Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 452: Nguyễn nguyễn



Tần Nguyễn đưa tay kéo cánh tay của Tần Cảnh Sầm, gương mặt xinh đẹp âm trầm, hung tàn.

Trong mắt cô có sự mỉa maik khinh miệt, như thể coi quản lý Vương như một tên nhãi nhép vậy. Quản lý Vương bị ánh mắt của cô đâm tới, gã chếc nhạo: “Cô bé, nơi này là câu lạc bộ Dạ Tước, không phải nơi cô có thể làm xằng làm bậy được đâu!”

Đôi môi đỏ củaa Tần Nguyễn nhếch lên, thốt ra tiếng nói lạnh lẽo: “Hoắc Xuyên!”
Quản lý Vương cau mày, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp trên màn hình điện thoại trong tay Hoắc Xuyên.

Trên tấm ảnh, Tần Muội trông vô lại, trên môi nở nụ cười xấu xa, rõ ràng là kiểu bad boy vô cùng hấp dẫn con gái.
Tần Cảnh Sầm vuốt đầu cô, đau lòng nói: “Em đừng lo, tìm được A Muội rồi anh sẽ treo nó lên đánh, để em hả giận nhé.”

Tần Nguyễn bật cười: “Anh cả à, anh ác quá đấy, chưa biết chừng anh hai còn đang bị người ta đánh ấy chứ.”
Quản lý Vương lắc đầu: “Tôi không phụ trách khu vực quầy bar, chỉ là thỉnh thoảng xuống xem xét một chút thôi. Nếu cô muốn hỏi, tôi sẽ tìm người phụ trách quầy rượu lên đây?”

Tần Nguyễn hỏi: “Người phụ trách quầy rượu ở đâu?”
Trận giằng co này không cần dùng đến vũ lực để giải quyết, bởi vì chẳng được ích lợi gì.

Điều mà Tần Nguyễn muốn là quản lý Vương cam tâm tình nguyện nói cho cô biết, có phải anh hai của cô đã xảy ra chuyện rồi hay không.
Quản lý Vương nhìn thấy thế thì gấp đến độ hai mắt đỏ ngầu, gã run rẩy móc điện thoại ra.

Nhưng vẫn không quên uy hiếp Tần Nguyễn: “Con bé kia, hôm nay tôi phải để cho các người ăn đủ!”
Cô không biết vừa rồi quản lý Vương gọi điện thoại cho ai.

Cô chỉ biết một chuyện là, người có thể quyết định được sắp tới.
Quản lý Vương tức giận nói: “Là cô cho người ra tay trước mà!”

Giọng điệu của Tần Nguyễn rất bình tĩnh: “Do anh bất kính, không coi anh cả của tôi ra gì trước đấy chứ.”
“Đại thiếu gia của tập đoàn vàng bạc châu báu Tần thị cùng một cô gái, bọn họ đang đập phá Dạ Tước!”

“Vâng vâng, tôi chờ ngài, ngài nhất định phải mau qua đây đấy.”
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, gã đã kêu khóc: “Ngài Bối ạ, Dạ Tước xảy ra chuyện rồi, có người đến đập phá quán bar.”

“Là người của nhà họ Tần ạ.”
Một lúc lâu sau, quản lý Vướng mới gắt lên với Tần Nguyễn: “Cô đang có thai sao không thành thật ở nhà đi, chạy tới đây hóng hớt làm cái gì hả!”

Tần Nguyễn khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Anh hai tôi bị mất tích không rõ sống chết nên mới phải đến chỗ anh để tìm người. Anh cho tôi xem video giám sát chẳng phải là xong việc rồi à, cần gì phải làm ầm ĩ lớn như thế.”
Một lát sau, cô lấy ra chiếc điện thoại di động ở bên trong áo khoác gió.

Mở khóa, tìm kiếm album ảnh rồi thuần thục tìm được ảnh chụp của anh hai Tần Muội.
Quản lý Vương cười lạnh: “Sao thế? Biết sợ rồi à? Tôi nói cho các người biết, muộn rồi!”

Gã liếc mắt nhìn ra hướng cổng, đột nhiên có một nhóm người to con mặc đồng phục bảo vệ của câu lạc bộ Dạ Tước đi vào bên trong.
Anh ta cảm thấy vô cùng bội phục cô con gái út mà nhà họ Tần mới tìm về được.

Chỉ riêng cái tác phong làm việc ngông cuồng, đầy khí phách này thôi cũng đã làm cho người ta rất ưa thích rồi!
Trước ánh nhìn chằm chằm của đám bảo vệ của câu lạc bộ Dạ Tước, anh ta hấp tấp đi đến chỗ Tần Nguyễn và Tần Cảnh Sầm.

Hai anh em nhà họ Tần này còn đang không coi ai ra gì mà trò chuyện.
“Nó không khiến người ta bớt lo gì cả, đáng bị đánh.”

Hồ Nhất Ngạn đúng là bó tay với hai anh em nhà này: “Hai người đủ rồi đấy, có thể phân biệt trường hợp một chút được không hả.”
Tần Nguyễn mỉm cười, những nụ cười không chạm vào đáy mắt.

Trên người cô tỏa ra một luồng hơi thở khát máu và nguy hiểm, cô trầm giọng nói với quản lý Vương: “Hôm nay cho dù có là ông trời tới đây, tôi cũng phá nát nơi này!”
“Cô... cô có muốn đi bệnh viện không, để tôi gọi cứu thương.”

Bàn tay cầm chặt điện thoại của quản lý Vương toát mồ hôi.
Mặt mũi quản lý Vương nhăn nhó nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, không đúng, phải là nhìn vào cái bụng hơi nổi lên của cô!

Sự tức giận trong mắt gã dần biến mất, chỉ còn lại sự bực bội.
Tần Nguyễn thư thái ngồi dựa vào lưng ghế sô pha, bình phục lại trái tim hốt hoảng lúc trên đường đến đây.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, giọng dịu dàng: “Không ạ, em chỉ lo lắng cho anh hai thôi.”
Tần Cảnh Sầm nhìn sang cô bé ngoan ngoãn ở bên cạnh, anh hỏi, giọng lo âu: “Em có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Em hai xảy ra chuyện, anh ta biết cha sẽ gọi điện thoại cho Tần Nguyễn.
Quản lý Vương trợn tròn mắt, không thể tin nổi mà nhìn Tần Nguyễn: “Cô điên rồi à?!”

Tần Nguyễn kéo tay Tần Cảnh Sầm đi đến chiếc ghế sô pha duy nhất trông còn sạch sẽ ở trong sảnh.
Môi cô khẽ mấp máy: “Đập cho tôi!” 2

“Ro!”
Trên mặt cô nở nụ cười rất nhẹ, không hề có vẻ mặt của người đang bị đứa trẻ trong bụng giày vò khốn khổ.

Nhưng quản lý Vương lại cuống hết cả lên, trên trán gã toát hồ môi.
Tần Nguyễn quét mắt về phía đám bảo vệ đang ép sát từng bước, cô nặng nề đè xuống bão tố trong mắt, và dùng ánh mắt trêu tức nhìn quản lý Vương từ trên xuống dưới.

Dưới vẻ mặt chờ mong của đối phương, Tần Nguyễn chậm rãi vén áo khoác lên, để lộ ra phần bụng hơi phồng lên.
Tần đại thiếu ngồi ở bên cạnh còn chưa kịp lên tiếng, quản lý Vương đã cứng đờ người, hỏi với giọng lo lắng khẩn trương.

Tần Nguyễn cười nhẹ liếc nhìn quản lý Vương: “Hình như bụng không được thoải mái lắm, bọn trẻ đang làm ầm ĩ ở bên trong. Trong giọng nói mang theo cả giọng mũi.
Hoắc Xuyên lập tức đi lên trước: “Phu nhân?”

Vẻ mặt của Tần Nguyễn u ám, trong mắt hiện lên sự tức giận bạo ngược.
Tần Nguyễn đưa di động cho Hoắc Xuyên ở phía sau: “Để quản lý Vương nhìn xem có ấn tượng gì với người này không?”

Hoắc Xuyên đáp lời, nhận điện thoại trong tay cô rồi bước từng bước đi đến chỗ quản lý Vương.
Tần Nguyễn đưa tay vỗ vỗ lên bụng mình, đột nhiên cô hừ một tiếng.

“Cô làm sao thế?!”
Hơn hai mươi người, chỉ trong nháy mắt đã đập sạch đồ trang trí trong sảnh.

“Dừng tay! Các người dùng tay lại cho tôi!” Quản lý Vương tức giận tới mức nhảy dựng lên.
Phải biết rằng, giữa quản lý Vương và Tần Nguyễn vốn đã cách nhau rất xa rồi, nên dáng vẻ chỉ sợ tránh không kịp này của gã rất kỳ lạ.

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi, mang theo cả sự lo sợ không yên của quản lý Vướng mà mấy người Tần Cảnh Sầm, Hồ Nhất Ngạn và Hoắc Xuyên đều không hiểu.
Hoắc Xuyên cấp tốc dẫn người đi đến cửa xuống hầm bên dưới của quán bar.

“Cô dám!”
Số lượng cũng phải khoảng 30, 40 người, tính ra phải nhiều gấp đôi so với bên Tần Nguyễn.

Bọn họ tràn vào trong sảnh như ong vỡ tổ, nhanh chóng bao vây nhóm người Tần Nguyễn, Tần Cảnh Sầm và Hồ Nhất Ngạn lại.
Quản lý Vương quệt mồ hôi trên trán: “Tôi phải ngẫm lại đã, ngày nào cũng có nhiều khách khứa ra vào như vậy, tôi cũng không nhớ được.”

Giọng của Tần Nguyễn Tất ôn hòa: “Anh cứ từ từ suy nghĩ.”
Khóe miệng Tần Nguyễn khẽ nhếch lên: “Không cần gọi điện thoại đầu. Vừa rồi anh gọi điện cho ngài Bối à? Có phải anh ta đang trên đường tới đây không?”

“Đúng đúng đúng, ngài Bối đang ở gần đây, chắc chỉ khoảng hơn 10 phút nữa là sẽ đến!”
Đối phương chỉ nhìn thoáng qua ảnh chụp trên màn hình điện thoại di động rồi nói ngay: “Tôi đã từng gặp người này rồi, đợt trước cậu ta thường xuyên đi cùng bạn bè đến Dạ Tước chơi, toàn là một lũ trẻ chưa lớn, nhìn khoảng chừng 20 tuổi.”

Tần Nguyễn thu lại nụ cười trên mặt: “Anh ấy là anh hai của tôi, quản lý Vương suy nghĩ thật kỹ lại xem, hôm trước anh ấy có tới nơi này không?”
“Tôi... Tôi thật sự không có quyền lợi này mà!” Quản lý Vương lau mặt một cái: “Video giám sát ở câu lạc bộ đều nằm trong tay ngài Bối. Bao nhiêu năm qua tôi cũng chưa từng gặp được vị khách nào có thể xem được video giám sát cả, cô thế này rõ ràng là đang làm khó tôi mà.”

Trong lúc nói chuyện gã cứ nhìn chằm chằm vào bụng Tần Nguyễn, như thể nhìn thấy thứ khiến gã vô cùng e ngại vậy, bước chân cũng bất giác lùi lại.
Gã hét lớn với đám bảo vệ đang chạy đến bao vây Tần Nguyễn: “Tất cả dừng lại!”

Thấy quản lý Vương nói thế, Tần Nguyễn cũng nói với đám người Hoắc Xuyên: “Hoắc Xuyên, mọi người trở về đi.”
Tần Nguyễn nhìn xuống, cô nói, giọng hời hợt: “Biết chứ, của nhà họ Tô.”

Quản lý Vương tức giận đến mức toàn thân phát run: “Biết vậy còn không mau bảo bọn họ dừng tay!”
Tần Nguyễn nói, giọng hờ hững: “Tôi chờ.”

Quản lý Vương gọi một cuộc điện thoại.
Theo gã thấy, cho dù có mười cái hay trăm cái Tập đoàn Tần thị cũng đều không địch lại được nhà họ Tô.

Tần Nguyễn cũng vì chuyện này mà tức giận, nhưng trong mắt lại hiện lên một chút hài lòng: “Thật sao?”
Đám người Hoắc Xuyên không vì gã lên tiếng ngăn cản mà dừng tay, trái lại họ càng đập hăng hơn.

Kiểu đập phá quán để phát tiết như thế này, ngày thường bọn họ cũng không làm nhiều.
Quản lý Vương biết hôm nay đụng phải kẻ khó chơi rồi, sắc mặt gã tải xanh.

Gã gầm lên với đám bảo vệ bên cạnh: “Các người đứng ngốc ra đấy làm gì? Còn không mau lên ngăn cản!”
Hoắc Xuyên vung tay lên, đám người đứng phía sau bắt đầu đập phá trong sảnh lớn của câu lạc bộ Dạ Tước.

“Rầm rầm!!!”
Theo lệnh của quản lý Vương, đảm bảo vệ xung quanh nhanh chóng bước tới và chuẩn bị dạy cho họ một bài học.

Hoắc Xuyên tiến về phía hầm của quán bar cũng bị đảm bảo vệ ở bên dưới xông lên ngăn cản.
Quản lý Vương rất thông minh, Tần Nguyễn hỏi gì là đáp nấy.

Đầu ngón tay của Tần Nguyễn nhẹ nhàng chạm vào phần bụng hơi hô lên, đôi mắt cô cụp xuống, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Tần Nguyễn nói, giọng điệu lạnh lùng chậm rãi: “Hoắc Xuyên, dẫn người đi xuống bên dưới, tiếp tục đập cho tôi!”

“Vâng, phu nhân!”
Bảy, tám tên bảo vệ nhanh chóng chạy đến chỗ đám người Hoắc Xuyên.

Kết quả, bọn họ còn chưa đánh được ba chiều thì đã bị hạ gục hết.
Sau khi màn hình điện thoại tắt, quản lý Vương ngẩng đầu lên nói với Tần Nguyễn: “Cậu ta có đến đây, nhưng cụ thể có phải là hôm trước hay không thì tôi không nhớ rõ lắm.”

Trên mặt Tần Nguyễn lộ ra một chút thất vọng, cô đổi cách hỏi: “Mấy ngày nay quán bar của các anh có xảy ra chuyện gì không?”
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hai anh em từ tốn ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên Hồ Nhất Ngạn gặp Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn lên tiếng bảo đám Hoắc Xuyên: “Tất cả dừng tay!”

Các ám vệ của nhà họ Hoắc vẫn còn đang đập hăng say vội vàng dừng động tác trong tay lại.
“Rầm! Lách cách!!”

“Xoet!!!”
Hoắc Xuyên lập tức dẫn người đi đến đứng phía sau Tần Nguyễn.

Khí thế trên người họ tỏa ra trực tiếp áp đảo đám bảo vệ của câu lạc bộ Dạ Tước.
Hôm nay được nếm thử cảm giác thấy cũng không tệ lắm, thuận tay hơn nhiều so với việc đánh người.

Quản lý Vương quay đầu nhìn Tần Nguyễn bằng vẻ mặt hằm hằm, gã cả giận nói: “Cô mau bảo bọn họ dùng tay đi! Cô có biết câu lạc bộ này là của ai không?”
Nhưng không ngờ cô lại chạy tới nhanh như vậy, cũng không báo trước tiếng nào.

Tần Nguyễn đang mang thai, hai đứa trẻ trong bụng càng ngày càng lớn, không chịu nổi việc phải chạy đi như thế này.
“Tôi lười đánh nhau với mấy người quá, cơ thể nặng nề nên không muốn động đậy gì cả. Quản lý Vương, anh nhất định phải ra tay với một người phụ nữ yếu đuối đang mang thai như tôi sao?”

Nhìn qua cái bụng ít nhất cũng phải mang thai khoảng bốn tháng của Tần Nguyễn, mặt quản lý Vương biến sắc.