ, ông cụ đã đi báo cảnh sát ngay chứ không tin tưởng những gì trên mạng, nói là trẻ con mất tích nhất định phải vượt qua thời gian 24 giờ, cảnh sát mới có thể thụ lý.
Cô gái trẻ có đôi mắt rất đẹp, sống mũi cao thẳng, khí chất xuất chúng, trên người lại có nét dịu dàng lắng đọng theo năm tháng.

Lưu Bá Dương hỏi: “Cô gái, cô có việc gì không?”

Ánh mắt Tần Nguyễn lóe lên một tia sáng vàng mờ nhạt, đôi mắt u ám đánh giá Lưu Bá Dương, gương mặt xinh đẹp hơi trầm xuống.
Nhìn đống tiền trên bàn, Tống bán tiên tỏ ra không đành lòng.

Ông ta im lặng lấy điện thoại di động ra, thuần thục bấm gọi một dãy số.

Bên kia vừa nghe máy là Tống bán tiên nói ngay: “Cha cậu lại tới chỗ tôi nữa này, cậu mau đón ông ấy về đi, giờ đêm hôm khuya khoắt trời lạnh rồi, đừng để ông cụ bị bệnh.”
Tống bán tiên phất tay đuổi người: “Cháu trai của ông đang ở nhà đấy, ông mau về nhà đi thôi, đừng ở đây làm phiền tôi nữa.”

“Cháu trai của tôi đã bị lạc lâu rồi, đại sư à, ông giúp tôi tính xem nó đang ở đâu, tôi có tiền mà!”

Ông cụ móc từ trong túi ra một xấp tiền, năm tờ 20 tệ, và một xấp toàn tờ 50 tệ, xanh xanh đỏ đỏ được ông cụ đặt cẩn thận lên bàn.
Danh tiếng của ông ta trong những năm qua ở gầm cầu vượt này, ngoại trừ dựa vào việc bản thân ông ta cũng có chút thực lực, thì phần lớn là nhờ vào các mối quan hệ có được.

Tống bán tiến sờ cằm, hỏi Tần Nguyễn: “Đạo hữu Tần này, hôm nay cô định tính mấy quả?”

“Xem duyên phận đi.” Vẻ mặt Tần Nguyễn khá mệt mỏi.
Nhìn thấy người tới, sắc mặt ông ta lộ vẻ khổ não, ông ta bất đắc dĩ nói: “Tại sao ông lại tới nữa?”

Người vừa đến là một ông lão tóc bạc, trông còn già hơn Tống bán tiên mười mấy tuổi.

Ông lão nhìn chằm chằm vào Tống bán tiến, lắp bắp nói: “Tôi muốn biết cháu của tôi đang ở đâu, ông giúp tôi tính đi.”
Lúc Lưu Bá Dương dìu cha già chuẩn bị rời đi, thì Tần Nguyễn đột nhiên gọi giật họ lại.

Tống bán tiên nhìn sang Tần Nguyễn , ông ta không hiểu: “Đạo hữu Tần?”

Lưu Bá Dương cũng lộ vẻ mặt khó hiểu nhìn Tần Nguyễn, rồi không thể không ngạc nhiên trước khuôn mặt của cô.
Có cảnh sát tham gia, lại thêm lúc ấy có nhiều người nhiệt tình đi tìm cùng, cuối cùng cháu bé đã được tìm thấy sau 6 tiếng đồng hồ bị mất tích.

Việc này mang tới cho ông cụ bóng ma tâm lý rất sâu, cho đến khi ông cụ bị mắc bệnh Alzheimer cách đây hai năm, ông cụ vẫn cho rằng cháu mình đã bị ông cụ làm thất lạc, nên luôn luôn tìm đến Tống bán tiên muốn nhờ ông ta giúp tìm cháu.

Một năm cũng phải đến bảy, tám lần như thế, lần nào Tống bán tiên cũng gọi điện thoại cho người nhà ông cụ.
Khoảng nửa tiếng sau, sau khi Tống bán tiên uống hết nước trong cái bình một lít mang theo bên người, cuối cùng người nhà của ông cụ cũng đến.

Đó là một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da, dáng vẻ bối rối mang theo một chút phong trần, có thể thấy được ông ta gấp rút đến đây như thế nào.

Ông ta đứng cạnh ông cụ, gọi cha, nhưng ông cụ chẳng thèm để ý, trong miệng cứ nhắc đi nhắc lại tên của cháu trai.
Không biết bên kia nói cái gì mà biểu cảm trên gương mặt Tống bán tiên dịu đi nhiều: “Được rồi, cậu nhanh lên.”

Cúp máy, Tống bán tiên đành phải ngồi nói chuyện với ông cụ ở phía đối diện.

Bọn họ nói mấy chuyện linh tinh trong nhà, phần lớn chủ đề là quay chung quanh cháu trai của ông cụ.
Dưới cái nhìn của cô, vừa rồi Tống bán tiên nói toàn lời linh tinh với Hoàng Bưu.

Người đàn ông tên Hoàng Bưu này đầy hơi thở giang hồ, làm thêm vài năm nữa địa vị sẽ được nâng cao hơn một bậc, nhưng đương nhiên đến lúc về già có khả năng sẽ không có kết cục tốt.

“He he he...” Tống bán tiên cười gian.
Khi Lưu Bá Dương đỡ ông cụ đứng dậy, Tống bán tiên hơi trầm giọng, nói: “Tiểu Lưu này, nếu không có việc gì thì nên ở bên cạnh cha cậu nhiều hơn đi, mùa đông năm nay không dễ chịu đâu.”

Gương mặt Lưu Bá Dương biến sắc, ông ta đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Tống bán tiên, bờ môi khẽ run.

“Tống đại sư, ông... ông nói là...”
Lưu Bá Dương vội vàng nói: “Vâng vâng, trở về tôi nhất định dặn dò người giúp việc để ý cha, cho dù có đi ra ngoài cũng phải có người đi cùng.”

“Ai!” Tống bán tiên thở dài, cũng biết Lưu Bá Dương bận rộn công việc nên không có cách nào suốt ngày ở bên cạnh cha già.

Nhưng nhìn ông cụ Lưu thì sợ là không thể sống qua nổi mùa đông năm nay.
“Xin cảm ơn.” Lưu Bá Dương khom người nói lời cảm ơn với Tống bán tiên.

Lần này Tống bán tiên nhanh chóng đứng dậy tránh đi, ông ta thúc giục bọn họ: “Tôi không nhận nổi, mọi người mau về nhà đi.”

“Chờ một chút.”
Người đàn ông buồn bã ôm lấy vai của cha già, rồi cúi người nói xin lỗi Tống bán tiên.

“Cảm ơn Tống đại sự, đã làm phiền ngài rồi.”

“Không cần khách sáo như thế.” Tống bán tiên khoát tay, dặn dò: “Tiểu Lưu này, sắp tới thời tiết trở lạnh rồi, đừng để cha cậu đi ra ngoài nữa.”
Tần Nguyễn dời tầm mắt đến trên mặt của Lưu Bá Dương, trong đôi mắt quyến rũ thu hút của cô dần hiện ra tia sáng u ám, giọng nói lạnh lẽo cất tiếng hỏi thăm: “Có phải gần đây nhà ông hay gặp phải một số chuyện quái lạ?”

Lưu Bá Dương hơi kinh ngạc, sai đó vẻ mặt lập tức trở nên co quắp.

Ông ta không biết Tần Nguyễn có thân phận gì, nhìn mấy chữ to đùng trên tấm vải quảng cáo ở quầy hàng của đối phương, “Xem bói đoán mệnh, không chuẩn không lấy tiền”, có thể thấy cô gái nhỏ cũng ngồi xem bói ở chỗ gầm cầu vượt này.

Ánh mắt Lưu Bá Dương nhìn về phía Tống bán tiên, không dám tùy tiện đáp lời Tần Nguyễn.