Trên người anh mặc bộ đồ ở nhà thoải mái dễ chịu, trong tkay cầm một xấp giấy tờ, khí chất cao quý nhã nhặn. Không đúng!
Cái mũi của Tần Nguyễn khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng hít vào. Giọng nói này quá phạm quy.
Giọng nói dịu dàng giống như gió đêm lưu luyến, khiến người ta bối rối, tâm thần của Tần Nguyễn vốn đã không yên, giờ trong lòng càng thêm xao động. Trong những trường hợp không cần thiết, cô sẽ không giết người thường, nhưng không có nghĩa là những người này có thể làm tổn thương được cô.
Cho nên, chuyện lo lắng quá mức của Lâm Hạo không thực tế chút nào. Chẳng lẽ nó liên quan đến cảm giác bồn chồn bắt đầu từ đêm hôm qua của cô.
Tần Nguyễn đi ra khỏi phòng tắm, Tam gia đã không còn ở trong phòng ngủ. Đuôi lông mày của Tần Nguyễn khẽ nâng lên, vẻ mặt cô lạnh nhạt, giọng rất bình tĩnh: “Tôi nói đều là sự thật, anh hoàn toàn không cần thiết phải nghĩ nhiều như vậy. Anh cũng không cần phải quá câu nệ với tôi, cứ như trước đây thôi, tôi vẫn thích con sói hoang anh Hạo thoải mái tự do ở khu tây, anh cần gì phải o ép mình như thế, hưởng thụ cuộc sống mới là điều tuyệt vời nhất.”
“Phu nhân, đang nói gì đấy?” Cô hỏi ngay: “Tam gia, vừa nãy anh đi làm cái gì vậy?”
“Xử lý một ít việc.” “Không phải tin tưởng anh.” Đôi mắt đẹp của Tần Nguyễn nheo lại, trên người cô tỏa ra thứ khí thế mạnh mẽ: “Đối với tôi mà nói, anh không hề tạo thành bất cứ mối nguy hiểm tiềm ẩn nào, mạng sống của anh chỉ yếu ớt như con kiến hội mà thôi.”
Đối với cô mà nói, người bình thường đều như con kiến hôi, không có ý nghĩa gì. Ngón tay mảnh khảnh của Hoắc Vân Tiêu đụng nhẹ vào mặt Tần Nguyễn, đầu ngón tay trượt trên da mặt mịn màng của cô, anh hỏi, giọng rất dịu dàng: “9 giờ rồi, em ăn một chút gì nhé?” ?
Giọng nói đầy cưng chiều, trầm thấp ấm áp rất dễ chịu, cực kỳ êm tai, khiến lỗ tai của Tần Nguyễn khẽ giật giật hai lần. Một sự mập mờ vô hình lan tràn trong phòng.
Tần Nguyễn không biết người đàn ông này lại lên cơn cái gì, mà cảm xúc còn có vấn đề hơn so với lúc ở trên phòng ngủ. Đột nhiên, Tần Nguyễn giang hai tay ra với Hoắc Vân Tiêu.
Động tác cầu được ôm này khiến vẻ mặt của Tam gia hơi khựng lại, nét ngạc nhiên thoáng xuất hiện trên gương mặt anh. Hoắc Vân Tiêu ôm cô đi vào phòng tắm rồi đặt cô đứng trên tấm lót chống trơn trượt trên mặt đất, sau đó đi lấy đôi dép ở cửa và để dưới chân Tần Nguyễn.
“Đi dép vào, em đánh răng đi, để anh xả nước cho em.” Cô chưa bao giờ xem Lâm Hạo như nguy hiểm tiềm ẩn, đối với cô, anh ta là người có cũng được mà không có cũng không sao.
Nợ ân tình của kiếp trước, kiếp này hoàn trả lại, chỉ là vì cô muốn hóa giải phần nhân quả này mà thôi. Đối phương đang ngồi trên chiếc ghế đẩu chân cao, mặt lộ vẻ trầm tư nhìn ra màn mưa nhỏ bên ngoài cửa sổ thủy tinh.
Tần Nguyễn đến gần anh ta: “Tam gia chưa xuống lầu à?” Ánh mắt Tần Nguyễn khẽ run lên, cô miễn cưỡng trả lời: “Không muốn động đậy.”
Hocắc Vân Tiêu vào trong phòng, tiện tay để xấp giấy tờ lên bàn rồi đi về phía giường. Sắc mặt Lâm Hạo trở nên trang nghiêm, hơi cúi đầu với Hoắc Vân Tiêu: “Tam gia.”
Hoắc Vân Tiêu không thèm nhìn anh ta lấy một cái, đôi mắt sâu thẳm của anh chỉ nhìn chăm chú vào cô gái bé nhỏ trong ngực. Trên người Tam gia luôn có mùi trầm hương thoang thoảng, nhưng tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, cô lại ngửi thấy một mùi máu tươi.
Tần Nguyễn nhất thời tỉnh táo lại, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Cô mở mắt ra, Hoắc Vân Tiêu mang hơi thở cấm dục hiện lên trong mắt cô.
Thấy Tần Nguyễn mở to đôi mắt đẹp ra, Tam gia khẽ cười: “Trước tiên em dậy ăn một chút gì đi đã, ăn xong lại ngủ tiếp?” Tần Nguyễn nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt: “Tam gia, sao anh lại xuống đây.”
Trên môi Hoắc Vân Tiêu nở một nụ cười mê người, đáng tiếc là nụ cười này không thật lòng. Tần Nguyễn chậm rãi nhắm hai mắt lại, một mùi trầm hương thoang thoảng tràn vào trong mũi cô.
Mùi hương quen thuộc khiến cô cảm thấy an tâm hơn. “Tôi đang kiểm điểm lại bản thân ấy mà.”
Tần Nguyên phát giác ra điều gì đó, cô không khỏi cười khẽ một tiếng: “Kiểm điểm cái gì?” Cô thay bộ quần áo khác rồi ra khỏi phòng, xuống tầng.
Dưới tầng một. Tần Nguyễn nâng mắt lên nhìn chăm chú người đàn ông đang ôm cô, đôi hàng mi dài và dày của đối phương như một chiếc quạt nhỏ, tạo thành một cái bóng mờ hình quạt ở mí dưới.
Rõ ràng là một người đàn ông nhẹ nhàng tao nhã và quý phái như vậy, nhưng không hiểu vì sao Tần Nguyễn lại cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ trên người đối phương. Cô lên tiếng làm Lâm Hạo giật mình, anh ta đứng thẳng người lên, quay mặt về phía Tần Nguyễn và nói, giọng xa cách: “Tam gia vừa xuống rồi, nhưng lại dẫn Hoắc Xuyên đến phòng làm việc.”
“Anh ấy có nói là có chuyện gì không?” Lâm Hạo cười gượng, cũng không phản bác.
Anh ta lắc đầu: “Phu nhân, cô nói như vậy đúng là đả kích người ta quá đấy.” Anh ngồi ở bên giường và đưa tay sờ lên trán Tần Nguyễna: “Nhiệt độ bình thường, hôm nay làm sao lại lười, hôm qua quá mệt mỏi à?”
“Cũng bình thường ạ, chỉ là em không muốn động đậy thôi.” Buổi sáng hôm nay Tam gia vẫn đối xử rất dịu dàng với cô như thường ngày, nhưng cô có thể mơ hồ phát giác ra, tâm trạng của anh không được vui lắm.
Chỉ là, có lẽ do tâm tình của cô cũng đang không yên nên mới có loại cảm giác này. Tần Nguyễn nhìn lướt qua một lượt vẫn không thấy bóng dáng Tam gia đầu.
Khi đi qua phòng tắm nắng, cô nhìn thấy Lâm Hạo. Đôi môi mỏng của anh hé mở, anh chậm chạp nói: “Anh lo em không ăn uống cho đàng hoàng, nên xuống để giám sát em.”
Hoắc Xuyên cũng xuống cùng Tam gia, anh ta nháy mắt với Lâm Hạo đang đứng trước mặt chủ nhân và phu nhân. Đợi cô đánh răng xong quay trở lại thì trong phòng tắm đã không còn bóng dáng Hoắc Vân Tiêu.
Tần Nguyễn dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa rồi rời khỏi phòng tắm. Nghĩ đến chuyện Hoắc Dịch Dung và Hoắc Chi đã đi được mấy ngày rồi, Tần Nguyễn hỏi: “Tam gia, lúc nào thì anh Dũng và Hoắc Chi trở về?” Hoắc Vân Tiêu cũng không quay đầu lại mà nói: “Trong thời gian ngắn sẽ không về được.”
Giọng điệu hờ hững, không một chút cảm xúc. Hoắc Vân Tiêu khom người ôm lấy Tần Nguyễn đang lười biếng nằm trên giường không dậy nổi.
Anh ôm cô đi vào phòng tắm, miệng vẫn không quên trêu chọc: “Sao trước đây anh không phát hiện ra em lười như thế nhỉ.” Giọng của cô rất bình tĩnh, cô nói: “Em vừa xuống nhà, còn chưa kịp ăn gì.”
Đôi môi mỏng nhạt màu của Hoắc Vân Tiêu khẽ mỉm lại: “Vừa rồi đúng lúc anh nghe thấy, hình như phu nhân nói thích con sói hoang anh Hạo ở khu tây à? Thì ra lúc nhỏ Nguyễn Nguyễn thích mẫu người đàn ông như vậy?” – Từ trong giọng nói của anh, Tần Nguyễn nghe ra được sự lạnh lùng.
Cô mím môi, nuốt xuống lời muốn hỏi rồi xoay người đi đánh răng rửa mặt. Cô nói một cách kiêu ngạo và tự tin.
Lâm Hạo trừng mắt nhìn: “Phu nhân tin tưởng tôi như vậy cơ à?” Cô cau mày lại: “Hôm nay anh làm sao thế?”
Mắt Lâm Hạo chớp chớp, trên môi lập tức nở một nụ cười phóng túng không câu nệ. Tần Nguyễn nhìn theo người đàn ông đang xoay người đưa lưng về phía mình, trong mắt cô lóe lên sự nghi hoặc.
Xử lý chuyện gì mà lại mang theo mùi máu thoang thoảng trở về chứ. Lông mày của anh khẽ nhúc nhích, sóng mắt đong đưa, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú đầy thu hút, làm tâm trạng lo lắng của Tần Nguyễn một lần nữa được xoa dịu.
Cô chỉ cảm thấy người đàn ông đang mỉm cười trước mắt này như đang trêu chọc trái tim của cô. Lâm Hạo rất là biết điều, nhanh chóng lách mình rời khỏi phòng tắm nắng.
Hai tay Hoắc Vân Tiêu nắm lấy eo Tần Nguyễn, cơ thể hai người dính sát nhau. Lâm Hạo nói đùa: “Kiểm điểm lại bản thân phải thức thời một chút, nên thường xuyên giữ một khoảng cách với phu nhân, không thể phạm thượng được.”
“A!” Tần Nguyễn khẽ xì một tiếng: “Anh đúng là lo vớ lo vấn, cái từ phạm thượng này chẳng có chút liên quan nào với anh cả.” Tần Nguyễn nâng cánh tay lên ôm cổ anh, cô yếu ớt nói: “Người ta hay bảo người lười có lười phúc mà.”
Tam gia chế giễu: “Chỉ giỏi ngụy biện.” “...” Tần Nguyễn trợn trừng mắt, chẳng biết nói gì với người đàn ông ở trước mặt này nữa.
Cô nghi ngờ không biết có phải mình nghe nhầm hay không?