Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 456: Phong cách khác biệt của bé ngoan, vừa thuần khiết vừa quyến rũ



Cô gái đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy dáng vẻ xù lông sợ hãi của con vật cưng nhà mình, bèn vội vàng tiến lên và ôm nó lê1n khỏi mặt đất.

Con mèo trắng nằm gọn trong vòng tay của chủ nhân, nó như tìm được cảm giác an toàn, không còn kê2u to nữa.

Nó rất ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của cô gái, đôi mắt xanh lục không còn lộ ra vẻ hoảng sợ nữa mà d7ịu dàng nhìn cô ta. Tần Nguyễn nhếch môi cười: “Sẽ có người đến đền bù tổn thất của câu lạc bộ Dạ Tước.”

Vẻ mặt Bối Cận Châu bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Hoắc phu nhân khách sáo quá, là người phía dưới làm việc không ổn nên đã gây phiền phức cho cô rồi.”

“Anh nói chuyện rất khéo đấy, tôi không phải là người thích chiếm lợi của người khác, cũng không thích nợ ân tình, nên làm thế nào thì cứ làm thế đó đi.”
Tần Nguyễn liếc mắt nhìn những ám vệ khác: “Còn mọi người thì sao?”

“Không ạ.”

“Tôi không nghe thấy.”
Tần Nguyễn nhìn thấy con mèo trắng nhờ sự giúp đỡ của lực Minh Thần.

Trên người đối phương có hơi thở của Tần Muội, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là phải tìm được con mèo đó.

Tần Nguyễn biết rằng nếu tìm được con mèo trắng, cô sẽ tìm thấy anh hai.
Tần Nguyễn nhìn Bối Cận Châu đầy ẩn ý, cô kéo chiếc áo khoác trên người, sau đó vượt qua đối phương và rời khỏi con hẻm.

Đám người Hoắc Xuyên đi theo sau lưng Tần Nguyễn, tất cả nhanh chóng rời đi.

Tần Nguyễn không biết vị trí cụ thể của con mèo trắng, cô đành dựa vào hơi thở mỏng manh mà mình bắt được để tìm kiếm khắp cái thủ đô rộng lớn này.
Gọi món mang về đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của những người bình thường, mua sắm thức ăn nhanh hàng ngày là nhu cầu thiết yếu của thanh niên nam nữ.

“Chúng ta vào xem.”

Tần Nguyễn thu hồi ánh mắt, cô tiến về phía khu nhà với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“A a a! Đừng mà!”

“Đừng qua đây! Đừng mà! A a a!”

Giọng nói của cô gái lớn đến mức Tần Nguyễn đang đứng ngoài cửa cũng có thể nghe rõ ràng.
Cánh cửa tủ mở ra, để lộ đủ loại váy áo nhỏ xinh bên trong.

Ở tầng trên cùng của tủ quần áo, có rất nhiều tại mèo, đỏ, trắng, hồng, đen, khiến người nào nhìn vào cũng phải hoa mắt.

Bóng Tuyết ngồi xổm xuống đất và kêu meo meo với cô bé đang ngồi trên chiếc giường đối diện.
“Meo meo meo.”

Bóng Tuyết kêu lên những tiếng kêu đầy ỷ lại và quyến luyến.

“Sao hôm nay em bám người thế?”
Tần Nguyễn cũng không phải đợi quá lâu.

Hoắc Xuyên nhanh chóng trở lại, anh ta bước một mình ra khỏi phòng bảo vệ.

Hoắc Xuyên đi tới trước mặt Tần Nguyễn rồi nhỏ giọng báo cáo: “Phu nhân, tầng sáu của tòa nhà đó có một cô gái sống một mình, đổi phương là một streamer về nấu ăn, cô ta hay phát sóng trực tiếp cách làm các món ăn ngon.”
Tốc độ của nó rất nhanh, nhưng vẫn bị Tần Nguyễn thu vào mắt.

Ánh mắt Tần Nguyễn nhìn chằm chằm tầng sáu, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.

Tần Nguyễn không cảm giác được gì, trong lòng cô cũng không cảm thấy nguy hiểm.
Có những bóng người lố nhố trong phòng bảo vệ, Tần Nguyễn chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Cô ngửa đầu, cau mày nhìn chằm chằm vào tầng có yêu khí dày đặc.

Yêu khí ở tầng sáu rất giống với yêu khí của tà ma để lại ở câu lạc bộ Dạ Tước.
“Cạch!”

Cái muôi trong tay cô ta rơi xuống đất.

Cô ta ngồi xổm xuống đất, tay ôm đầu gào lên: “A a a a!”
Nghe được lời nói của Hoắc Xuyên, Tần Nguyễn ừ một tiếng.

Tần Nguyễn ngửa đầu nhìn chằm chằm vào tầng sáu, cô cũng không thu hồi ánh mắt của mình.

Không biết có phải ảo giác của Tần Nguyễn hay không, dường như cô thấy một cái bóng màu trắng lóe lên trên ban công tầng sáu.
Cô gái ôm Bóng Tuyết đi về phía cô bé có vẻ ngoài xinh như búp bê Barbie kia.

Con mèo trắng nhảy khỏi vòng tay của chủ nhân và vững vàng đáp ở trên người cô bé mặc váy Lolita xinh đẹp kia.

Cô bé tên là Bé Ngoan ấy vô tri vô giác, hai mắt nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không ngẩng đầu lên, cũng không nói chuyện.
Sau khi thuyết phục Tần Cảnh Sầm và Hồ Nhất Nhạn rời đi, Tần Nguyễn và đám người Hoắc Xuyên rời khỏi câu lạc bộ Dạ Tước.

Khi đi ngang qua nhóm người Bối Cận Châu, Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.

Người này có gương mặt đoan chính, trên người mặc âu phục và có khí chất của tầng lớp thượng lưu.
“Meo!”

Tiếng mèo kêu chói tai vang lên từ miệng nó.

Bé Ngoan đang đứng ở cửa dường như nhận được mệnh lệnh, cô bé từ từ xoay người đi vào phòng ngủ.
Tần Nguyễn ngửi thấy mùi tà ma đã bắt anh hai cô đi.

Mùi vị tà ma để lại rất ít, hầu như rất khó bắt được.

Tần Muội mất tích đã hai ngày, cho dù tà ma để lại mùi vị dày đặc, nhưng ở một nơi đông người qua lại như thế này, sẽ rất khó để tìm hiểu nguồn gốc.
“Tôi đi ngay đây.”

Hoắc Xuyên lập tức gọi hai thuộc hạ, ba người đi vào trong tòa nhà.

Tần Nguyễn thấy bọn họ đi vào phòng bảo vệ.
Tần Nguyễn nghe Hoắc Xuyên nói hết.

Lúc đầu cô nghĩ rằng người ở tầng sáu là một cô gái thích ở trong nhà, bình thường hiếm khi ra ngoài.

Nhưng nếu cô gái này sống một mình, trong hai tháng, cô ta bắt buộc phải gọi đồ ăn bên ngoài.
Khi đi ngang qua phòng an ninh, Tần Nguyễn liếc mắt nhìn vào trong.

Qua ô cửa kính, cô dường như nhìn thấy ám vệ nhà họ Hoắc đang cầm thứ gì đó đè vào đầu người mặc đồng phục an ninh.

Vẻ mặt trắng bệch của người nhân viên an ninh kia trông rất bắt mắt qua ô cửa kính.
Tất cả mọi người thành thật lắc đầu, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu chứ không có tiếng la hét của cô gái nào.

Tần Nguyễn thở dài, cảm xúc cũng trở nên trầm trọng.

Ám vệ đứng trước cửa vẫn liên tục bấm chuông.
“Meo!” Bóng Tuyết lại kêu một tiếng.

Ánh mắt của cô gái nhỏ khẽ cử động, khóe môi nhếch lên, cô bé đi về phía tủ quần áo.

Trong lúc bước đi, cô bé để lộ ra một phong thái khác rất khác lạ, vừa trong sáng nhưng cũng đầy quyến rũ.
Biết em trai sẽ về nhà, Tần Cảnh Sầm thở phào nhẹ nhõm, điều này cho thấy Tần Muội không gặp nguy hiểm tính mạng.

Tần Cảnh Sầm khẽ gật đầu: “Được rồi, em chú ý an toàn đấy.”

“Anh đừng lo.”
Đứng ở khoảng cách xa như vậy, Tần Nguyễn vẫn cảm thấy một sự đè nén đến từ tầng sáu.

Chỗ đó không chỉ có yêu khí nồng đậm mà còn có quỷ khí đầy âm trầm.

Đó là oán khí dày đặc, là quỷ khí đầy ngột ngạt và tuyệt vọng.
Nhưng chờ một lúc lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa.

Trong hành lang yên tĩnh, tiếng hít thở đều đều của mọi người vô cùng rõ ràng.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, lông mày cô cau lên, hơi thở khó chịu từ trên người tản ra.
Cô gái tên Bé Ngoan với khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ xuất hiện trong bộ quần áo mèo con dễ thương đi tới.

Cô bé mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trên áo là hình một con mèo rất dễ thương, ngoài ra còn thắt một chiếc nơ màu đỏ.

Phía dưới là một chiếc váy kẻ xếp ly, đôi tất mèo quấn quanh bắp chân càng tôn lên vẻ đẹp trí tuệ và thuần khiết của cô gái, hình tượng này khiến con gái cũng phải mê mẩn.
Đối với đám con trai và con gái thích ru rú ở nhà bây giờ, cho dù hai tháng hay nửa năm không ra ngoài là chuyện hết sức bình thường.

Mọi hoạt động của họ đều thực hiện tại nhà, có rất nhiều thứ để làm, ví dụ như trò chuyện trực tuyến, chơi games, nghe nhạc, xem phim.

Hầu hết những người thích ở nhà này đều sợ xã hội, bọn họ từ chối giao tiếp với người ngoài, xa lánh bạn bè và không giỏi diễn đạt ngôn ngữ.
“Theo lời của bảo vệ thì cô gái này có tính cách khá kỳ quái, bình thường rất khép kín và ít khi ra ngoài, lúc phát sóng trực tiếp cũng hiếm khi nói chuyện, cô ta thu hút được nhiều fan hâm mộ nhờ ngoại hình đẹp và tài nấu ăn ngon.”

“Nhân viên bảo vệ cũng là một fan hâm mộ của cô ta, cô ta đã dừng phát sóng trực tiếp cách đây hai tháng, video cập nhật mới nhất cũng ngừng ở hai tháng trước.”

“Tôi vừa kiểm tra hồ sơ ra vào tòa nhà của cô gái này, đã hai tháng kể từ lần cuối cùng cô ta ra ngoài, trong khoảng thời gian này cũng không thấy cô ta gọi đồ ăn bên ngoài hay có bạn bè nào đến thăm.”
Tiếng người ngọt ngào, đơn thuần như trẻ thơ.

Cô gái tới sờ Bóng Tuyết đang ngồi trên đùi Bé Ngoan rồi cười bảo: “Bóng Tuyết à, Bé Ngoan lại không nói gì rồi, có phải bạn ấy đang đói không?”

Bóng Tuyết ngừng động tác liếm móng vuốt của mình và meo meo với chủ nhân: “Meo.”
Cô gái ôm con mèo vào lòng và đau lòng trấn an nó: “Bóng tuyết đừng sợ, ngoan nhé, đừng sợ.” 7

Cô ta ôm con mèo đi vào phòng ngủ, bước chân rất nhanh, như thể có con quái vật nào đó đang đuổi theo sau lưng. <2br>
Trong phòng ngủ còn có một cô bé nữa, cô bé này ngồi ở trên giường, mặc chiếc váy theo phong cách Lolita, với mái 0tóc dài và những đồ trang trí đáng yêu, cô bé xinh như búp bê Barbie.

“Bé Ngoan à, hình như Bóng Tuyết có vấn đề gì đó, nó cứ kêu suốt.”
Bóng Tuyết kêu lên một tiếng, như thể đáp lại cô gái.

Cô gái càng cười vui vẻ hơn: “Chờ chị nhé!” Cô ta xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Căn phòng trang trí khá ấm áp, trong phòng ngủ nữ tính chỉ còn lại con mèo trắng Bóng Tuyết và cô gái tên Bé Ngoan.
“Meo...”

Con mèo trắng ngồi trên chiếc váy của cô gái nhỏ, nó liếm láp móng vuốt và lười biếng kêu meo meo.

Cô gái cười vui vẻ khi thấy thú cưng chơi đùa với bạn cùng phòng.
Con mèo trắng ngồi xổm sau rèm cửa ban công, đôi mắt xanh của nó nhìn chằm chằm vào nhóm người Tần Nguyễn.

Nhìn thấy bọn họ đi vào tòa nhà, trong miệng nó phát ra những tiếng meo meo đầy nguy hiểm.

m thanh giống như tiếng trẻ con khóc thút thít, những tiếng mèo kêu vang lên liên tiếp, nhưng âm thanh càng ngày càng nhỏ, tràn đầy bi thương và bất lực.
Cô đứng ngoài cửa khu nhà, làn gió buổi tối khiến người ta khả khó chịu, cô đánh giá khu dân cư cỡ vừa trước mặt.

Hoắc Xuyên đi tới bên cạnh Tần Nguyễn, ngước mắt nhìn khu nhà phía trước: “Phu nhân, nhị thiếu gia ở đây à?”

Tần Nguyễn giơ tay chỉ vào một tòa nhà bên ngoài: “Hoắc Xuyên, tôi muốn biết ai đang ở tầng sáu tòa nhà này.”
Vẻ mặt đám người Hoắc Xuyên vẫn thờ ơ, dường như họ không nghe thấy động tĩnh ở bên trong.

Nếu bọn họ nghe được thì chắc chắn đã tiến lên bảo vệ Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn nghiêng đầu hỏi Hoắc Xuyên: “Anh có nghe thấy tiếng hát của cô gái bên trong không?”
Tần Nguyễn thu lại ánh mắt lạnh nhạt của mình, cô không bình luận gì về phong cách hành động của ám vệ nhà họ Hoắc.

Trên tầng sáu, căn phòng tràn ngập mùi thơm hấp dẫn của thức ăn.

“Meo.”
Vẻ mặt Hoắc Xuyên lúc đầu vẫn bình tĩnh, không biết nhớ đến cái gì mà lại trở nên vi diệu. ?

Khuôn mặt của anh ta rạn nứt, anh ta khẽ lắc đầu: “Phu nhân, tôi không nghe thấy.”

Giọng nói của Hoắc Xuyên khá bình tĩnh, nhưng ánh mắt hoảng loạn của anh ta lại không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Nếu ai không biết thì còn tưởng đây là một con ma nơ canh.

Nếu nhìn kỹ, trong mắt Bé Ngoan không hề có ánh sáng và cũng không tồn tại bất kỳ cảm xúc nào.

Bóng Tuyết ngồi xổm bên cạnh chủ nhân, đột nhiên tại của nó giật giật, tất cả những sợi lông trên cơ thể dựng đứng lên.
Bé Ngoan đang ngồi hờ hững bỗng cử động.

Cô bé đứng dậy ngẩng đầu lên, để lộ ra một khuôn mặt vô cùng ngây thơ đáng yêu, mái tóc dài và dày buông xõa quá cả eo.

Cô bé này có đôi mắt đẹp, sống mũi thẳng, đúng là tình nhân trong mộng của mấy cậu trai otaku.
Bóng Tuyết nhảy khỏi người Bé Ngoan và vững vàng đáp xuống đất.

Nó bước những bước uyển chuyển đi về phía tủ quần áo trong phòng ngủ.

Móng vuốt bé nhỏ của con mèo khẽ đẩy cánh cửa tủ.
Nghe thấy tiếng mèo vang lên trong phòng khách, cô gái đang nấu ăn trong bếp cầm cái muôi bước ra.

“Bóng Tuyết, sao em lại ra đây?”

Bóng Tuyết thấy chủ nhân từ phòng bếp bước ra, nó lon ton chạy đến bên chân cô gái rồi dụi đầu vào mắt cá chân trắng muốt của cô ta.
Sau khi khóa chặt một hướng, Tần Nguyễn đi theo hơi thở còn sót lại để tìm đến nơi dày đặc nhất.

Sau hơn một tiếng, bọn họ dừng lại bên ngoài một khu nhà nào đó.

Tần Nguyễn đẩy cửa xuống xe.
Nó ngẩng đầu lên, dụi đầu vào bàn tay đưa tới của chủ nhân.

Cô gái vuốt lông Bóng Tuyết mấy cái rồi cười nói: “Để chị đi làm cơm tối cho hai người nhé.”

“Meo!”
Bé Ngoan vừa bước vào phòng ngủ thì có tiếng chuông cửa vang lên trong phòng khách.

Cô gái đứng trong phòng khách run lên khi nghe thấy tiếng chuông cửa, khuôn mặt đáng yêu cũng trở nên tái nhợt.

Cô ta nhìn chằm chằm vào cửa phòng với ánh mắt đầy sợ hãi, như thể có một con quái vật ở bên ngoài.
Tần Nguyễn lạnh lùng nói: “Tiếp tục ấn chuông.”

Ám vệ đứng bên cạnh liên tục ấn chuông cửa.

Tiếng chuông cửa dồn dập đã kích thích cô gái trong phòng khách.
Điểm nhấn ấn tượng nhất là cặp tai mèo trên đầu Bé Ngoan, trông vô cùng giống thật.

“Chà! Thật đáng yêu!”

Cô gái đang chơi với Bóng Tuyết, nhìn thấy bộ váy dễ thương của Bé Ngoan, đôi mắt cô ta sáng lên, hoàn toàn bị cuốn hút trước vẻ quyến rũ của Bé Ngoan.
Tần Nguyễn ngăn cản nói: “Được rồi, đừng ấn nữa, hãy tìm cách phá cửa đi.”

“Vâng, phu nhân!”

Ám vệ gần cửa nhất giơ tay sờ bên hông.
“Meo meo meo!”

Bóng Tuyết gào thét về phía cánh cửa.

Tần Nguyễn và đám người Hoắc Xuyên đứng bên ngoài, bọn họ nghe rất rõ tiếng mèo kêu ở bên trong.
Tần Cảnh Sầm biết năng lực đặc biệt của Tần Nguyễn, anh ta hiểu mọi người ai cũng có một số bí mật của riêng mình không tiện cho người khác biết, cho dù người đó là anh em thân thiết của mình đi chăng nữa.

Anh ta mím môi, lo lắng hỏi: “Em có nắm chắc không?”

“Nếu em không tính sai, đêm nay anh hai sẽ về nhà.” Giọng điệu của Tần Nguyễn đầy khẳng định và tự tin.
Cô gái hoạt bát đáng yêu ngồi xuống, giơ tay vuốt ve lông của Bóng Tuyết, giọng điệu vừa vui vẻ vừa mãn nguyện.

Có tiếng bước chân vang lên trong phòng ngủ.

Cô gái và Bóng Tuyết cùng quay đầu lại, hai đôi mắt nhìn chăm chú về hướng phòng ngủ.
“Anh cả, anh về trước đi, em sẽ đi tìm anh hai, nếu có tin tức gì thì em sẽ gọi cho anh.”

Tần Cảnh Sầm cau mày không đồng ý: “Chỉ một mình em à?”

Tần Nguyễn liếc mắt nhìn Hồ Nhất Ngạn ở bên cạnh anh trai: “Có một số việc không phải đồng người là giải quyết được, anh cả tin em đi, em sẽ tìm được anh hai.”
Ngay sau đó, anh ta rút ra một khẩu súng được chế tạo tinh xảo.

Tiếng nạp đạn giòn tan vang lên, ám vệ cầm chắc vũ khí nhắm ngay vào ổ khóa cửa trước mặt.