Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 445: L m hạo



trong phòng khách chỉ còn lại Tần Nguyễn và Lâm Hạo.

Lâm Hạo đưa mắt nhìn bóng dáng Hoắc Xuyên rời khỏi phòng ăn, rồi nhanh chân bước đế1n trước mặt Tần Nguyễn. Tần Nguyễn nghe vậy thì bật cười, cô khoanh tay trước ngực, trong mắt lóe lên ánh nhìn kỳ lạ: “Anh hỏi tôi câu này là có ý gì, chẳng phải lúc chúng ta gặp mặt, tôi đã nói cho anh biết tôi tên là Tần Nguyễn rồi sao.”

Đó là những lời chính miệng cô nói với Lâm Hạo khi nhìn thấy anh ta ở biệt thự của nhà họ Hoắc.
Gương mặt của Tần Nguyễn đúng là giống y hệt như Tần Tiểu Ngũ, nhưng trên người cô đã không còn tồn tại cảm giác khiến trái tim anh ta rung động như trước đây nữa.

“Bốp bốp bốp!!!”
Ngoại trừ lần đó ra thì anh ta đã rất nhiều lần ch0ú ý tới Tần Tiểu Ngũ rồi.

Anh ta không chỉ bị vẻ bề ngoài của cô gái này thu hút, mà còn bị hấp dẫn bởi cái tính bướng bỉnh không chịu thua, khinh thường tất cả những gã đàn ông nào xum xoe đến gần mình, và dốc toàn lực bảo vệ sự trong sạch của bản thân.
Lúc đầu anh ta dự định sống được thêm ngày nào hay ngày nấy, cứ như vậy đi theo bên cạnh Tần Nguyễn cũng rất tốt.

Cô là phu nhân của Hoắc Tam gia, đi theo bên cạnh cô còn có thể được nhờ ấy chứ.
Gặp được Tần Nguyễn là chuyện ngoài ý muốn, anh ta đã nghe Tô Tĩnh Thư đề cập đến cô nhiều lần, còn không biết cả thân phận của cô thì đã bị Tô Tĩnh Thư phái tới ám sát Hoắc Tam gia rồi.

Gặp Tần Nguyễn ở nhà họ Hoắc là một sự tình cờ trong tình cờ.
Anh ta kéo phần cổ áo hơi chật chội, mặt mày cau chặt nặng nề nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, không bỏ sót một biểu cảm nào của cô.

Anh ta không muốn người con gái mà mình từng thích xảy ra chuyện gì.
Không thể phủ nhận, năm đó Tần Tiểu Ngũ từng khiến Lâm Hạo rung động.

Nhưng khi đó Tần Tiểu Ngũ còn quá nhỏ tuổi, cho dù Lâm Hạo có hơi rung động thật thì cũng sẽ không ra tay với một đứa trẻ.
Cơ mặt của Lâm Hạo co rúm lại: “Đó là tất cả những gì cô muốn nói à?”

Tần Nguyễn cười nhạo, giọng điệu bỗng thay đổi: “Vậy anh muốn nghe cái gì, muốn nghe tôi nói tôi không phải là Tần Tiểu Ngũ, tôi không nhận ra được bọn Thẩm Nhiên, Lý Tử Lan, Tô Vọng, và năm đó, bốn người chúng tôi cũng không cùng vụng trộm trêu anh sao?”
Lâm Hạo nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, anh ta hỏi: “Rốt cuộc thì cô là ai?!”

Giọng rất lạnh, không có một chút tình cảm nào.
Có lẽ, Tần Tiểu Ngũ đã chết.

Tần Tiểu Ngũ đã chết có khả năng thật sự là tiểu thư nhà họ Tần, nhưng chuyện này bị người khác biết được nên mới thiết kế ra một âm mưu giết người cướp thân phận.
“Còn cả cái năng lực quỷ dị này của cô nữa, Thiên Sư của giới Huyền học, có thể giao tiếp với linh hồn ma quỷ, thậm chí còn có thể triệu hồi cả âm sai Địa Phủ.”

“Nhìn vào từng chi tiết này sẽ thấy, cho dù Tần Tiểu Ngũ có lật trời cũng không thể có khả năng lập tức có được nhiều năng lực như vậy.”
Nhắc đến chuyện cũ năm xưa, vẻ mặt của Lâm Hạo giãn ra, anh ta hơi nhíu mày, hỏi: “Vậy chuyện ở quán bar của Lục gia?”

Tần Nguyễn hồi tưởng lại những ký ức xa xưa, trên gương mặt cũng có biểu cảm bồi hồi: “Lúc đó bốn người chúng tôi đã đoán ra được là anh sẽ biết do chúng tôi làm.”
Tần Nguyễn nghênh đón ánh mắt tìm tòi của Lâm Hạo, đôi mày thanh tú hơi cau lại: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”.

Lâm Hạo thở hắt ra một hơi, hoàn toàn thả lỏng dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng trong hai ngày qua, ra vẻ chuẩn bị ngả bài.
“Phong thái thong dong này mà không được dạy dỗ tốt trong hai, ba năm, thì không thể có được.”

“Quan trọng nhất là, trên tay Tần Tiểu Ngũ đã từng dính máu, nhưng cô ấy lại chưa từng giết người. Tuy nhiên, tôi lại ngửi thấy được từ trên người cô có mùi máu tươi.”
Anh ta nhìn chăm chú vào cô gái có khí chất ngây thơ trong sáng nhưng lại quyến rũ mê người ở trước mặt mà cảm 2thấy rất xa lạ.

Tần Tiểu Ngũ ở khu tây là cô gái cực kỳ hoang dã, tính tình phóng túng, lưu manh, còn kiêu ngạo hơn cả bọn côn đồ bình 7thường
Cho dù Tần Nguyễn có cứu mạng anh ta, anh ta cũng sẽ không tin tưởng cô.

Bao nhiêu năm qua, người Lâm Hạo có thể tin tưởng chỉ có chính mình.
Mặt Lâm Hạo đen sì, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp tươi cười của Tần Nguyễn: “Cô có ý gì?”

Tần Nguyễn cười khẽ một tiếng: “Trong từng lời anh nói, tôi đều có thể nghe ra được là anh đang thật lòng khen tôi.”
Ba năm đã trôi qua, Tần Nguyễn không còn là Tần Tiểu Ngũ ở khu tây có thể bị người ta dễ dàng nhớ thương nữa.

Cô là Tam tiểu thư của nhà họ Tần giàu có ở thủ đô, gia tài bạc triệu, có tài phú mà người bình thường tiêu cả đời cũng không hết.
Nhưng tất cả những điều này, những điều mà anh ta đã nhìn thấy và nghe thấy khi đi theo Tần Nguyễn trong mấy ngày qua, đã khiến lòng anh ta phát sinh biến hóa long trời lở đất.

Cuối cùng anh ta đưa ra được một kết luận rằng, người này không phải là Tần Tiểu Ngũ!
Lâm Hạo mím môi, hai mắt nhìn Tần Nguyễn từ trên xuống dưới, giọng vô cùng lý trí mà bắt đầu phân tích: “Cô không phải là Tần Tiểu Ngũ, cô ấy không lợi hại được như cô, lúc cô ấy ở khu tây nhìn như rất cao ngạo kiêu kỳ, nhưng thực chất lại rất tự ti.”

“Phụ nữ tự tin rất đẹp, mà Tần Tiểu Ngũ rõ ràng nên vì mình đẹp mà trở nên tự tin, nhưng cô ấy không như thế, trên người cô ấy không có thứ khí tràng mạnh mẽ như của cô.”
Cô cũng là phu nhân của Hoắc Tam gia, người nắm quyền đời tiếp theo của nhà họ Hoắc, là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hoắc.

Cô tên Tần Nguyễn, là Tam tiểu thư cao xa không thể với tới của nhà họ Tần, là Hoắc phu nhân khiến vô số phụ nữ hâm mộ ghen tỵ.
“Trông cô ấy hoang dã, lưu manh vô lại, cả ngày đi cùng với một đám người gây chuyện, lúc đánh đấm thì rất liều mạng. Nhưng đây đều là màu sắc tự vệ của cô ấy, chứ thực chất bên trong cô ấy là một người rất nhát gan.”

“Cho dù tôi và cô ấy không gặp nhau ba năm, thì Tần Tiểu Ngũ cũng không có khả năng thay đổi lớn như vậy. Sự tự tin của cô thực chất là từ bên trong tràn ra bên ngoài, khí chất tao nhã đoan trang bộc phát từ trong xương, cùng sự cao ngạo khí phách không có cách nào che giấu được.”
Kể từ khi cô dậy thì trở thành cô gái xinh đẹp tuyệt trần, thì số lượng đàn ông ở khu tây để mắt tới cô đúng là đếm không xuể. <7br>
Có rất nhiều người muốn chinh phục cô gái này, thậm chí không tiếc sử dụng các loại thủ đoạn bẩn thỉu để có được cô.

Lần đầu tiê2n Lâm Hạo tiếp xúc trực tiếp với Tần Nguyễn là khi họ đấu võ ở sàn đấu đấm bốc ngầm.
Anh ta không tin bất cứ kẻ nào, người của nhà họ Tô, Lục gia, thậm chí là nhà họ Hoắc, anh ta đều không tin tưởng.

Anh ta chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của những ông lớn, một quân cờ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào. Anh ta biết rõ thân phận của mình, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính bản thân.
Tần Nguyễn kinh ngạc, cô phải vỗ tay cho Lâm Hạo.

“Anh Hạo, phải công nhận rằng những lời anh vừa nói khiến tôi rất cảm động.”
Tần Tiểu Ngũ mà anh ta biết tuyệt đối không phải là người phụ nữ có bản lĩnh thần bí khó lường ở trước mặt.

Thậm chí trong đầu Lâm Hạo còn tự tưởng tượng ra một vở kịch vô cùng máu chó.
Lâm Hạo lấy tay đỡ trán, vẻ mặt nhăn nhó nghĩ lại mà thấy kinh: “Đúng là tôi đoán được do các cô cậu làm, nhưng cũng không chắc chắn hoàn toàn.”

Năm đó, khi Tần Nguyễn vừa bị Lục gia để mắt tới, Lâm Hạo đã gặp phải một sự cố đặc biệt tạo thành bóng ma tâm lý cho anh ta.