Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 436: Tần nguyễn đi ra ngoài là phải khởi động chương trình khẩn cấp cấp 1



tống bán tiên có lòng tốt khuyên bảo, nhưng Hoàng Bưu lại cười lạnh: “Một con bé cho dù có chút năng lực thì chẳng lẽ còn có thkể lật trời được à!”

Ông ta lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy cũng không phải là công toi, muốn sử dụng thủ đoạn đcể xử lý một con bé vẫn rất dễ dàng. Tống bán tiên nghe vậy thì mặt lạnh xuống: “Ông chủ Hoàng, tôi thấy ông sớm muộn gaì cũng sẽ gặp họa vì cái miệng này. Ông nên biết trên đời này có rất nhiều người và rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài được. Đừng nhìn đạo hữu Tần còn nhỏ tuổi, ngay đến cả tôi cũng phải kính nể cô ấy mấy phần đấy!”

Hoàng Bưu là kiểu người rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Người khác đối xử mềm mỏng một chút thì ông ta hung ác, còn nếu lạnh lùng và cứng rắn thì ông ta sẽ ngay lập tức bị ảnh hưởng.
Gã tóc vàng vừa dứt lời, Hoàng Bưu đã đưa tay đập bộp lên đầu gã.

“Đầu óc mày bị úng nước hả? Tống bán tiên kia rất nổi tiếng trong lĩnh vực này. Hôm nay tao đến tìm ông ta là để thăm dò, ông già này có chút năng lực đấy, mày đừng có mà rảnh quá lại đi gây thêm chuyện cho tao!”
Hoắc Xuyên lườm Lâm Hạo, vẻ mặt của anh ta vô cùng ai oán: “Cậu thôi đi nhé, đừng có làm tôi thèm nữa, tôi còn chẳng nhớ rõ là đã bao lâu rồi mình không uống bia rượu.”

Lâm Hạo tỏ vẻ chế nhạo: “Nhà họ Hoắc vô nhân đạo như thế cơ à? Đến cả bia rượu mà cũng không cho các anh uống?”
Hoắc Xuyên không thích nghe câu này: “Sao, cậu ở nhà họ Tô muốn uống rượu thế nào cũng được à?”

Nhắc đến nhà họ Tô, sắc mặt Lâm Hạo lại đen sì sì: “Chẳng ai quản.”
Hoàng Bưu lại đập thêm một cái lên đầu gã tóc vàng, sau đó quay người rời đi, bóng lưng có chút suy sụp.

Lăn lộn nhiều năm như vậy, có vẻ như ông ta thực sự sắp phải gác kiểm rồi.
Hai người ngồi ở quán đồ nướng, vừa ăn vừa chú ý sự an toàn của Tần Nguyễn

Vừa nãy khi Hoàng Bưu quấy rối phu nhân, bọn họ đều nhìn thấy hết nên mới có màn Lâm Hạo ra tay đánh người vừa rồi.
Lâm Hạo vừa ăn thịt nướng vừa tu bia ừng ực, trông có vẻ thờ ơ đấy, nhưng thật ra đã để tâm đến lời nói của Hoắc Xuyên rồi.

Nhà họ Hoắc là nơi nương thân của anh ta, tốt nhất vẫn nên kiềm chế lại một chút.
Người đàn ông đứng dưới ánh đèn mờ tối khiến cho người ta không nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ta.

Gã tóc vàng xông lên, đôi chân dài của người kia lại duỗi ra, đá một cước làm gã tóc vàng nằm luôn xuống đất.
Lâm Hạo cười xùy một tiếng: “Không chết được, chỉ thương cân động cốt một trăm ngày thôi.”

“Vậy là tốt rồi!”
Lâm Hạo nghe được Hoắc Tam gia cũng đến tối nay mới biết Tần Nguyễn bày quầy hàng giống như bọn họ.

Anh ta bèn nhìn chằm chằm vào Hoắc Xuyên, lông mày nhíu chặt: “Anh nói cho Tam gia biết?”
Hoắc Xuyên liếc nhìn con hẻm nhỏ cách đó không xa, nhìn một lúc không thấy ai đi ra, không khỏi hỏi Lâm Hạo: “Không xảy ra án mạng đấy chứ?”

Dù gì Lâm Hạo cũng không phải là người của nhà họ Hoắc, bọn họ chưa từng làm việc cùng nhau nên có hơi nghi ngờ trình độ xuống tay của anh ta.
Hoắc Xuyên lắc đầu: “Các chủ nhân không cẩm chúng ta uống rượu. Chỉ là từ khi phu nhân tới, mấy tháng qua không còn được nhẹ nhàng như trước kia nữa. Đi theo bên cạnh phu nhân tuyệt đối không được uống rượu.”

Lâm Hạo cười chế giễu: “Lắm quy củ thật đấy.”
Đối phương có chuẩn bị mà đến, đầu tiên là đánh ngất hai gã cao to cường tráng bên cạnh Hoàng Bưu, sau đó quay người tóm lấy Hoàng Bưu đánh cho một trận tơi bời.

Gã tóc vàng bị biến cố bất ngờ này làm cho sự ngây người, nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn của Hoàng Bưu, gã lập tức hoàn hồn, mắt đảo quanh và nhìn thấy một cây gậy ở góc tường, gã lập tức cầm lấy rồi tiến lên giải cứu đại ca của gã.
Anh ta như không cảm nhận được sự ướt át trên tay mà trực tiếp đưa miệng chai lên miệng tu một hơi.

Hoắc Xuyên ngồi ở phía đối diện nhìn Lâm Hạo uống bia sảng khoái như vậy thì trong mắt toát ra sự hâm mộ.
“Được rồi, ông chủ Hoàng, tôi chỉ tiễn ông được đến đây thôi, chúng ta cũng đừng hẹn gặp lại nữa nhé!”

Tống bán tiên tiến người đi xa hơn mười mét rồi quay người trở về quầy hàng.
Hoắc Xuyên khẽ nhíu mày, cười hỏi Lâm Hạo: “Xong rồi?”

Lâm Hạo lên tiếng rồi ngồi xuống đối diện với Hoắc Xuyên.
Lát nữa anh ta còn phải lái xe đưa phu nhân về nhà, nếu chủ nhân biết được anh ta uống bia thì chắc sẽ lột một lớp da của anh ta mất.

Lâm Hạo thấy ánh mắt ghen tị của Hoắc Xuyên thì càng uống hăng say hơn, vừa uống vừa phát ra tiếng than hưởng thụ.
Gã tóc vàng đứng bên cạnh Hoàng Bưu, thấp giọng chửi bới, gã nói: “Kiêu ngạo cái gì, còn không phải là một lão già bày quầy ở gầm cầu vượt chuyên lừa gạt tiền của người khác à! Đại ca, có muốn em gọi mấy anh em đến đập quầy hàng của lão không? Tiện thể trói cô em vừa rồi đến cho anh luôn?”

“Bop!”
Anh ta đứng ở đầu con hẻm, lấy khăn trong túi ra lau sạch mấy vết máu dính trên tay.

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông quét đến chỗ quầy hàng của Tần Nguyễn, anh ta chỉ nhìn lướt qua rồi thu lại.
“Ừ.” Hoắc Xuyên trả lời rất thẳng thắn.

Phát giác ánh mắt Lâm Hạo nhìn mình không được vui lắm, Hoắc Xuyên ngước mắt lên, hơi châm chọc mà cười một tiếng: “Sao thế? Đừng tưởng rằng cậu là người quen cũ của phu nhân là muốn khoa tay múa chân nhé.”
Hoắc Xuyên nghe vậy thì yên lòng, tiếp tục ăn xiên thịt nướng trong tay.

Lâm Hạo thì cầm chai bia ướp lạnh trên bàn lên, trên tay bị dính một lớp nước trên thân chai.
Mặt mũi gã tóc vàng đầy bất bình: “Vậy mà anh không nói sớm, em còn tưởng lão già kia là phường lừa gạt chứ.”

“Nếu ông ta là lừa đảo thì làm sao hôm nay lại nhìn ra được là tao bị kẻ khác gài!”
Gã giơ cây gậy trong tay lên và đập vào lưng người đàn ông đang đánh Hoàng Bưu.

Người đàn ông đang đánh Hoàng Bưu tơi bời như có mắt sau lưng, anh ta thoát đòn rất gọn gàng và nhanh chóng.
Anh ta duỗi thẳng đôi chân dài của mình ra và đá cho Hoàng Bưu đang nằm che đầu trên mặt đất văng ra xa mấy mét.

Gã tóc vàng không để ý tới đại ca của mình nữa, gã lại giơ gậy lên tấn công người đàn ông kia.
Hoắc Xuyên không để ý đến sự thay đổi tâm trạng của Lâm Hạo, sắc mặt anh ta rất nghiêm túc dặn dò Lâm Hạo: “Nhà họ Hoắc khác với nhà họ Tô, sau này cậu đi theo bên cạnh phu nhân nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Hưởng thụ nốt hôm nay đi, từ ngày mai trở đi cậu cũng sẽ giống như tôi, tốt nhất đừng phạm một số sai lầm khi đi theo bên cạnh chủ nhân, hậu quả tuyệt đối ngoài sức tưởng tượng của cậu đấy.”

“Lắm chuyện quá!”
Anh ta nhấc chân đi về phía quầy đồ nướng rất gần với quầy hàng của Tần Nguyễn.

Hoắc Xuyên đang thưởng thức món ngon thì thấy trước mặt mình có một bóng đen, anh ta ngẩng đầu lên, miệng vẫn còn đang cắn xiên chả cá, đập vào mắt anh ta chính là khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Lâm Hạo.
Lúc này nghỉ cũng coi như hạ cánh an toàn.

Một nhóm bốn người đi trên đường, khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ thì đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Trong con hẻm nhỏ mờ tối phát ra những tiếng động trầm đục, còn kèm theo tiếng nghẹn ngào đau đớn, âm thanh lên bổng xuống trầm làm người nào đi ngang qua còn tưởng là có ma, bước chân vội vội vàng vàng tăng tốc rời đi.

Qua mấy phút sau, một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Bao nhiêu năm qua cũng kiếm được không ít tiền, đủ cho ông ta tiêu xài trong suốt quãng đời còn lại.

Trên tay ông ta tuy có dính máu tươi, nhưng chưa từng làm ra những tội ác tày trời nào như phóng hỏa giết người.
Lâm Hạo nhíu mày, hỏi: “Phu nhân có biết Tam gia phái người theo dõi cô ấy không?”

“Thế này sao gọi là theo dõi được, tôi chỉ nói với Tam gia hành trình của phu nhân, để Ám Bộ bên nhà họ Hoắc chờ lệnh, một khi phu nhân xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào là lập tức có hành động ngay.”

Lâm Hạo cười lạnh, không đồng ý với cách nói này: “Nói cho hay vào, còn không phải vẫn là theo dõi à.”