Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 449: Nguyễn nguyễn, có lẽ anh hai của con xảy ra chuyện rồi



Hoắc Vân Tiêu cũng không cho rằng Tần Nguyễn có tình yêu nam nữ gì với Lâm Hạo.

Mới vừa rồi chính tại anh nghe th1ấy cô bé này nói ra chữ thích với người đàn ông khác, không thể phủ nhận rằng trong lòng anh thấy cực kỳ không thoải mái2, lửa giận không kiềm chế được mà dâng lên.

Sự tức giận này cũng không phải nhằm vào Tần Nguyễn, mà là cảm giác 7sự tồn tại của Lâm Hạo cực kỳ chướng mắt. “Cho dù là em cũng không ngoại lệ, kẻ yếu luôn sùng bái kẻ mạnh mà. Lúc còn trẻ không hiểu chuyện, em luôn cho rằng dùng vũ lực là có thể giải quyết mọi thứ.”

Vẻ mặt của Hoắc Vân Tiêu hơi dịu lại, đầu ngón tay anh vuốt ve khóe mắt quyến rũ của Tần Nguyễn, động tác nhẹ nhàng mập mờ.

Tiếng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô: “Vậy bây giờ thì sao?”
Lâm Hạo gật đầu: “Biết, Tô Tĩnh Thư có đưa tôi đến đó mấy lần.”

Tần An Quốc ở đầu dây bên kia nghe được Tần Nguyễn đang nói chuyện với người nào đó thì vội vàng bảo: “Anh cả của con đã dẫn người qua đó rồi, muốn xem video giám sát của quán bar, nhưng đối phương lại không cho xem, dù có ép buộc hay dụ dỗ cũng không được.”

“Ba không còn cách nào khác đành phải gọi điện cho con. Trước đây không phải chưa từng có lần anh hai con đi ba, bốn ngày không về nhà, nhưng lần nào nó cũng gọi điện báo bình an, lần này đã hai ngày rồi không có tin tức gì, ba thật sự rất bất an.”
Trong thâm tâm, Tam gia cho rằng Tần Nguyễn đã là người của anh, anh k7hông cho phép bất cứ kẻ nào xen vào.

Tần Nguyễn rất muốn hỏi người đàn ông ở trước mặt: “Tam gia, có phải anh đa2ng ghen không.”

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt không cảm xúc của anh, cô lại không thể thốt ra được lời nào.
Tần Nguyễn cười nhẹ: “Năm đó, Lâm Hạo là người mà rất nhiều người ở chỗ em đều kính nể. Anh ta đấm bốc rất giỏi, còn là người nổi bật bên cạnh Lục gia, phụ nữ ở khu tây điên cuồng vì anh ta, mà đàn ông cũng coi anh ta làm mục tiêu phấn đấu.”
“Vẫn đang làm việc.”

“Mấy giờ rồi?”

“3 giờ 40 phút chiều.”
Tần Nguyễn lắc đầu: “Tuổi nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại mới hiểu được vũ lực không thể giải quyết được tất cả mọi chuyện, trí lực cũng thế. Chỉ có thực sự nắm quyền thế và tài lực trong tay, thì bất kỳ vấn đề gì đều có thể giải quyết một cách dễ dàng, mà rất nhiều chuyện đều không cần mình tự nhúng tay vào.”

“Thông minh.”

Hoắc Vân Tiêu cười.
“Cha cô.”

Lâm Hạo vừa dứt lời, Tần Nguyễn đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy như bay đến.

Lâm Hạo thấy thế thì trái tim như vọt lên tận cổ: “Cô bình tĩnh một chút, cẩn thận cái bụng!”
Lần này nụ cười của anh là thật lòng.

Tam gia cúi đầu, đặt một nụ hôn lên khóe mắt của Tần Nguyễn.

Nụ hôn này không chứa bất cứ ham muốn nào, nó là lời khen cho câu trả lời của cô.
Tần An Quốc nghe thấy giọng của Tần Nguyễn là lập tức đi thẳng vào vấn đề.

Mí mắt của Tần Nguyễn giật giật, bàn tay đang cầm điện thoại nắm chặt lại: “Anh hai làm sao thế ạ?”

“Tối hôm trước con ở lại nhà ấy, A Muội đi ra ngoài chơi với bạn đến bây giờ vẫn chưa về, điện thoại cũng không liên lạc được. Anh cả của con đi hỏi bạn bè của nó thì biết, sau khi chúng nó tách ra ở quán bar cũng không liên lạc được với A Muội, không ai biết A Muội đang ở đâu.”
Tần Nguyễn lắc đầu: “Không phải.”

Cô vừa định nói cái gì đó với Lâm Hạo để làm dịu sự nôn nóng trong lòng thì phát hiện người trước mắt không quá phù hợp, cũng chưa từng để cô có bất kỳ cảm giác an toàn nào.

Tần Nguyễn đứng lên, nhận chiếc áo trong tay Lâm Hạo rồi khoác lên người.
Tốc độ của Tần Nguyễn mặc dù nhanh, nhưng cô cũng để ý cho bọn trẻ trong bụng nên dùng một tay che bụng, một tay nhanh chóng giật lấy điện thoại trong tay Lâm Hạo.

Tay cô lướt tay trên màn hình, nhận cuộc gọi: “A lô?”

“Nguyễn Nguyễn à, có thể anh hai con xảy ra chuyện rồi!”
Mưa khiến không khí ẩm ướt, trong lòng Tần Nguyên càng thêm nôn nóng.

Ở thủ đô đã mưa cả một ngày rồi, từ sáng đến giờ vẫn chưa tạnh.

Tần Nguyễn ngồi trên ghế mây ở ban công tầng hai, đôi mắt xinh đẹp nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ sát đất.
“Đã muộn như vậy rồi cơ à.”

Tần Nguyễn đảo mắt sang bên cạnh, ánh mắt trầm tĩnh nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, trong lòng đột nhiên muốn thản thở: “Hôm nay tôi luôn có cảm giác không thoải mái, như thể sắp xảy ra chuyện gì đó, cảm giác này rất mãnh liệt.”

Vẻ mặt căng cứng của Lâm Hạo ngựng lại, trong mắt anh ta hiện lên sự lo lắng: “Có phải cô thấy người không thoải mái không?”
Hoắc Vân Tiêu kéo cánh tay của cô rời khỏi phòng tắm nắng, tiến về phía phòng ăn.

Bầu trời bên ngoài mây đen giăng kín, trông khá u ám, trong phòng, gương mặt Tam gia tươi rói, quanh người toát ra sự vui vẻ dễ chịu.

Miền bắc đã bắt đầu vào mùa mưa, một cơn mưa mùa thu kéo theo không khí lạnh tràn về.
Ánh mắt Tần Nguyễn rất lạnh, giọng nói như đóng băng: “Quán bar nào thế ạ?”

Tần An Quốc: “Câu lạc bộ Dạ Tước, quán bar dưới hầm.”

“Câu lạc bộ Dạ Tước?” Tần Nguyễn nhanh chóng tìm kiếm trong ký ức.
Cả ngày hôm nay lòng cô cứ luôn bất ổn.

Cô có linh cảm rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Cô không rõ rốt cuộc là có chuyện gì lại làm nhiễu loạn khiến cô không yên như thế, chỉ hy vọng tìm được người có thể lắng nghe cô tâm sự.
Lâm Hạo đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, anh ta cầm chiếc áo khoác và đưa cho cô.

Tần Nguyễn tựa đầu vào ghế, vẻ mặt hờ hững.

Cô hỏi: “Tam gia đầu?”
Tần Nguyễn mím chặt môi, cảm giác hơi ngứa nên bất giác liếm đôi môi khô khốc.

Cô nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Hạo, trên người toát ra khí thế hung tàn và sát khí không thể che giấu: “Câu lạc bộ Dạ Tước là tài sản của ai?”

“Nhà họ Tô.”
Mà ứng cử viên này chắc chắn là Tam gia, đối phương sẽ là người lắng nghe tốt nhất của cô.

Nhưng Tần Nguyễn vừa bước chân ra khỏi phòng ngủ, thì chiếc điện thoại di động cô đặt trên bàn trong phòng lại đổ chuông.

Nhạc chuông điện thoại di động êm dịu vang lên bên tai Tần Nguyễn lại khiến tim cô hẫng một nhịp.
Anh buông eo của Tần Nguyễn ra, rồi giơ hai tay ôm lấy mặt của cô, anh nói: “Em muốn gì anh đều có thể cho em, chỉ cần em ngoan là được.”

Tần Nguyễn lườm: “Em giờ còn chưa đủ ngoan ?”

“Ngoan, Nguyễn Nguyễn ngoan nhất.”
Lâm Hạo nhanh chóng quay người đi lấy điện thoại.

Khi với lấy điện thoại, anh ta liếc nhìn tên người gọi trên màn hình.

Tần Nguyễn nheo mắt lại, hỏi: “Ai gọi tới vậy?”
“Tam gia đang ở đâu, để tôi đi tìm anh ấy.”

“Trong phòng làm việc.”

Tần Nguyễn nhấc chân đi ra ngoài phòng ngủ.
Cô nhíu mày, quanh người tỏa ra cảm giác áp bách đáng sợ.

Nghe thấy Tần Nguyễn nói ra một cái tên, ánh mắt Lâm Hạo hơi tối xuống, anh ta nhanh chóng nói: “Câu lạc bộ Dạ Tước nằm ngay bên cạnh khách sạn Hoàng Đình.”

Tần Nguyễn ngước mắt lên, đôi mắt hung dữ nhìn thẳng vào Lâm Hạo: “Anh biết chỗ đó?”
Lâm Hạo trả lời ngay, rất dứt khoát.

Tần Nguyễn nghe vậy mà quanh người tỏa ra một luồng sát khí đáng sợ.

Cô không thể không liên hệ chuyện anh hai mất tích với nhà họ Tô.