Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 459: Đại tỷ tần nhị thiếu, tình cờ gặp lục dịch trần



Hai anh em nhà họ Tần còn đang ưu sầu không biết làm thế nào để đi ra ngoài, thì Hoắc Xuyên đã cởi áo khoác trên người ra.
<1br>Anh ta cầm áo khoác đi đến trước mặt Tần Muội và đưa cho anh ta.

“Nhị thiếu mặc tạm cái này vào đã, chờ chúng ta rời2 khỏi đây rồi tính tiếp.”

Còn chậm trễ nữa là thời gian sẽ càng ngày càng muộn, Tam gia còn đang ở nhà chờ phu nhân đấy7. “Bắt nạt các em gái nhà anh ấy! Lục Dịch Trần, cậu đây là nam nhé!”

Tần Muội không nhịn được nữa, quay đầu nhìn hằm hằm vào Lục Dịch Trần, hai mắt bốc hỏa gần như muốn thiêu đốt người đối diện thành tro.

Nụ cười trên gương mặt Lục Dịch Trần rạn nứt, hai mắt anh ta dần dần trợn to, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào gương mặt của Tần Muội.
Anh ta không hy vọng lại có người biết chuyện ấy!

“Chúng ta đi thôi!”

Tần Muội không muốn ở lại chỗ này thêm một giây một phút nào nữa.
Cô bé này còn nhỏ như vậy mà đã lập gia đình, còn đang mang thai nữa.

Anh ta biết được từ người bạn thân của mình rằng Tần Nguyễn vào làm dâu nhà họ Hoắc.

Chính là nhà họ Hoắc danh môn vọng tộc, có quyền thế ngập trời ở thủ đô.
Tần Muội nên một quyền chào hỏi vào bụng của Lục Dịch Trần.

Cú đấm này đã hoàn toàn kéo ý thức của Lục Dịch Trần quay về, anh ta lập tức thuần thục phản công.

Hai người nhanh chóng đánh nhau, anh một đấm, tôi một đá.
Ở lúc Tần Muội xoay đầu lại, não của anh ta trực tiếp chết máy.

Nghe đối phương đối chát lại như mọi khi, Lục Dịch Trần vô cùng chắc chắn rằng cô gái có mái tóc đen dài và đôi tai mèo lông xù dễ thương ngồi trong xe thực sự là Tần Muội.

“Gọi tôi làm gì?!”
Tần Muội tức nổ đom đóm mắt, câu nói đùa của Lục Dịch Trần làm anh ta tê cả da đầu.

“Lục Dịch Trần, có ngon anh lặp lại một lần nữa cho tôi xem!”

Lục Dịch Trần cười mắt cong cong, ánh mắt anh ta đảo đi đảo lại trên người Tần Muội.
Anh ta luôn cảm thấy đã gặp ở đâu rồi, nên vội vàng nói: “Đừng mà đàn em, cho tôi số liên lạc của em gái ngồi bên cạnh cô đi?”

Ánh mắt Tần Nguyễn hơi tối xuống, giọng cô khá lạnh: “Thật sự xin lỗi, chỉ sợ không được.”

Lục Dịch Trần chống tay lên cửa kính xe, giọng điệu lười biếng cười nói: “Chỉ là kết bạn thôi mà, cô yên tâm, tôi sẽ không bắt nạt cô ấy đâu.”
Cho nên từ nhỏ Hồ Nhất Ngạn đã cảm thấy vô cùng hứng thú với những chuyện ma quỷ và cũng biết qua một chút.

Hôm nay anh ta thấy phong cách hành sự của Tần Nguyễn thì có thể xác định chuyện Tần Muội mất tích có vấn đề.

Hồ Nhất Ngạn thích tham gia náo nhiệt, cũng vô cùng có hứng thú với những chuyện ma quỷ kỳ lạ này, vì vậy anh ta quyết định mặt dày ở lại nhà họ Tần chờ hai anh em Tần Nguyễn và Tần Muội trở về.
“Nếu như có thể, tôi cũng không muốn có thể chất như vậy đâu.” Giọng Tần Nguyễn có chút cô đơn.

Mỗi lần chứng kiến những vụ án mạng kiểu này, cảm xúc của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Ví dụ như vụ Yêu Yêu chết thảm lần này.
Đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ không tìm ra được một chút tì vết nào.

Trong lòng Lục Dịch Trần vừa kinh ngạc vừa phức tạp không thể giải thích được.

Tần Muội ăn mặc như thế này, nếu như ngậm miệng không nói lời nào thì có thể nói là tồn tại cấp bậc nữ thần.
Xe của nhà họ Hoắc vừa lái vào khu biệt thự thì gặp một chiếc xe thể thao màu xám.

Lục Dịch Trần ngồi trong chiếc xe thể thao ấy, nhìn thấy dấu hiệu đặc biệt trên chiếc xe đối diện thì biết đây là đội xe của nhà họ Hoắc.

Lúc lái xe lướt ngang qua đội xe kia, nhìn thấy chiếc xe mà Hoắc Xuyên đang lái, anh ta bèn dừng xe lại và hạ cửa kính xe xuống.
Cô gọi điện thoại báo cho Lục Hàn biết, xem như đây là lòng tốt của cô đối với cô gái Yêu Yêu kia.

Chuyện Yêu Yêu chết, sớm muộn gì cũng sẽ có người phát hiện.

Chỉ là đến lúc đó không biết cô gái ấy còn phải ở lại trong căn nhà kia bao lâu, nếu như bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để xuống m Phủ thì đúng là được không bù nổi mất.
Tần Nguyễn nhìn thấy trên người Yêu Yêu thỉnh thoảng lại lộ ra những dấu vết tím xanh.

Cô biết lúc Yêu Yêu còn sống chắc chắn đã phải chịu tra tấn, cô gái ấy có khuôn mặt xinh đẹp như một con búp bê, nhưng kẻ sát nhân đã gây ra những tội ác cùng cực trên người cô ta.

Có lẽ vì ký ức khi còn sống quá đau đớn nên Yêu Yêu không có trí nhớ trước khi chết, cô ta thậm chí còn không biết mình đã chết.
Anh ta nở nụ cười rất đẹp: “Đàn em, đã lâu không gặp, tôi biết ngay là cô mà.”

Khóe môi Tần Nguyễn cong lên: “Sao đàn anh lại đến đây vậy?”

Lục Dịch Trần đáp: “Tôi đến thăm một người bạn.”
Gia cảnh của Hồ Nhất Ngạn cũng không tầm thường, so sánh với nhà họ Tần thì có thể nói rằng chỉ có hơn chứ không kém.

Nên đối với chuyện nhà họ Tần leo lên được nhà họ Hoắc, ngoài việc kinh ngạc ra, Hồ Nhất Ngạn cũng không có quá nhiều cảm xúc khác. Nhưng, sự hứng thú của anh ta đối với chính bản thân Tần Nguyễn còn mạnh mẽ hơn so với việc cô được vào làm dâu nhà họ Hoắc.

Lúc ở bên trong câu lạc bộ Dạ Tước, anh ta nhìn ra được Tần Nguyễn đang che giấu thực lực, chắc hẳn cô không phải là người bình thường.
Hoắc Xuyên đang lái xe cũng dừng lại.

Tần Nguyễn ngồi ở băng ghế sau hạ kính cửa sổ xe xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp quyến rũ.

Lục Dịch Trần ở phía đối diện nhìn thấy cô, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ba người Tần An Quốc, Tần Cảnh Sầm và Hồ Nhất Ngạn đang lo lắng chờ đợi.

Mới nửa tiếng trước bọn họ nhận được cuộc điện thoại của Tần Nguyễn, báo là đã tìm được Tần Muội.

Tần Muội không bị nguy hiểm đến tính mạng, mà chỉ bị người ta bắt cóc tới nhà làm khách thôi.
Tần Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Làm phiền anh.”

“Hoắc phu nhân khách sáo rồi.”

Lục Hàn mỉm cười: “Có điều, không biết Hoắc phu nhân có thể chất gì mà sao cứ hay gặp mấy vụ án giết người vậy nhỉ.”
Hai mắt của anh ta không ngừng nhìn cô gái ngồi bên cạnh Tần Nguyễn.

Cô gái nhỏ mặc áo khoác của một người đàn ông, mái tóc dài đen nhánh, trên đầu còn đeo một cái tai mèo lông xù.

Chỉ là một bên sườn mặt thôi cũng đủ khiến người ta rung động.
Bên phía Lục Hàn im lặng một lúc, anh ta chỉ biết cười khổ: “Hoắc phu nhân, tôi đã không còn làm ở Tổng cục điều tra Hình sự nữa rồi.”

Tất nhiên là Tần Nguyễn biết chuyện này.

Cô nói với Lục Hàn: “Tôi không tiện báo cảnh sát, anh tìm người quen đi thăm dò một chút đi, nạn nhân bị giết, chết rất thảm.”
Ngay khi Tần Muội nghe thấy giọng nói của Lục Dịch Trần thì cơn tức giận trong lòng anh ta lập tức dâng lên.

Anh ta và thằng nhóc này không hợp mệnh, lần nào gặp nhau cũng có chuyện không hay.

Nghe thấy đối phương gọi mình là em gái, còn hỏi mình có bạn trai chưa, bàn tay để ở bên người của Tần Muội siết chặt lại.
Bên người cô ta cũng chỉ có một con mèo làm bạn.

Yêu Yêu quên mất ký ức khi còn sống, cũng nhất chính mình ở trong căn nhà kia, không có cách nào vào Địa Phủ để chuyển kiếp.

Mà hung thủ giết người vẫn còn đang ung dung ngoài vòng pháp luật.
Trái tim Lục Dịch Trần như bị vuốt mèo cào nhẹ, một cô gái đáng yêu như vậy, không biết nhìn thẳng mặt sẽ trông như thế nào.

Tần Nguyễn thấy anh ta nhìn chằm chằm vào anh hai ngồi bên cạnh mình thì nụ cười trên mặt dần biến mất.

Cô đang chuẩn bị chào tạm biệt đối phương thì Lục Dịch Trần lại nói ra một câu kinh người: “Đàn em này, em gái này là bạn của cô à? Đã có bạn trai chưa?”
Lục Hàn biết nếu Tần Nguyễn mà báo cảnh sát thì sau đây sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức.

Cô đang mang thai, nếu như phối hợp điều tra vụ án thì chắc chắn sẽ phải đi lại rất nhiều lần.

“Được rồi, để tôi cho người đi xem một chút.”
Trước nụ cười nhẹ nhàng như đang xem trò vui của Lục Dịch Trần, Tần Muội mở cửa xe, lỗi người bên trong ra ngoài.

Lúc Tần Muội đến gần, Lục Dịch Trần mới nhìn ra Tần Muội vậy mà lại mặc váy ngắn, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng có họa tiết con mèo, thắt cà vạt lụa đỏ.

Lục Dịch Trần bị kéo xuống xe, ánh mắt lấp lóe, vẻ mặt không được tự nhiên.
Bên trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc.

Khóe môi của Tần Nguyễn hạ xuống, cô tỏ ra xa cách với Lục Dịch Trần và nói: “Đàn anh, không có việc gì thì tôi đi trước đây, sau này chúng ta trò chuyện tiếp nhé.”

Lục Dịch Trần cực kỳ tò mò về cô gái ngồi bên cạnh Tần Nguyễn.
Nếu như không phải biết Yêu Yêu bị giết, trước khi chết chịu đủ tra tấn đau đớn thì Tần Nguyễn sẽ không dễ dàng rời đi như vậy đâu.

Chắc chắn cô sẽ khiến đôi chủ tớ một người một yêu kia trả giá một chút.

Trước khi rời đi, Tần Nguyễn hấp thu toàn bộ sát khí trong căn nhà, thế này cũng coi như là có thu hoạch.
Gương mặt trang điểm kiểu mèo xinh đẹp của Tần Muội tỏ ra tức giận.

Lục Dịch Trần nhanh chóng bình tĩnh lại cảm xúc phức tạp của mình, anh ta nói đùa: “Cậu biến thành con gái từ lúc nào vậy, qua Nam Dương chuyển giới

à?”
Đáng tiếc, vừa mở miệng ra một cái là phá hủy tất cả!

Lục Dịch Trần cười nói: “Tôi nói, có phải cậu chán làm đàn ông nên sang Nam Dương chuyển giới không?”

Tần Muội đẩy cửa xe ra, đĩnh đạc bước xuống xe, đi nhanh đến trước chiếc xe của Lục Dịch Trần.
Cả nhóm rời khỏi căn nhà, đi thẳng xuống tầng một.

Trên đường quay về nhà họ Tần, Tần Nguyễn gọi điện thoại cho Lục Hàn.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô nói luôn: “Cục trưởng Lục, tôi phát hiện một vụ án mạng ở tầng sáu, tòa nhà A trong khu chung cư XX, nạn nhân là một cô gái đã chết được gần hai tháng rồi.”
Nói đến đây thì không thể không nói một chút đến xuất thân của Hồ Nhất Ngạn.

Anh ta họ Hồ, xuất thân từ Liêu Đông.

Ở Liêu Đông, họ Hồ có ý nghĩa đặc biệt.
Tần Muội không lằng nhằng, nhận áo rồi khoác lên người.

Anh ta cũng không muốn tiếp tục đứng ở trong căn nhà 7âm khí u ám, đã từng có người chết này.

Đám người rời khỏi phòng ngủ, đi ra ngoài.
Xe của nhà họ Hoắc vừa rời khỏi khu chung cư chưa được bao lâu thì có một vài chiếc xe cảnh sát lao vùn vụt vào trong khu chung cư.

Một vụ án đột nhập vào nhà giết người được lộ ra ánh sáng.

Nhà họ Tân.
Lúc đi ngang qua phòng khách2, bọn họ cũng không nhìn thấy Yêu Yêu và con mèo trắng Bóng Tuyết.

Tần Muội nhìn lướt qua một lượt căn nhà, sắc mặt anh0 ta trầm đến mức như sắp có bão tố nổi lên.

Sống ở trong căn nhà này mấy ngày là đoạn quá khứ đen tối nhất trong cuộc đời của anh ta.
“Tôi... tôi...” Đến nói chuyện cũng không lưu loát được nữa.

Tần Muội cười lạnh, giễu cợt nói: “Tôi cái gì mà tôi, tám đời nhà anh chưa từng thấy phụ nữ bao giờ à. Cũng đúng, trông anh ẻo lả thế kia thì làm gì có cô gái nào thèm để ý đến anh!”

“Tần Muội!” Cuối cùng Lục Dịch Trần cũng hô lên được tên của Tần Muội.
Nhà họ Hoắc là một sự tồn tại mà nhiều người bình thường cả đời cũng không thể hiểu hay chạm tới.

Với tất cả những gì mà nhà họ Tần có được hiện giờ thì đúng là chẳng đáng nhắc tới đối với nhà họ Hoắc.

Thế mà nhà họ Tần lại xuất hiện một Tần Nguyễn, được nhảy vào Long Môn, trở thành phu nhân của Hoắc Tam gia.
Tần An Quốc tưởng rằng Tần Muội gây ra chuyện gì đó ở bên ngoài, nhưng Tần đại thiếu lại biết sự tình không đơn giản như vậy.

Anh ta cho rằng Tần Muội đã chọc phải thứ gì đó không sạch sẽ ở bên ngoài.

Hồ Nhất Ngạn là bạn thân của Tần Cảnh Sầm, ngoại trừ việc lo lắng cho Tần Muội, thì anh ta càng thấy hứng thú hơn với Tần Nguyễn.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ đánh nhau.

Trước đây họ đấu ngang tay, nhưng lần này vì cách ăn mặc của Tần Muội mà Lục Dịch Trần đã nương tay hơn rất nhiều.

Cuối cùng thì anh ta bị Tần Muội đánh cho nằm lăn ra đất.

Tần Muội giơ chân đạp lên ngực đối phương, ở trên cao nhìn xuống Lục Dịch Trần, Tần Muội cười lạnh, nói: “Giờ nhận ra cậu đây chưa?”

Hai người cũng không ra tay quá nặng nên trên mặt không bị thương.