Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 447: Hoắc tam gia



Tần Nguyễn đi đến chỗ Lưu Trạch mặt tái mét vì sợ hãi, cậu bé này đang núp ở trong ngực mẹ, nước mắt lưng tròng, trông rất đáng thương.
“Em gọi là Lưu Trạch đúng không?”

Lưu Trạch có vẻ rất sợ Tần Nguyễn, thấy cô đến gần, thằng bé há mồm ra muốn khóc.

Nhưng bị 2Lưu phu nhân bóp cho một cái vào cánh tay. Tần Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, cơ thể cũng dần thả lỏng.

Cơ thể hoàn toàn bị đối phương ôm lấy, Tần Nguyễn không quá quen với hành vi đặc biệt thân mật này.

Cô muốn thoát ra khỏi vòng tay của Hoắc Vân Tiêu, nhưng cánh tay ôm eo cô lại không chịu buông.
Tần Nguyễn lui lại một bước, đôi môi đỏ nhẹ nhàng nhếch lên, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng âm u sâu thẳm.

Lưu Trạch cũng mới chỉ 14, 15 tuổi, đứa trẻ ở độ tuổi này có tâm lý và năng lực chịu đựng tương đối yếu và nhạy cảm.

Bọn chúng không thể chịu được những khó khăn và khi đối mặt với những trở ngại nhỏ, chúng sẽ thể hiện ra một số hành vi cực đoan.
Trước khi đi, Tống bán tiên đỡ Lưu Bá Dương đang quỳ trên mặt đất dậy: “Hôm nay các người may mắn đấy, đi thắp hương cho tổ tiên đi nhé.”

Lưu Bá Dương biết ông ta nói đến chuyện gặp được Tần Nguyễn: “Đại sư Tống, cảm ơn, cảm ơn ông...”

Tống bán tiên không dám giành công: “Không cần cả ơn tôi, tôi chỉ là tới xem đạo hữu Tần thể hiện năng lực thôi, chuyện xảy ra tối hôm nay chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Cô thực sự quá mệt mỏi, mệt đến mức chẳng buồn đi tắm.

Tần Nguyễn vừa khép mắt lại, chuẩn bị chìm vào trong mơ đi đánh cờ với Chu Công thì bị ôm vào một vòng tay ấm áp có mùi trầm hương.

“Cô bé, em về rồi à.”
Lúc Tần Nguyễn trở lại nhà họ Hoắc đã là nửa đêm.

Cô lệ bước chân nặng trĩu đi vào trong biệt thự, phòng khách vẫn sáng ánh đèn mờ.

Trong phòng khách không có người, giờ này Tam gia đã ngủ rồi.
Chỉ đổ thừa tại Tam gia quá đẹp khiến ai nhìn thấy cũng phải tức giận thôi. Đã ở chung với nhau mấy tháng rồi, nhưng cô vẫn không có một chút sức chống cự nào đối với khuôn mặt này.

Tần Nguyễn rũ mắt xuống, nhấc chân đi vào trong phòng rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Cô đi đến bên giường, cởi quần áo, cầm bộ áo ngủ được chuẩn bị sẵn ở bên cạnh lên thay vào, vén chăn lên và nằm xuống.
Ngoại trừ Hoắc Xuyên và Tống bán tiên, những người khác đều nhìn thấy Tần Nguyễn lấy ra một luồng sáng từ trên người Lưu Trạch.

Đây là ký ức những gì Lưu Trạch đã trải qua đêm nay, luồng sáng vàng thu nhỏ lại nhành một quả cầu to bằng ngón cái, lơ lửng trong bàn tay của Tần Nguyễn.

Cả Lâm Hạo, Lưu Bá Dương và Lưu phu nhân đều nhìn thấy được quả cầu màu vàng này, dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, Tần Nguyễn chậm rãi nắm chặt tay lại.
Tần Ng7uyễn nheo mắt, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa thân thiết, cô vươn tay ra với Lưu Trạch.

“Oa... mẹ ơi có quỷ! Quỷ muốn bắt con!!!”
<2br>“Hu hu hu!!!”

Tần Nguyễn vừa vươn tay ra, Lưu Trạch đã bắt đầu ré lên.
“Cảm ơn đại sự Tần!”

Lưu Bá Dương quỳ gối xuống đất, làm lễ quỳ lạy Tần Nguyễn.

Nhưng khi hai đầu gối của ông ta vừa chạm đất, Tần Nguyễn đã nhanh chóng tránh đi: “Không cần phải làm như thế đâu!”
Quầy hàng của ông ta và Tần Nguyễn vẫn nguyên vẹn như trước khi đi, không có ai đến phá cả.

Các chủ quầy hàng xung quanh nhìn thấy Tống bán tiên trở về thì đều thân thiện chào hỏi ông ta.

Tống bán tiên cười nhẹ nhàng đáp lại.
Hai vợ chồng nhìn con trai mà xót xa.

Lưu Trạch đã bị dọa cho sợ vỡ mật rồi.

Cậu ta sinh ra chứng hoang tưởng bị hại đối với người khác. Nếu nghiêm trọng hơn, đứa bé này có thể bị tâm thần phân liệt.
May mà khu chung cư này làm cách âm tốt, nếu là khu 0dân cư bình thường thì đã bị hàng xóm mắng từ lâu rồi.

Lưu phu nhân đau lòng ôm lấy con trai, bà ta cố gắng áp chế sự sợ hãi trong đáy lòng, thấp giọng nhẹ nhàng an ủi con trai: “Tiểu Trạch ngoan, cô ấy là Thiên Sư.”

“Mẹ ơi con sợ, con thật sự sợ lắm, con không dám nữa đâu, con biết sai rồi!!!”
Tần Nguyễn hơi do dự, nhưng vì lười giãy giụa nên cô cứ dựa vào vòng tay của Hoắc Vân Tiêu như vậy rồi từ từ nhắm mắt lại.

Hai người trên giường dựa sát vào nhau, giống như đôi tình nhân đang mặn nồng và không thể nào tách rời.

Hôm sau.
Đây là phương pháp tốt nhất mà cô có thể nghĩ tới.

Đây cũng là sơ sót của Tần Nguyễn, không nghĩ đến tâm lý của đứa trẻ này quá yếu ớt, mà để nó nhìn thấy tất cả.

Không phải tất cả mọi người đều có thể tự xây dựng tâm lý để chấp nhận những điều này giống như cô hay những người bên cạnh cô như Hoắc Xuyên, Hoắc Chi, Lâm Hạo V.V...
Tần Nguyễn đã cùng Hoắc Xuyên và Lâm Hạo đi ra đến cửa.

Tống bản tiên thấy vậy bèn buông tay Lưu Bá Dương ra rồi đuổi theo.

Nhưng ông ta vừa đi được một bước thì không thể đi được nữa, vì ống tay áo bị người đứng phía sau giữ chặt.
Tần Nguyễn ngồi trên xe, ló đầu ra khỏi cửa sổ, mỉm cười nhìn Tống bản tiên đang thở hổn hển.

“Chúng tôi vẫn đang chờ chú mà, chú đi chậm một chút, chúng tôi không chạy được đâu.”

Tống bán tiên đi đến trước xe, ông ta không mở cửa ra mà đưa tấm thẻ của Lưu Bá Dương cho Tần Nguyễn.
Bầu trời âm u, mưa cũng không to lắm, thời tiết như thế này rất thích hợp để ngủ nướng.

Tần Nguyễn vừa tỉnh dậy liền nhíu mày, trong lòng trống rỗng.

Tâm trạng của cô hơi bực bội, cô có cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Hoắc Xuyên lái xe đến dừng ở chỗ Tần Nguyễn và Lâm Hạo.

Lâm Hạo im lặng đi lên trước, mở cửa chỗ ngồi phía sau.

Tần Nguyễn vừa mới lên xe thì cũng đúng lúc Tống bán tiên đi xuống.
Tần Nguyễn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đèn sàn trong phòng bật sáng, chiếu ra ánh sáng vàng sẫm ấm áp không chói mắt.

Hoắc Vân Tiêu nằm tư thế thoải mái ở trên giường, gương mặt điển trai hướng về phía Tần Nguyễn.

Một gương mặt tuấn tú, mang theo nét quyến rũ đập vào mắt Tần Nguyễn khiến cô thoáng chốc sững sờ.
Ký ức đêm nay của Lưu Trạch bị cô bóp nát trong nháy mắt.

Sau đó Tần Nguyễn mở lòng bàn tay ra, bên trong đã trống không.

“Mọi chuyện đều đã được giải quyết, mấy tháng tới cơ thể của Lưu Trạch sẽ tương đối suy yếu. Sau này cho cậu ta làm nhiều việc thiện, cố gắng bồi bổ cơ thể thì chỉ khoảng hai, ba tháng sau, cậu ta sẽ lại là một cậu thiếu niên tràn đầy năng lượng thôi.”
Lúc đầu chỉ là một ít nước, sau đó dòng nước chảy xuống theo ống quần dần dần biến thành một vũng nước nhỏ.

Trong không khí thoang thoảng mùi khai.

Bàn tay ôm con trai của Lưu phu nhân trở nên cứng đơ, còn Lưu Bá Dương cũng không thể tin nổi, sợ hãi nhìn con trai mình.
Lưu Trạch ngẩng đầu nhìn mẹ mình mím môi, trên gương mặt trắng bệch lộ vẻ lo lắng, khiến lò7ng cậu ta đau nhói.

Cậu ta vội vàng gật đầu với Tần Nguyễn: “Dạ.”

Trong giọng nói khàn khàn còn có chút nức nở.
Lưu Trạch ôm chặt lấy cổ của Lưu phu nhân, cơ thể run rẩy không kìm chế được.

Đột nhiên, có âm thanh tí tách tí tách vang lên trong phòng khách.

Mọi người nhìn theo tiếng âm thanh phát ra và thấy dưới chân Lưu Trạch có một vệt nước.
Đầu ngón tay xinh đẹp của cô đụng vào đầu đối phương.

“Ôi!”

Lưu Trạch phát ra một tiếng kêu đau đớn.
“Vâng.”

Tần Nguyễn đi lên tầng, còn Hoắc Xuyên và Lâm Hạo đi vào phòng nghỉ dưới tầng một.

Phòng ngủ ở trên tầng.
Cô lạnh lùng nói: “Đêm nay chúng ta vốn là đôi bên cùng có lợi, mà chuyện xảy ra lần này với Lưu Trạch có liên quan đến việc bình thường các vị đã sơ sẩy trong chuyện giáo dục con cái. Trẻ con hơn mười tuổi là độ tuổi tò mò với mọi thứ, đôi khi chúng còn can đảm hơn cả người lớn, chúng luôn làm mọi việc bất chấp hậu quả, sau này hai người nên để tâm nhiều hơn vào việc giáo dục con trẻ.”

“Vâng vâng vâng, chúng tôi nhất định ghi nhớ!”.

Lưu phu nhân ôm con trai mắt nhắm nghiền, đã hôn mê, miệng không ngớt nói lời cảm ơn Tần Nguyễn: “Cảm ơn đại sự, cảm ơn...”
Dưới tầng một.

Đêm khuya yên ắng, mọi người đã ngủ say.

Trong màn đêm yên tĩnh, có cơn gió nhẹ thổi bay sợi tóc bám lên mặt Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn cởi áo khoác rồi tiện tay ném lên ghế sô pha, cô quay người nói với Hoắc Xuyên và Lâm Hạo ở phía sau: “Các anh cũng về nghỉ ngơi đi.”

Hoắc Xuyên hỏi: “Phu nhân có muốn ăn khuya không?”

“Không cần đâu, tôi mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi đây.”
Tống bán tiên bày quầy hàng ở gầm cầu vượt này đã nhiều năm, những tiểu thương xung quanh đều rất cung kính với ông ta, cho dù có đi vắng thì họ cũng sẽ trông quầy giúp ông ta.

Tống bán tiên vừa thu dọn đồ đạc trên bàn vừa nói chuyện với những tiểu thương xung quanh, bầu không khí rất hòa hợp vui vẻ.

Nhà họ Hoắc.
“Đây là của Lưu Bá Dương đưa cho cô, bên trong có 300 nghìn tệ, để cảm ơn cô đêm nay đã cứu con của họ.”

Tần Nguyễn nhìn xuống tấm thẻ trên tay Tống bán tiên đang phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo.

Giọng cô hờ hững, nói: “Chú trả lại cho ông ta đi, tôi không cần.”
“Tôi tức giận với một đứa bé làm gì.”

Tần Nguyễn ngước mắt nhìn Lưu Bá Dương, sắc thái u ám trên gương mặt của cô không giảm đi chút nào.

Cô thở dài một tiếng rồi nói với Lưu Bá Dương: “Con của ông cần phải được xóa hết ký ức của tối nay, hiện tại tâm lý của cậu bé đang có vấn đề rất lớn.”
“Lát nữa con trai tôi sẽ tới đón tôi, cô không cần phải lo đâu.”

Tần Nguyễn vẫy tay với ông ta: “Vậy chúng tôi đi trước đây, có việc gì cứ liên lạc qua điện thoại.”

Tống bán tiên đưa mắt nhìn chiếc xe của Tần Nguyễn dần dần đi xa, sau đó ông ta quay trở về quầy hàng.
“Chuyện nào ra chuyện nấy chứ, cái nghề này của chúng ta tuyệt đối không thể làm không công được, mà số tiền này cũng không nhỏ đâu.”

Tống bán tiên lùi lại hai bước: “Đừng khách sáo, mọi người đi đường cẩn thận nhé.”

“Vâng, chú cũng về sớm nhé.”
Giọng nói khàn khàn hấp dẫn của Hoắc Vân Tiêu vang lên bên tai Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn còn tưởng rằng mình đánh thức anh nên đang chuẩn bị nói thì bên tai lại truyền đến tiếng hít thở đều đều của người đàn ông.

Cơ thể cô rơi vào một vòng tay ấm áp, chờ đợi một lúc lâu cũng không thấy Tam gia có động tĩnh gì khác, lúc này cô mới biết anh không hề tỉnh.
Tần Nguyễn vung tay lên trước mặt hai vợ chồng nhà họ Lưu, thu lại Thiên Nhãn lúc trước cô mở ra cho họ.

Cô nói với Tống bán tiên đứng ở một bên: “Đại sư Tống, chúng ta đi thôi.”

“Được!”
Trên mặt Lưu Bá Dương lộ ra vẻ vui mừng: “Có thể chứ?”

Nếu như con trai ông ta có thể quên đi ký ức của đêm nay, ông ta đương nhiên tán thành cả hai tay.

“Có thể.”
“Gia đình chúng tôi rất biết ơn cô ấy vì chuyện tối nay, đây là tấm lòng nho nhỏ của tôi, mong cô ấy nhận lấy.”

Tống bán tiên cầm lấy tấm thẻ: “Để tôi hỏi cô ấy xem có nhận hay không nhé.”

Ông ta bước nhanh rời khỏi nhà họ Lưu, đuổi theo ba người Tần Nguyễn.
Lúc Tần Nguyễn tỉnh dậy, trên giường chỉ còn một mình cô.

Cô trở mình, vô cùng không có hình tượng mà nằm lì trên giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đang mưa, những giọt nước rơi dày đặc trên tấm kính trong suốt.
Loại cảm giác này bắt đầu có từ tối hôm qua và vẫn luôn quấy nhiễu khiến tâm thần cô không yên.

“Cộc cộc!”