Tần Nguyễn không thể làm mình chìm sâu vào sự dịu dàng của Tam gia đượ1c.
Có một số việc chỉ cần hơi vượt qua giới hạn, chuông cảnh cáo sẽ vang lên trong đầu cô ngay. Người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh Tần Cảnh Sầm nói giọng không quá thân thiện: “Quản lý Vương, có ai không biết câu lạc bộ Dạ Tước là của nhà họ Tô. Mà câu lạc bộ này là nơi bé nhất trong số các sản nghiệp của nhà họ Tô, nếu có yêu cầu gì xin anh cứ việc nói ra, bạn của tôi chỉ muốn tìm em trai của cậu ấy mà thôi.”
Sắc mặt quản lý Vương trầm xuống: “Anh Hồ à, cũng không thể nói như vậy được. Dẫu gì câu lạc bộ Dạ Tước cũng là nơi tiêu tiền số một, số hại ở cái đất thủ đô này. Những khách hàng đến chỗ chúng tôi, có ai mà không có thân phận địa vị đầu, nếu người nào cũng giống như các anh, cứ người nhà bị mất tích là đến điều tra camera giám sát của câu lạc bộ chúng tôi, rồi tin này bị truyền ra ngoài, thì chúng tôi còn làm ăn thế nào.”
Người đàn ông được gọi anh Hồ là bạn học của Tần Cảnh Sầm, Hồ Nhất Ngạn. Hồ Nhất Ngạn vén tay áo lên, định xông tới chỗ quản lý Vương.
Tần Cảnh Sầm nhanh tay kéo anh ta trở về, đôi mắt đen u ám lạnh lùng của anh ta nhìn chằm chằm vào quản lý Vương
“Quản lý Vương, nhà họ Tần chúng tôi tuy không có quyền thế lớn như nhà họ Tô, nhưng ở cái đất thủ đô này nói thế nào cũng được coi là một tập đoàn nổi tiếng. Em trai tôi bị mất tích, nếu như báo cảnh sát, cảnh sát sẽ ra mặt tham dự vào ngay, đến lúc đó câu lạc bộ của các anh sẽ không thể từ chối việc cho họ xem video giám sát. Hiện giờ tôi đang tìm anh là vì hy vọng không làm lớn chuyện lên thôi.” Nghe ra được sự thất vọng nặng nề trong giọng nói của anh, Tần Nguyễn cũng không biết phải an ủi thế nào.
Cô hơi mím môi, hỏi: “Bắt được kẻ phản bội rồi, vậy anh Dũng và Hoắc Chi có thể sớm trở về?”
Hoắc Vân Tiêu lại lắc đầu: “Sự tình tương đối phức tạp, chuyện này về sau anh sẽ nói cho em biết. Nhưng anh đã đồng ý với em để cho Hoắc Chi sống thì chắc chắn sẽ không nuốt lời.” Anh ta nghe vậy thì cười gằn thành tiếng: “Đừng vòng vo nữa, anh nói luôn có cho xem hay không.”
Đôi mắt của quản lý Vương hơi rũ xuống, đôi môi đầy đặn của gã gợi lên thành một đường vòng cung châm chọc.
Tần Cảnh Sầm hơi nheo mắt lại, anh ta nói, giọng khá ôn hòa: “Quản lý Vương, tôi sẽ giữ bí mật chuyện này, sẽ không xâm phạm vào sự riêng tư của các khách hàng khác của câu lạc bộ.” Bảy, tám gã đàn ông cao to khỏe mạnh cùng hô lên.
Trận thế này là coi Tần Cảnh Sầm và bạn của anh ta trở thành cái gì?
Hồ Nhất Ngạn là người tính tình thẳng thắn, anh ta lập tức nổi giận. Nhưng thái độ của quản lý Vương rất kiên quyết: “Anh Tần, rất xin lỗi, tha thứ cho tôi không thể làm gì được.”
Nói rồi, gã hất cằm lên với các bảo vệ bên cạnh: “Mắt nhìn cho kỹ đấy, nếu câu lạc bộ mà bị mất hoặc bị thiếu thứ gì thì không xong với tôi đâu!”
“Rõ!” Đến ngay cả vết máu trên sàn cũng được xử lý sạch sẽ.
Chỉ còn lại mùi máu thoang thoảng như có như không trong không khí, nhắc nhở Tần Nguyễn vừa rồi ở nơi này đúng là có một tên phản bội đang nằm thoi thóp.
Câu lạc bộ Dạ Tước. Tần Nguyễn đáp, cửa được mở ra.
Cô nhìn thấy Hoắc Xuyên đứng ở ngoài cửa và đối diện là Lâm Hạo đang dùng tư thế lười biếng dựa người ở trên tường.
Còn người đàn ông mới vừa nãy nằm rạp trên mặt đất, người đầy máu, thì giờ phút này đã biến mất không thấy đầu nữa. “Anh nói vậy là có ý gì?!”
Quản lý Vương nhếch mép, thái độ cực kỳ qua loa, gã nói: “Không có ý gì cả, tôi cũng là người làm thuê cho người ta thôi, cần phải làm tròn chức trách của mình chứ. Nếu câu lạc bộ mà thiếu thứ gì thì tôi không bồi thường nối đâu.”
“Tôi trông anh cũng ra dáng lắm mà sao trong miệng không thể phun ra được một câu tiếng người thế hả?” Có phải là bọn họ đang bắt nhốt Tần Muội.
Quản lý Vương bị uy hiếp thẹn quá hóa giận: “Anh Tần này, từ lúc câu lạc bộ Dạ Tước được gây dựng đến nay còn chưa bao giờ bị người ra uy hiếp đâu. Hôm nay kể cả là cảnh sát có tới thì thái độ của tôi cũng giống như vậy, muốn xem video giám sát thì đi tìm nhà họ Tô!”
Giọng điệu khinh thường và châm chọc của gã truyền rõ ràng vào trong tại Tần Nguyễn đang dẫn người đi vào. Tiếng hỏi của Hoắc Xuyên vang lên ở bên ngoài.
Hoắc Vân Tiêu khoác vai Tần Nguyễn, dẫn cô đi ra cửa, anh ấm giọng căn dặn: “Ở bên ngoài chú ý an toàn, lần này Hoắc Xuyên sẽ đi cùng em, còn Lâm Hạo lại xử lý một ít chuyện.”
“Được.” Do dự mãi, cuối cù2ng Tần Nguyễn vẫn hỏi chuyện sáng nay muốn hỏi.
“Anh Dung và Hoắc Chi có thể gặp nguy hiểm hay không và buổi sáng nay hình7 như anh rất tức giận, là bởi vì bắt được kẻ phản bội à?”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu nở một nụ cười nhạt, anh nhẹ7 giọng nói: “Đúng vậy, người ở ngoài cửa là một người làm lâu năm ở nhà họ Hoắc, hắn chủ động cấu kết với nhà họ Tô chặn máy bay, 2giết người có công với nhà họ Hoắc. Chuyện này tuy nhà họ Tô không phải là chủ mưu, nhưng bọn họ cũng có tham dự vào. Mà sự tình c0òn bết bát hơn so với anh nghĩ, đã rất lâu rồi nhà họ Hoắc không xuất hiện người phản bội.” “Nếu thật sự muốn đợi cảnh sát can thiệp thì sẽ khiến việc kinh doanh của các anh bị đình trệ. Và nếu như cảnh sát lại phát hiện ra điều gì đó ở trong video giám sát thì các anh sẽ càng bị động hơn. Tôi không muốn gây chuyện, chỉ muốn tìm em trai, mong anh châm chước, tạo điều kiện cho.”
Tần Cảnh Sầm cực lực áp chế sự tức giận trong lòng, giọng anh ta bình tĩnh ôn hòa, khẩn cầu quản lý Vương có thái độ ác liệt trước mắt.
Nếu quản lý Vương còn từ chối nữa, thì anh ta không thể không đem chuyện Tần Muội mất tích liên tưởng đến câu lạc bộ Dạ Tước. Giờ đang là buổi chiều muộn, câu lạc bộ còn chưa mở cửa.
Bên trong sảnh lớn xa hoa tráng lệ, có mấy người đang đứng trò chuyện. Tần Cảnh Sầm đang trao đổi với quản lý của câu lạc bộ Dạ Tước, anh ta muốn xem đoạn video giám sát được lắp đặt xung quanh câu lạc bộ vào đêm hôm trước.
Anh ta biết được từ những người bạn đã đi cùng Tần Muội vào đêm hôm trước rằng, sau khi họ bị mất liên lạc với Tần Muội ở trong quán bar, thì sau đó cũng không còn liên lạc được nữa. “Nếu hôm nay anh không giao video giám sát ra, tôi sẽ đập Dạ Tước, anh thấy thế nào?!”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Tần Cảnh Sầm chậm rãi quay lại.
Tần Nguyễn mặc một chiếc áo khoác gió xuất hiện trong ánh mắt kinh ngạc của anh ta. Quản lý của câu lạc bộ Dạ Tước mặc một bộ vest đi giày da, trông vẻ ngoài khá ưu tú.
Gã bày ra vẻ mặt khổ sở nói với Tần Cảnh Sầm: “Anh Tần à, thật sự không phải tôi không muốn cho anh xem, mà là tôi không có quyền hạn ấy, việc này còn cần phải báo cáo cho ông chủ mới được.”
Ngoài miệng nói lời áy náy, nhưng biểu cảm trên mặt lại kiêu ngạo, không hề coi Tần Cảnh Sầm và bạn anh ta ra gì. Tần Nguyên đút hai tay vào túi, bước từng bước thong dong vững vàng đi về phía đám người.
Phía sau cô là hơn 20 người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, người đầy sát khí, ai cũng khí thế hùng hổ, nhìn là biết kẻ đến không thiện rồi.
Tần Cảnh Sầm nhận ra người đàn ông cách Tần Nguyễn gần nhất, là Hoắc Xuyên.
Tần Cảnh Sầm rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Tần Nguyễn xuất hiện ở đây: “Nguyễn Nguyễn, sao em lại đến đây?”
“Anh cả, ba gọi điện thoại cho em nói anh hai xảy ra chuyện, em đi vội quá nên quên không báo cho anh biết một tiếng.”