Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 450: Tần nguyễn ỷ lại tam gia, nhưng vẫn giữ lại ranh giới



CUỐI CÙNG

Lần An Quốc nói với Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn à, con gọi điện cho anh cả của con đi, nó vẫn còn đang ở câu lạc b1ộ Dạ Tước.” 1 “Vâng, con biết rồi.” Tần Nguyễn cúp điện thoại, cô quay người bước nhanh chân rời khỏi phòng ngủ và đi thẳng đến ph2òng làm việc của Hoắc Tam gia. “Tam gia chuẩn bị xử trí hắn như thế nào?”

“Việc này giao cho Hoắc Xuyên, anh ta biết nên làm cái gì.”
Ngay sau đó, cánh cửa phòng làm việc được mở ra.

Hoắc Vân Tiêu mở cửa phòng làm việc, đôi mắt lạnh lùng u ám quét về phía đám người, cuối cùng ánh mắt anh rơi vào trên người Tần Nguyễn, ánh sáng trong mắt lập tức trở nên dịu dàng.
Hoắc Vân Tiêu dắt tay của Tần Nguyễn, tiếp tục đi vào trong phòng.

Người đàn ông nằm trên mặt đất nghe thấy đoạn đối thoại của hai người thì gương mặt đầy máu trở nên dữ tợn.
Đáp lại gã là cửa phòng đóng chặt.

Lâm Hạo đứng bên ngoài cửa phòng làm việc, thu bàn tay vừa đóng cửa phòng về.
Anh ta nhìn vào Tần Nguyễn vẫn chưa hoàn hồn ở trước mắt mà nói, giọng nghiêm khắc: “Tôi đã bảo cô cẩn thận một chút rồi, cô không chịu nhìn đường dưới chân sao?”

Tần Nguyễn không phản bác được, cô rũ mắt xuống nhìn kẻ cầm đầu khiến cô bị vấp ngã.
“Phu nhân, cô không sao chứ?”

Giọng nói hoảng hốt của Hoắc Xuyên vang lên ở phía đối diện.
Dưới ánh mắt chăm chú của Tần Nguyễn, anh lại lấy từ trong ngăn tủ ra một khẩu súng bỏ túi.

Hoắc Vân Tiêu đặt khẩu súng cùng thỏi son vào tay Tần Nguyễn: “Em cất hết vào trong túi xách, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.”
Hoắc Xuyên nhanh chóng xuống lầu, triệu tập người và chuẩn bị xe.

Trong hành lang chỉ còn Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn và Lâm Hạo.
Người này liên tục khẩn cầu, trông đáng thương vô cùng.

Hoắc Xuyên đi lên phía trước rồi giẫm mạnh chân lên cánh tay đang nắm lấy cổ chân của Tần Nguyễn.
Theo sau đó là tiếng hét xé ruột xé gan của người đàn ông.

Cô lùi lại hai bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào dấu máu đỏ tươi ở chỗ mắt cá chân.
Bước chân của Hoắc Vân Tiêu không dừng lại, vẫn tiếp tục tiến về phía trước, nhưng Tần Nguyễn thì lại quay đầu nhìn.

Đôi mắt đẹp khẽ rủ xuống, cô lạnh nhạt nhìn người đàn ông chật vật ngã trên sàn ngoài cửa phòng làm việc.
“Còn khẩu súng bỏ túi này em dùng chắc chắn rất thuận tay, cũng không cần anh dạy cho em nữa.”

Tần Nguyễn cầm hai vũ khí trọng lượng khá nhẹ này mà mặt nghiêm lại.
Tần Nguyễn vẫn không tin lắm: “Thật sự không có chuyện gì à?”

Cơ thể Hoắc Vân Tiêu thả lỏng dựa vào bàn làm việc, ánh mắt dịu dàng của anh nhìn Tần Nguyễn chăm chú, giọng hơi do dự: “Nguyễn Nguyễn, hôm nay hình như em hơi mẫn cảm.”
Vừa nhìn một cái là một cô biến sắc.

Đến ngay cả Lâm Hạo nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Giọng nói lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn phát ra từ phòng làm việc.

Hoắc Xuyên nhấc chân ra khỏi cánh tay của người đàn ông, mặt hướng về phía phòng làm việc, cung kính đáp: “Tam gia, phu nhân đến ạ.”
Có một khe hở ở cửa văn phòng, giọng nói của anh ta rõ ràng vọng vào bên trong.

Có tiếng bước chân đều đều vang lên từ trong phòng.
Lại ít có ai biết rằng, sự tàn nhẫn và thủ đoạn của anh tuyệt đối không kém Hoắc Dịch Dung.

Ngay hôm nay, gã đã cảm nhận được mùi vị của sống dở chết dở.
Anh ta đút hai tay vào túi, tư thế thoải mái dựa vào tường, trên gương mặt lạnh nhạt cương nghị lộ ra vẻ khinh thường.

Lâm Hạo nhìn người đàn ông dưới chân bằng ánh mắt vừa châm chọc vừa khinh miệt.
Trên mặt cô xuất hiện biểu cảm bực bội, khó chịu.

m thanh ở bên ngoài làm kinh động đến Tam gia trong phòng làm việc: “Hoắc Xuyên, anh ở bên ngoài làm cái gì vậy?”
Tần Nguyễn cũng biết cảm xúc của mình hôm nay có vấn đề, dường như đối với bất cứ chuyện gì đều dễ dàng suy nghĩ nhiều.

Cũng không biết đây có phải là phản ứng trong thời gian mang thai, hay là có thật sự trở nên mẫn cảm nữa.
Gã hối hận, hối hận mình đã phản bội nhà họ Hoắc, cũng hối hận trước khi rơi vào tay tên ma quỷ này không sớm bỏ trốn mất dạng.

Hoắc Vân Tiêu cầm lấy tay Tần Nguyễn và đi vào phòng làm việc.
Và cả gã đàn ông người đầy máu đang thở hồng hộc, miệng rên rỉ đau đớn ở dưới chân.

Gã kia trước đó còn thống khổ kêu rên rõ to, nhưng khi Tam gia đi ra khỏi phòng làm việc thì thoắt cái đã ngậm miệng lại ngay.
Tần Nguyễn yên lặng thu hồi ánh mắt đang nhìn chướng ngại vật dưới chân, cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hoắc Xuyên, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Phút chốc, cổ chân của cô bị một cái tay tóm lấy.
Cảm giác dinh dính khiến cơ thể cô lập tức trở nên căng thẳng, vô thức làm ra một tư thế phòng thủ.

“Cầu... cầu xin cô, mau cứu tôi...”
Hoắc Vân Tiêu vỗ nhẹ đầu của cô, anh cười nhẹ: “Làm sao còn khách sáo như vậy, nhớ đi sớm về sớm, đừng ở lại bên ngoài, dạo gần đây không được yên ổn lắm.”

Tần Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.”
Tần Nguyễn chủ động hỏi người bên cạnh: “Tam gia, người này làm sai cái gì à?”

Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu khẽ mấp máy: “Phản bội.”
Tần Nguyễn lắc đầu, tay vẫn còn nắm chặt chiếc điện thoại.

Cô nhẹ nhàng thở ra, nói chuyện cha vừa gọi điện thoại cho mình và khả năng Tần Muội có thể gặp chuyện nguy hiểm, báo cho người đàn ông trước mặt.
Trong phòng làm việc.

Hoắc Vân Tiêu dắt tay Tần Nguyễn đi đến trước bàn và kéo ngăn tủ ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn lộ ra sát khí lạnh lẽo: “Tại sao không giết hắn?”

Hoắc Vân Tiêu hờ hững nói: “Được lợi cho hắn quá.”
Anh chỉ vào thỏi son trong tay Tần Nguyễn: “Nó được gọi là “Nụ hôn của Tử Thần”, một cây súng vô thanh dài 5 centimet. Nó được thiết kế đặc biệt dành cho phụ nữ, nhìn bề ngoài giống như một thỏi son. Nếu mục tiêu gây bất lợi cho em ở ngay trước mắt, em lấy khẩu súng này ra đối phương cũng rất khó phát hiện, nó thích hợp sử dụng ở khoảng cách gần, nhưng chỉ có thể bắn một lần.”

Giới thiệu xong “Nụ hôn của Tử Thần”, đầu ngón tay của Tam gia lại chỉ sang một vũ khí khác.
Hoắc Vân Tiêu nghiêm túc gật đầu, anh chỉ vào Hoắc Xuyên và nói với Tần Nguyễn: “Em đưa anh ta đi cùng đến câu lạc bộ Dạ Tước, những người kia sẽ ngoan ngoãn để em xem camera giám sát.”

Tần Nguyễn lộ ra ánh mắt cảm kích: “Cảm ơn Tam gia.”
Tần Nguyễn đoán: “Có quan hệ tới việc anh Dũng và Hoắc Chi phải rời khỏi thủ đô?”

“Đúng.”
Anh điềm tĩnh và tao nhã bước ra khỏi phòng làm việc, đi đến trước mặt Tần Nguyễn.

“Sao em không ở trong phòng nghỉ ngơi?”
Gã gào thét với bóng lưng của Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu: “Hoắc Tam! Mày chính là đạo phủ! Có biết bao nhiêu người chết trong tay mày rồi, mày không sợ nửa đêm bọn họ đến tìm mày trả thù sao?!”

“Trái tim này đen sì rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày nhà họ Hoắc thua ở trong tay của mày thôi! Cho dù không có sự phản bội của tao thì nhà họ Hoắc cũng chẳng còn đứng vững được bao lâu nữa đâu!!!”
Tần Nguyễn lại cúi đầu xuống, sắc mặt không thay đổi nhìn người đàn ông toàn thân đầy máu đang nằm thoi thóp trên mặt đất.

Một tay của người này bắt lấy cổ chân Tần Nguyễn, cặp mắt bị máu tươi nhuộm đỏ nhìn cô, bên trong toát ra khát vọng được sống.
Gã đàn ông nằm sấp trên mặt đất dùng đôi mắt nhuốm máu nhìn theo bóng lưng của bọn họ, gã không nhịn được mà mở miệng cầu xin tha thứ.

“Tam gia, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, ngài tha cho tôi đi.”
Khi cơ thể của Tần Nguyễn nghiêng 90 độ, cổ áo phía sau của cô bị tóm lấy, hoàn toàn không hề chạm vào cơ thể của cô một chút nào.

Tay Lâm Hạo dùng sức ổn định lại cơ thể của Tần Nguyễn, sau đó yên lặng buông tay ra và lùi về phía sau hai bước.
“Hoắc Xuyên, anh đi một chuyến cùng với phu nhân, mang thêm vài người nữa.

“Vâng, chủ nhân.”
Tần Nguyễn cúi đầu nhìn vũ khí trong tay, cô không muốn nói gì cả.

Hoắc Vân Tiêu xoa đầu cô, thở dài: “Em có cái gì cứ nói ra, không cần phải che giấu ở trước mặt anh đâu, muốn nói gì thì nói, muốn hỏi gì thì hỏi.”
Một tiếng xương gãy giòn giã vang lên.

“A a a a!!!”
Lâm Hạo vội vàng đi theo sau lưng cô, sợ cô sơ ý một cái ngã sấp xuống, nên anh ta gần như 7theo sát từng bước ở phía sau.

Sự thật chứng minh, anh ta đúng là biết nhìn xa.
Gã chỉ dám nức nở khe khẽ chứ không dám phát ra âm thanh quá lớn, sợ khiến ma quỷ ở bên cạnh chú ý.

Người đời chỉ biết rằng cháu trai thứ ba của nhà họ Hoắc khiêm tốn điềm đạm, ấm áp và nho nhã, là một quý công tử phong độ nhẹ nhàng.
Gã này sắp chết đến nơi rồi mà còn dám nguyền rủa nhà họ Hoắc, nếu để đám ám vệ trung thành tuyệt đối kia nghe thấy được thì không biết sẽ lột da gã ra như thế nào đâu.

Tốt nhất là tiết kiệm sức lực, nghĩ xem bản thân mình nên kết thúc thế nào.
Ngay khi đi ngang qua cái tủ trưng7 bày bình hoa đặt ở hành lang, chân của Tần Nguyễn bỗng mất thăng bằng, nghiêng người lao về phía trước.

Khi nguy hiểm ập 2đến, Tần Nguyễn bảo vệ bụng trước tiên, cơ thể cô nhanh chóng vận chuyển lực Minh Thần, tập trung vào vị trí bụng dưới để bảo vệ h0ai đứa trẻ.
— QUẢNG CÁO —