Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 462: Nếu có lần sau nữa, ba sẽ đánh gãy ch n của anh!



Tần đại thiếu hy vọng em gái sẽ phủ nhận.

Em trai của anh ta không chỉ bị người ta bắt mặc trang phục nữ, mà còn mọc một đôi tai1 mèo, chuyện này khiến anh nhất thời không thể nào tiếp thu được. Anh kéo tay Tần Muội đi vào nhà.

Tần Nguyễn đánh giá bóng lưng rời đi của anh cả, ánh mắt cô hơi khác thường.
Tần Cảnh Sầm vuốt mi tâm: “Nghĩ 0cách che lại đi.”

Anh sợ cha nhìn thấy trái tim sẽ bị kích thích.
Tần Muội trốn ở sau lưng Tần Cảnh Sầm lộ ra cái đầu, anh ta nói, giọng yếu ớt: “Ba à, lần này thật sự không phải lỗi của con, ngày mai con nhất định sẽ nói rõ ràng cho ba nghe, giờ ba cho con lên lầu tắm rửa trước đã được không?”

Đôi mắt sắc bén của Tần An Quốc nheo lại, ông nhìn chằm chằm vào chiếc mũ lưỡi chai trên đầu Tần Muội, càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp.
Hoắc Xuyên đi tới chỗ cốp xe lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.

Tần Nguyễn nhận mũ rồi đội luôn lên đầu Tần Muội.
Sắc mặt ông dịu hơn nhiều, ông ngoắc tay với Tần Muội.

“Con tới đây trước đã, để ba nhìn xem con có bị thương ở đâu hay không.”
Từ trước đến nay cậu con cả của ông chưa bao giờ bao che cho A Muội, trước đó nó còn nói chờ A Muội về nó nhất định phải dạy dỗ một trận ra trò.

Bây giờ lại thay đổi thái độ.
“Khụ! Khụ khụ...”

Vốn dĩ phổi của ông không được tốt lắm, giờ tâm tình lại quá kích động dẫn tới bị ho khan liên tục.
Mặt ông sầm sì, nghiêm giọng nói với Tần Muội: “Anh còn biết trở về cơ à, sang nhà đứa khác chơi cũng không biết gọi điện về báo một tiếng!”

Tần Muội còn có thể nói cái gì, chỉ đành ngoan ngoãn nhận sai: “Ba, con biết sai rồi, sau này con không dám thế nữa.”
Tần An Quốc rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên trầm tư.

Ông càng ngày càng cảm thấy không thích hợp.
“Không ạ, thật sự không bị thương đâu ạ, ba yên tâm, con chẳng bị thương ở đâu cả!”

Tần Muội nào dám tới gần, anh ta luôn có cảm giác mũ trên đầu rất lỏng lẻo, chỉ cần hơi tác động vào một cái là sẽ bị rơi xuống, để lộ ra mái tóc và cái tại mèo của anh ta.
Một loạt động tác nhuần nhuyễn làm Tần Nguyễn và Tần Muội phải trợn mắt há hốc mồm. Tần Muội từ trước đến nay luôn là người thẳng tính, anh ta nói: “Anh cả này, có phải anh thường xuyên buộc tóc cho phụ nữ nên mới thuần thục như thế không.”

“Bốp!”
Ánh mắt anh ta ngập tràn sự lên án, như thể bọn họ 7đã làm ra chuyện tội ác tày trời nào đó vậy.

Tần Muội giơ tay che lỗ tai còn đang rung rung của mình, anh ta khóc không ra nước2 mắt: “Tóc với tại em phải làm sao bây giờ? Để ba nhìn thấy được thì có bỏ rơi em luôn không?”
Mà Tần Nguyễn cũng ngấm ngầm không cho ông tiếp xúc với Tần Muội.

Khiến trong lòng Tần An Quốc không khỏi suy nghĩ lung tung.
đấy.”

“Thằng nhóc thối này mà không nói rõ ràng thì ba làm gì có tâm trạng ăn cơm!”
Tần Nguyễn vuốt vuốt cái tai mèo trên đầu Tần Muội, cô nói, t2rong giọng điệu lười biếng có xen lẫn ý cười: “Cũng không đến nỗi nào đâu.”

Tần Muội tránh thoát khỏi tay của Tần Nguyễn, anh t7a che đôi tại trên đầu, ánh mắt rưng rưng nhìn anh trai và em gái của mình.
Anh nhẹ giọng, nói: “Ba, A Muội bình an trở về là tốt rồi, trước hết để thằng bé lên lầu nghỉ ngơi đã, có chuyện gì để mai hẵng nói?”

“Nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ ngơi, chúng ta đến cơm còn chưa ăn đấy, nó còn muốn đi nghỉ ngơi?!”
Đến lúc Tần An Quốc chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài xem thế nào thì Tần Cảnh Sầm và Tần Muội đi vào trong phòng khách.

Thấy Tần Muội xuất hiện an toàn lành lặn, trên người cũng không có vết tích bị ngược đãi, trái tim của Tần An Quốc cuối cùng cũng yên ổn.
Có lẽ con trai út của ông bị thương, ba đứa con vì không muốn ông lo lắng nên không cho ông biết chuyện.

Chỉ cần thoáng tưởng tượng như thế thôi, Tần An Quốc đã cảm thấy đau lòng.
Tần Nguyễn đi đến trước mặt cha mình, cô nhẹ giọng nói: “Ba, lần này đúng là không phải do lỗi của anh hai đầu ạ, anh ấy cũng bị kinh hãi lắm đấy, trước hết cứ để anh ấy lên lầu nghỉ ngơi đã, có chuyện gì chúng ta để nói sau nhé, ở đây vẫn còn có khách đấy ạ.”

Cô liếc nhìn Hồ Nhất Ngạn ở gần đó, hy vọng có thể khiến cho cô ngừng truy cứu anh hai.
Tần An Quốc đưa tay lên che miệng, người hơi gập lại.

Tần Nguyễn đỡ cánh tay của ông, giọng lo lắng, nói: “Ba, hôm nay ba uống thuốc chưa ạ?”
Tần Muội dựng thẳng tay lên thành khẩn cam đoan.

Tần Cảnh Sầm chỉ dám đưa Tần Muội đến đứng đối diện với cha chứ không dám xích lại gần.
Chuyện này còn sốc hơn việc nuôi một đứa con trai gần 20 năm bỗng chốc trở thành phụ nữ.

Đây không phải là chuyển giới tính, mà là thay đổi giống loài luôn rồi.
Hoắc Xuyên đang đứng trước cửa xe, nghe thấy cuộc đối thoại của ba anh em nhà họ Tần thì lên tiếng: “Phu nhân, trong cốp xe có mũ lưỡi trai.”

Tần Nguyễn cười: “Vậy thì tốt quá, đưa cho anh tôi đội lên, để trốn xong tối hôm nay đã.”
Ông sống từng này tuổi rồi, ngoại trừ việc liên quan đến con gái ra thì đúng là hiếm khi phải trải qua chuyện khiến tim đập nhanh, kích thích đến mức khiến ông đau tim như thế này.

Nếu Tần Muội thật sự xảy ra chuyện gì thì ông biết ăn nói thế nào với người vợ đã mất đây.
Tần An Quốc sầm mặt, trên người tỏa ra sự uy nghiêm: “Nếu có lần sau nữa, tôi sẽ đánh gãy chân anh đấy!”

“Con cam đoan không có lần sau!”
Anh ta vô cùng tự giác làm động tác kéo khóa miệng, biểu thị mình tuyệt đối sẽ không nói nhiều.

Tần Nguyễn vừa vào phòng khách thì nghe được câu Tần An Quốc còn chưa ăn cơm tối: “Ba, ba không ăn cơm làm sao được, ăn xong còn phải uống thuốc
Tần đại thiểu đen mặt, đập luôn vào đầu Tần Muội một cái.

“Nói hươu nói vượn!”
Cho dù đã đội mũ thì cũng không có cách nào che được mái tóc dài của anh ta.

Tần Cảnh Sầm nhìn mà thấy chướng cả mắt, anh ta đưa tay tháo mũ của Tần Muội xuống, sau đó vô cùng thuần thục cuộn mái tóc dài của em trai lại, rồi đội mũ lên che đi.
Thấy hai người đi vào trong nhà, Tần Nguyễn quay sang nói với Hoắc Xuyên: “Anh chờ tôi ở bên ngoài, một lát nữa tôi sẽ ra luôn.”

Hoắc Xuyên đáp dạ.
Nếu còn tiếp tục đứng ở đây nữa, cô sợ anh hai bị lộ tẩy mất.

Tần An Quốc liếc mắt nhìn Hồ Nhất Ngạn, sau đó khoát tay với Tần Nguyễn: “Nhất Ngạn là bạn thân của anh trai con, cậu ấy là đứa trẻ ngoan không phải người ngoài. Chuyện của anh hai con chưa xong đâu, hôm nay nó nhất định phải nói rõ ràng cho ba.”
Thấy Tần Muội an toàn trở về, những lo âu trong lòng Tần An Quốc cũng không hoàn toàn buông xuống.

Ông muốn biết rốt cuộc con trai mình đã xảy ra chuyện gì, hay là gây ra phiền toái gì.
Tần Cảnh Sầm cũng không lo được cho em trai ở sau lưng, anh ta vội vàng chạy tới.

“Ba, ba không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không ạ?!”
Nhìn thấy vẻ mặt của người bạn học cũ kiêm bạn thân, Tần Cảnh Sầm biết đối phương đã phát hiện ra cái gì nên liếc mắt ra hiệu.

Hồ Nhất Ngạn nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tần đại thiếu thì nheo mắt lại, trên mặt toét miệng cười rõ tươi.
Tần An Quốc không phát hiện ra Tần Muội có vấn đề, nhưng Hồ Nhất Ngạn ngồi ở một bên thì lại nhìn chằm chằm vào Tần nhị thiểu, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ quái.

Dường như anh ta phát hiện ra Tần Muội có vấn đề gì đó.
“Ai!” Tần An Quốc thở dài buồn bã: “Tôi già rồi, đến con cũng không nghe lời, bắt đầu ghét bỏ tôi.”

Tần Nguyễn nghe cha mình nói những lời này thì bèn ngồi xuống bên cạnh, kéo cánh tay của ông: “Ba, con có ghét bỏ ba đầu, anh hai không tắm hai ngày rồi, anh ấy sợ ba không chịu nổi mùi hôi trên người mình đấy mà.”
Thấy cha bị phát bệnh, Tần Muội cũng không lo chuyện mình sẽ bị lộ nữa mà vội vàng chạy tới, ngồi xổm ở trước mặt Tần An Quốc.