Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 446: Cô gái từng khiến anh ta rung động, giờ trở nên cao xa không thể chạm tới



Tần Nguyễn nói giọng trêu tức, cô hỏi Lâm Hạo: “Thế nào, “chị gái mà chúng tôi chọn không tệ hơn cô kia của anh đúng không?”

Lâm Hạ1o khổ không thể tả, anh ta ậm ừ: “Tôi uống say, chả nhớ gì cả.” Cô nói: “Tần Tiểu Ngũ trước kia niết bàn trùng sinh*, tôi bây giờ gọi là Tần Nguyễn, không còn là Tần Tiểu Ngũ cả ngày lo lắng hãi hùng ở khu tây nữa.”

* Niết bàn trùng sinh: xuất phát từ truyền thuyết “Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh”, ý chỉ sự tái sinh, sống lại.
Thời điểm đó họ xác thực chỉ muốn trút cơn giận thôi, họ không thể động được vào Lục gia nên chỉ có thể ra tay với người đang nổi ở trước mặt ông ta.

Lâm Hạo hoàn toàn bỏ xuống sự đề phòng, anh ta ôn hòa nói với Tần Nguyễn: “Đúng là đồ trẻ con.”
Chỉ là, Tần Nguyễn không ngờ Lâm Hạo lại nói toạc ra với cô trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nguyên nhân là bởi vì cô.

Tần Nguyễn ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đôi mắt xinh đẹp đảo quanh, trong mắt cô lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Lúc Tô Vọng mới được mấy tuổi thì cha cậu ta chết do bị bệnh nặng, cả ngày làm bạn với thuốc phiện khiến mạng sống của ông ta bị bào mòn.7

Mà mẹ của Tô Vọng cũng vì chọc giận khách hàng mà bị đánh chết tươi.
7Tần Nguyễn thoải mái nói: “Khi đó anh là người nổi nhất bên cạnh Lục gia, ông ta muốn ép tôi, còn khiến tôi bị ăn thiệt thòi mấy lần liền,7 nếu không trả đũa thì tôi nghẹn mất. Thế nên, bốn người chúng tôi bàn bạc với nhau sẽ xuống tay với anh.”

Đuôi lông mày của Lâm H2ạo khẽ nhếch lên: “Chắc chắn đây là ý kiến ngu ngốc của cô nàng Lý Tử Lan kia rồi.”
Hoắc Xuyên cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chẳng thèm để ý đến sự tức giận của Tống bán tiên.

Đợi sau khi ba người nhà họ Lưu đều đã ra ngoài, anh ta mới đưa bốn người đến chỗ Tần Nguyễn.
Thẩm Nhiên, Lý Tử Lan, Tô Vọng, đều là những người bạn tốt của Tần Nguyễn.

Bốn người này tạo thành một nhóm nhỏ, cũng coi như là một thể lực nho nhỏ trong đám thiếu niên, ở tầng dưới của khu tây thì có thể nói là nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống thì thấy chẳng ai bằng mình.
Tần Nguyễn nhìn anh ta tiếp tục nói hươu nói vượn.

Lâm Hạo vừa dứt lời, cô lập tức nói tiếp: “Anh Hạo, trước khi anh rời khỏi khu tây, bà nội Lý đã qua đời rồi. Bà đột nhiên bị phát bệnh, còn chưa kịp tới bệnh viện đã qua đời. Hôm đó, một người đàn ông như anh còn ngồi ở cửa hàng mì vằn thắn, vừa ăn vừa khóc, mấy đứa chúng tôi đều nhìn thấy đấy.”
Còn bên này, Tần Nguyễn đến gần Lâm Hạo, đưa tay vỗ vỗ vai anh ta.

“Đừng suy nghĩ nhiều quá, hôm nào có thời gian chúng ta cùng về khu tây thăm bọn Thẩm Nhiên, Lý Tử Lan, Tô Vọng nhé, bọn họ mà biết anh còn sống thì chắc chắn sẽ rất vui.”
Tần Nguyễn thoáng liếc thầy Hoắc Xuyên đứng ở cửa phòng ngủ của nhà họ Lưu, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của đối phương thì chắc đã đứng ở đó được một lúc rôi.

“Hoắc Xuyên, đại sư Tống đâu rồi?”
“Này, hình như anh cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu đâu.”

“Tôi già rồi, sắp đầu ba tới nơi rồi.”
Chất giọng đặc biệt hơi trầm, rất dễ nghe và êm tai.

Cô luôn phân biệt rõ kiếp trước kiếp này.
Lâm Hạo cau mày, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn: “Cô thật sự là Tần Tiểu Ngũ à?”

Tần Nguyễn cúi đầu, trong đôi mắt tinh khiết như thủy tinh lóe lên một tia sáng tối tăm lạnh lẽo.
“Bà nội của Tô Vọng?” Tần Nguyễn bất giác hỏi lại.

Lâm Hạo gật đầu, tiếp tục nói: “Không biết ba năm qua sức khỏe của bà cụ thể nào, có hồi phục nhanh không. Tôi nhớ lúc trước mấy cô cậu còn cùng góp tiền cho bà cụ làm phẫu thuật.”
Giọng rất khẳng định và mang theo nụ cười hiểu0 rõ.

Tần Nguyễn gật đầu: “Đúng là ý của Lý Tử Lan, có điều tất cả chúng tôi đều đồng ý.”
“Anh mới 26 thôi, lớn hơn tôi có vài tuổi.”

Lâm Hạo thấy chuyện tranh chấp về tuổi tác này quá thiếu dinh dưỡng nên đối đề tài: “Bà nội của Tô Vọng khỏi bệnh chưa?”
Anh ta không biết là mình nhụt chí vì cô gái mà mình từng rung động này đã biến mất, hay là vì Tần Nguyễn có thay đổi quá lớn, trở nên cao xa không thể chạm tới mà sinh lòng xa cách.

Anh ta có một loại cảm giác, cô gái nhỏ mà mình tận mắt nhìn cô ấy lớn lên, nay lại quay người lao vào vòng tay của người đàn ông khác.
Vì ân tình, vì muốn trả lại phần nhân quả này mà cô đã giữ Lâm Hạo ở lại bên cạnh.

Cô biết rõ Lâm Hạo không đơn giản, cũng biết anh ta không hề dễ tiếp xúc như bề ngoài, nội tâm của người này có một bức tường rất dày.
Cô không ngờ rằng Lâm Hạo sẽ là người đầu tiên phát hiện ra cô khác với kiếp trước.

Vì mối quan hệ giữa cô và đối phương cũng không quá thân thiết, lần tiếp xúc chính thức là ở trận đấu quyền Anh mà đối phương đã nhường cho cô năm đó.
Tần Nguyễn lắc đầu với Lâm Hạo: “Anh Hạo, anh vẫn không tin tôi rồi, Tô Vọng không có bà nội, anh ta là trẻ mồ côi, không có thân nhân nào cả.”

Lâm Hạo nghe vậy thì vô trán một cái: “Xem cái trí nhớ của tôi này, tôi nhớ nhầm sang bà nội Lý mở quán mì vằn thắn bên cạnh trại trẻ mồ côi. Chẳng phải lúc trước bà ấy rất tốt với các cô cậu à. Năm đó bốn người các cô cậu cũng rất thích bà ấy. Chỉ là sau đó bà cụ đổ bệnh, cũng không biết bây giờ có còn khỏe mạnh hay không.”
“Vâng.”

Hoắc Xuyên mở cửa, Tống bán tiên vừa nãy bị Hoắc Xuyên đẩy vào trong phòng vì thấy phu nhân và Lâm Hạo trò chuyện với nhau, giờ chậm rãi đi ra.
Tô Vọng không có bà nội, cậu ta sinh ra ở khu tây, cha là người nghiện thuốc phiện, mẹ là gái điếm.

Hai người họ đều không có cách nào nuôi dưỡng Tô Vọng nên ném cậu ta vào trại trẻ mồ côi.
Anh ta vừa nói ra những lời này, Tần Nguyễn như hiểu ra cái gì đó, vẻ mặt của cô trở nên kỳ lạ.

Đôi môi đỏ của cô cũng lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.
Vừa rồi đúng là Lâm Hạo đang thử thăm dò Tần Nguyễn.

Sự thay đổi của Tần Nguyễn khiến anh ta không có cách nào dùng lẽ thường mà chấp nhận được.
Lâm Hạo á khẩu không trả lời được, vẻ mặt có thể nói là vô cùng đặc sắc.

Bởi vì những gì Tần Nguyễn nói đều là sự thật.
Lâm Hạo nghe vậy chỉ biết cười lắc đầu: “Các cô cậu có âm thầm trêu chọc tôi cũng vô dụng, Lục gia từ trước đến nay luôn lấy đức phục người, nên loại chuyện này không đáng giá nhắc tới ở trước mặt ông ta đâu.”

Nhớ lại chuyện năm đó, Tần Nguyễn không thèm để ý mà bảo: “Chúng tôi tự cảm thấy thoải mái là được.”
Thế này rõ ràng là như thay đổi thành một người khác rồi. Thậm chí anh ta còn nghi ngờ Tần Tiểu Ngũ làm anh ta rung động năm đó, người con gái nhìn như rất ngạo nghễ nhưng thực chất ở bên trong lại rất tự ti ấy, rốt cuộc có thực sự tồn tại hay không.

Vì anh ta không thể so sánh người phụ nữ có khí chất thanh tao điềm đạm ở trước mặt với cô gái nhỏ năm đó.
Tần Tiểu Ngũ là kiếp trước của cô, mà kiếp này cô là Tần Nguyễn

Tâm trạng Lâm Hạo trùng xuống, anh ta cảm thán: “Cô thay đổi quá lớn.”
Anh ta không dám nói với Tần Nguyễn là, từ lần đó về sau, anh ta p2hải mất một tháng liền không dám đụng vào phụ nữ.

Lâm Hạo thở dài: “Tại sao lúc trước các cô cậu lại để mắt đến tôi chứ?”
Mà người đàn ông kia lại biến cô thành một tồn tại cao xa không thể chạm tới, loại cảm giác này khiến trái tim của anh ta trở nên vắng vẻ.

Anh ta không có cách nào dùng ngôn từ để miêu tả chính xác tâm tình của mình, chỉ là trong lòng có một chút đắng.
Lâm Hạo gật đầu, người có chút mệt mỏi.