Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 468: Ý định tốt của hoắc tam gia dành cho cô vợ bé nhỏ



Nhưng Tần Nguyễn xin cự tuyệt ý tốt của Tam gia.

So với quyền thế của nhà họ Hoắc, Tần Nguyễn càng cảm thấy có hứng th1ú với sát khí và tuổi thọ của mình sau này hơn. Chỉ là tâm trạng có chút thay đổi.

Ăn sáng xong, Tần Nguyễn ngồi vào ghế sô pha trong phòng khách, nhàm chán xem điện thoại di động.
Hoắc Xuyên bàn giao công việc với Lâm Hạo, còn nói khu hình phạt quá 2máu me, không để cho cô biết.

Nhưng sao cô lại có cảm giác là đối phương đang mong đợi cô sẽ nhúng tay vào nhỉ.
<7br>Ánh mắt của Tần Nguyễn nheo lại, cô kéo chiếc áo khoác trên người, xoay người bước lên lầu.
Tần Nguyễn cúi đầu, mắt nhìn màn hình điện thoại.

Ảnh chụp trên màn hình điện thoại đập vào mắt Tần Nguyễn, sắc mặt cô thoáng chốc trầm xuống.
Tần Nguyễn ngồi ở phòng ăn, ăn bữa sáng, cô bảo người hầu mở tivi.

“Mới đêm qua, cảnh sát nhận được tin báo có một vụ án mạng thương tâm đã xảy ra ở thành phố của chúng ta. Vụ việc xảy ra trong khu chung cư XX, nạn nhân là một cô gái bị giết hại và bị chặt xác bỏ vào tủ lạnh. Có người dân ngửi thấy được mùi lạ từ trong căn hộ bay ra, phát giác điều không ổn nên lập tức gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát được điều động đến và phát hiện ra vụ thảm sát kinh hoàng này...”
Tên này đi thì cứ đi đi, tại sao lại còn muốn đem chuyện dụ Tần Nguyễn đến khu hình phạt giao cho anh ta chứ.

Nhìn thái độ bỏ đi vừa rồi của Tần Nguyễn là biết cô ấy không hề có một chút hứng thú nào rồi.
“Chị dâu ba!”

Ngoài cửa vang lên giọng nói hào sảng, vô cùng vui vẻ.
Tần Nguyễn cũng không quay đầu lại mà đáp: “Tôi còn chưa đánh răng r2ửa mặt.”

Lâm Hạo đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tần Nguyễn đi lên tầng, vẻ thoải mái trên mặt anh ta dần biến mất.
<0br>Trong lòng Lâm Hạo yên lặng thở dài, anh ta hơi bất mãn với Hoắc Xuyên đang bay ở trên bầu trời cao vạn dặm kia.
Giọng điệu của Lục Hàn trầm xuống, anh ta vẫn cảm thấy rất xin lỗi: “Tối hôm qua tôi đã nhắn nhủ với một người cấp dưới cũ, nhưng vì cậu ta không có thực quyền nên không có cách nào ngăn cản được, chờ đến khi tôi biết tin thì đã báo lên rồi.”

“Thôi không sao, thế này cũng tốt, cho tất cả mọi người biết để còn cảnh giác.”
Tần Nguyễn không đưa ra bình luận nào khác về chuyện này.

Cấp trên vì thành tích mà làm như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Lời mời của Lục Hàn chỉ nhắc đến cô mà không phải những người khác trong nhà họ Hoắc, thậm chí là Hoắc Tam gia.

Hoặc là anh ta đã mời những người khác trong nhà họ Hoắc rồi, hoặc anh ta biết Tam gia không có ở trong nước nên không có cách nào có mặt ở bữa tiệc.
“Hung thủ không chỉ làm nhục nạn nhân, mà thậm chí sau khi hành hung xong còn chặt xác cất vào trong tủ lạnh. Rốt cuộc là hung thủ có tâm lý như thế nào mới có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế. Cảnh sát đã tìm thấy một con dao nghi là hung khí giết người tại hiện trường, trên con dao có vết máu khô, được xác nhận là của nạn nhân...”

“Đêm qua, sau khi pháp y giám định, suy đoán thời điểm tử vong của nạn nhân là vào khoảng giữa đêm khuya hai tháng trước. Ngoài ra, vết máu để lại tại hiện trường không phải của riêng nạn nhân, còn có một vết máu không rõ là của ai, rất có thể vết máu này là do kẻ sát nhân để lại khi gây án.”
“Chị dâu, anh ba đi rồi, em đưa chị ra ngoài chơi nhé!”

Kiều Hi đặt mông ngồi xuống đối diện Tần Nguyễn, nhìn cô đầy mong đợi.
Ánh sáng trong mắt Tần Nguyễn tối xuống.

Cô bình tĩnh nói: “Nếu có thời gian, tôi nhất định sẽ đến.”
Hai người lại nói chuyện với nhau vài câu về vụ án.

Trước khi cúp máy, Lục Hàn đột nhiên nói: “Hoắc phu nhân, mấy ngày nữa nhà họ Lục tổ chức bữa tiệc, tôi chân thành mời cô tới tham dự, không biết nhà họ Lục có được vinh hạnh này không?”
Kiều Hi hóa thân thành chàng kỵ sĩ, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gõ vài lần vào màn hình rồi đưa cho Tần Nguyễn.

“Chị dâu, em tìm được một nơi rất thú vị, bên trong có rất nhiều trò, chị nhất định sẽ thích!!”
Anh ta nghĩ ra được một số biện pháp, để Tần Nguyễn chậm rãi hiểu rõ khu hình phạt.

Sau khi rửa mặt xong, Tần Nguyễn lại xuống lầu, cô đã thay sang một bộ quần áo bình thường, cột tóc lên cao, trông tràn đầy sức sống.
“Hoắc phu nhân, tôi xin lỗi, có vẻ như vụ án tối hôm qua đã bị người ta lấy ra để đánh bóng tên tuổi.”

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói áy náy của Lục Hàn từ ống nghe truyền vào trong tại Tần Nguyễn.
“Được, vậy tôi xin đợi Hoắc phu nhân đến.”

Tần Nguyễn cúp điện thoại, tiếp tục ăn sáng.
Tần Nguyễn nghe xong không nói gì, tay đặt ở trên bàn hơi cong lại, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Từng nhịp từng nhịp rất có cảm giác tiết tấu.
“... Nạn nhân bị chặt xác 19 tuổi, là một streamer nổi tiếng trên mạng xã hội. Trước khi chết nạn nhân đã phải chịu những nhục nhã khiến người ta đau lòng, khi đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người mà gặp phải chuyện tàn nhẫn như vậy khiến mọi người cảm thấy tiếc nuối và căm thù kẻ sát nhân đến tận xương tủy...”

Tần Nguyễn siết chặt đôi đũa trong tay, mặt biến sắc.
“Cô không ăn sáng à?” 7

Tiếng hỏi của Lâm Hạo vang lên sau lưng.
“Chúng tôi đã xem những video mà nạn nhân livestream trên mạng, cô ấy có sự trong sáng và vui tươi của một cô gái trẻ, ai có thể ngờ rằng một cô gái trẻ tuổi như vậy lại chết ở trong căn hộ đi thuê.”

“Theo cảnh sát tại hiện trường, đồ đạc trong căn hộ của nạn nhân được sắp xếp gọn gàng, không có dấu hiệu lộn xộn. Tiền mặt trong nhà bị mất, điện thoại di động và chiếc túi hàng hiệu của nạn nhân cũng bị mất, những thứ này đều đã từng xuất hiện trong buổi livestream trực tiếp của nạn nhân.”
Ánh mắt của Tần Nguyễn vẫn chăm chú nhìn tivi, cô thấy trên màn hình phát ảnh chụp của cục trưởng mới nhậm chức lần này của Tổng cục điều tra Hình sự.

“Tôi vừa xem tin tức, còn cảm thấy thật kỳ lạ, hóa ra là như vậy. Vị cục trưởng mới này đúng là vì thành tích của mình mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào nhỉ.”
Mà câu cuối cùng của người dẫn chương trình nhắc đến Cục trưởng Tổng cục điều tra Hình sự mới nhậm chức cũng không khỏi quá đột ngột.

Trong lúc Tần Nguyễn còn đang trầm tư suy nghĩ, thì điện thoại trên bàn đổ chuông.
“Cảnh sát thông qua hiện trường làm phương pháp loại trừ, rất nhanh đã khóa chặt được hung thủ. Hai tháng trước hung thủ đã theo dõi nạn nhân, rồi đột nhập vào nhà nạn nhân, làm nhục cô gái, sau đó tra tấn và giết hại. Tôi xin kêu gọi tất cả những phụ nữ độc thân hãy cẩn thận khi trở về nhà vào ban đêm và cố gắng không đi ra ngoài một mình. Vụ án lần này được phá án nhanh chóng như vậy là nhờ cục trưởng mới được bổ nhiệm của Tổng cục điều tra Hình sự...”

Người dẫn chương trình của Đài truyền hình không nói tên của nạn nhân, cũng không nói đến tên của khu nhà.
Cô hỏi: “Bữa sáng có cái gì?”

Người hầu báo lên các món bình thường cô vẫn thích và cả món canh thảo dược mà Tam gia đã dặn họ nấu trước khi anh đi.
Cô liếc qua màn hình, là Lục Hàn gọi đến.

Tần Nguyễn buông đôi đũa trong tay xuống, cầm điện thoại lên bật nút nghe rồi để vào bên tai.
Tuy nhiên, vụ việc đã được giải quyết chỉ trong một đêm, rồi được đưa lên bản tin trên tivi.

Tốc độ này nhanh đến mức khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ.
Tần Nguyễn nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, vẻ mặt dở khóc dở cười.

Sao thái độ của Kiều Hi giống như thể cô là tù binh bị con ác lọng nhất vào trong tòa lâu đài. Sau khi ác lông rời khỏi lâu đài, kỵ sĩ sẽ nhân cơ hội đó vào bên trong, muốn dẫn cô thoát khỏi sự giam cầm của con ác long.
Lâm Hạo lấy tay đỡ trán, cảm thấy đau cả đầu.

Muốn để Tần Nguyễn tiếp xúc với khu hình phạt thì trực tiếp nói luôn với cô không được à, tại sao lại muốn tốn công tốn sức như vậy chứ.
Nhưng Tần Nguyễn nhìn thấy hình ảnh mà phóng viên quay chụp lại nơi xảy ra án mạng.

Chính là khu chung cư mà tối hôm qua cô tìm được anh hai, Yêu Yêu và Bóng Tuyết.
Tần Nguyễn ngước mắt lên, nhìn thấy cậu em họ Kiều Hi đang hớn ha hớn hở bước vào.

Nhìn thấy Tần Nguyễn ngồi dựa vào ghế sô pha, cậu ta bước nhanh hơn, dường như có chuyện tốt gì đó muốn chia sẻ.
Trong ảnh là một tòa lâu đài xa hoa tráng lệ, phía trên có ba chữ Trăn Phẩm Quán.

Trần Phẩm Quán này chẳng phải là cái nhà tù ở thủ đô nằm trong sự khống chế của Nam Cung Sưởng mà Tam gia đã từng nói đấy sao.