Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 472: Hoắc phu nhân, cô không thể chèn ép người khác như thế được



Tần Nguyễn nhìn dáng vẻ khẩn trương của quản lý Vương, cô không nói về chuyện của Kiều Hi, mà lại chỉ vào vai của gã. 1 “Quản lý Vươ1ng này, có phải mấy năm gần đây anh luôn cảm thấy vai mình rất nặng không?”

“Gì cơ?”Ngay cả với trình độ y học ngày nay thì mỗi ngày đều có những phụ nữ mất mạng vì sinh con.

Quản lý Vương chờ đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật một ngày một đêm, cuối cùng cũng nhận được tin vợ gã đã qua cơn nguy kịch.
Bánh bao thịt ngồi trên vai quản lý Vương có vẻ e ngại lực Minh Thần nên từ từ trượt từ trên người gã xuống, ngồi xổm ở bên chân của gã.

Tần Nguyễn thu tay lại, cô hơi nâng cằm lên: “Anh nhìn xuống dưới, đừng quá kích động, thằng bé sẽ không gây tổn thương cho anh đâu.”
Tần Nguyễn vừa nói ra câu này, sắc mặt của quản lý 2Vương tái mét: “Cô... cô nói vậy là có ý gì?”

Ba năm trước, vợ của gã vì khó sinh mà suýt nữa đã một xác hai mạng.
Dù cho đã gặp quỷ nhiều lần rồi, nhưng Lâm Hạo vẫn không có cách nào thoải mái đối mặt được.

Tần Nguyễn hỏi Lâm Hạo: “Anh có thể nhìn thấy đứa bé này à?”
Cậu bé ngồi xổm ở bên cạnh chân quản lý Vương rất ngoan ngoãn, bàn tay nhỏ ú nần của nó nắm lấy ống quần của gã và nó đang ngửa đầu nhìn gã bằng ánh mắt trông mong.

Đôi mắt của đứa trẻ trong veo ngây thơ, tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Nếu con không còn nữa, sau này vợ chồng gã vẫn có thể có lại.

Vợ của gã là bạn từ thuở niên thiếu với gã, trong lúc còn đi học bọn họ đã đến với nhau rồi, sau bao nhiêu năm khó khăn trắc trở, họ đã sớm trở thành người nhà không cách nào chia cắt được.
Cũng tại thời điểm này, quản lý Vướng mới thật sự hiểu, phụ nữ sinh con là chuyện thập tử nhất sinh.

Phụ nữ sinh con vô cùng nguy hiểm, cho dù là trình độ công nghệ y học thời bấy giờ đã ngày càng phát triển thì vẫn không tránh khỏi một số tình huống nguy hiểm phát sinh.
Quản lý Vương dùng tay che miệng, nước mắt không thể ngừng rơi xuống.

Gương mặt của đứa trẻ này là sự kết hợp của gã và vợ gã.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, gã nghĩ ra một khả năng khiến mọi nhận thức của mình trong hơn 30 năm qua có thể bị phá vỡ.

Quản lý Vương tiến lên hai bước, mắt trợn tròn lên nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn: “Cô nói thế là ý gì, đứa trẻ nào, ở đầu ra trẻ con chứ, rốt cuộc cô đang nói đến cái gì vậy?!”
Bị người ta hiểu lầm nhưng Tần Nguyễn cũng không tức giận, cô còn bật cười lắc đầu: “Chắc anh hiểu lầm rồi.”

Cô chỉ tay vào vai của quản lý Vương: “Con của vợ chồng anh ba năm nay vẫn ở đây, thằng bé rất thích hai người, nhưng người và quỷ khác biệt, nếu nó còn không chịu đi thì sẽ bỏ lỡ thời gian vào luân hồi. Thằng bé rất đáng yêu, nếu không muốn hồn phách của nó bị tan biến thì anh và vợ của anh nên tìm cách siêu độ cho nó, cũng coi như cám ơn nó đã ở bên cạnh làm bạn với hai người ba năm nay.”
Cho dù đứng ở góc độ bác sĩ hay là góc độ người nhà, thì việc bảo vệ thai phụ mới là lựa chọn quan trọng nhất của các bác sĩ.

Đương nhiên, trừ khi thai phụ đã đến mức không thể cứu được nữa, nếu không, bọn họ sẽ vô điều kiện bảo vệ người mẹ trước.
Ánh mắt của7 hai người họ rơi vào trên người Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn vén tóc ra sau tai, thản nhiên nói: “Quản lý Vương, nếu như con của 7anh được sinh ra thuận lợi thì chắc bây giờ nó đã được ba tuổi rồi nhỉ.”
Dù nửa đời sau không có con thì gã cũng không muốn vợ mình phải trải qua nguy hiểm như vậy một lần nữa.

Tần Nguyễn nhắc đến chuyện vợ gã khó sinh ba năm trước đây, không thể không khiến quản lý Vương cảnh giác.
Cơ thể của gã không ngừng run rẩy, muốn nhận được một đáp án từ Tần Nguyễn.

“Tôi có nói bao nhiêu cũng không bằng để anh tận mắt nhìn thấy.” Tần Nguyễn đứng dậy, ngoắc tay với quản lý Vương: “Anh qua đây.”
Quản lý Vương đứng im tại chỗ, không hiểu sao gã thấy hơi sợ Tần Nguyễn.

Loại sợ này không phải bởi vì cô đang mang thai, mà là cảm giác lo lắng và sợ hãi trước những điều chưa biết.
Đầu ngón tay xinh đẹp của Tần Nguyễn từ từ duỗi ra, điểm vào trán của quản lý Vương.

Một ánh sáng vàng mờ nhạt không thể nhìn thấy bằng mắt thường xuất hiện trên đầu ngón tay của cô và xuyên qua giữa lông mày của quản lý Vương.
Ba năm qua, gã cũng đã từng tưởng tượng ra con mình sẽ trông như thế nào, không ngờ gã lại được nhìn thấy con theo cách này.

Quản lý Vương khóc nức khóc nở, khóc đến mức không thở nổi.
Quản lý Vương không còn cách nào che giấu được tiếng nấc nghẹn ngào của mình.

Gã cúi đầu kích động nhìn đứa trẻ ngồi ở bên cạnh chân mình, thấp giọng khóc cực kỳ bị ai.
Nhớ lại cảm xúc của mình lúc đó, gã vẫn thấy kinh hãi.

Cũng chính từ lúc ấy, gã bắt đầu sợ phụ nữ mang thai, cũng có bóng ma tâm lý đối với chuyện để vợ sinh con.
Tần Nguyễn bước tới, gỡ bàn tay đang che mũi miệng của gã ra, để gã có thể hô hấp được.

“Ô Ô...”
Tr0ong bệnh viện cũng không có cái trò bỏ mẹ cứu con như trong phim truyền hình hay điện ảnh, tất cả chỉ có ở trên phim thôi.

Ở các bệnh viện lớn, nếu người mẹ thực sự gặp phải tình trạng khó sinh mà bác sĩ lựa chọn bảo vệ con khi người mẹ vẫn còn khả năng cứu chữa, thì bệnh viện và thậm chí là cả bác sĩ đều có thể phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Cơ thể quản lý Vương khẽ run lên, gã không hiểu ý tứ trong lời nói của Tần Nguyễn.

Mỗi một chữ gã đều nghe rõ ràng, nhưng những chữ này kết hợp với nhau lại khiến gã cảm thấy lạ lẫm.
Có thể năm phút, có thể là mười phút, cuối cùng quản lý Vương vẫn không cưỡng lại được sự tò mò trong lòng mình.

Gã bước từng bước nặng nề, đi đến chỗ đối diện Tần Nguyễn.
Sắc mặt của gã tái nhợt, ánh mắt thất thần nhìn Tần Nguyễn, mồ hôi chảy ròng ròng từ lòng bàn tay đang nắm chặt bên hông.

Quản lý Vương bỏ qua cơn tức giận đang trào dâng trong lòng, cố gắng hết sức giữ giọng điệu bình tĩnh: Hoắc phu nhân, tôi không biết hôm nay cô đến đây là có mục đích gì. Nhưng Dạ Tước là sản nghiệp của nhà họ Tô, mà tôi là người của nhà họ Tô. Nếu như có dùng người nhà của tôi để uy hiếp tôi, muốn tôi làm cái gì cho cô thì xin lỗi không được đầu, nhà họ Tô sẽ không để cho cô ức hiếp người của họ như vậy!”
Quản lý Vương cứng đờ người, gã chậm rãi cúi đầu.

Đập vào mắt gã là một đứa trẻ trông rất đáng yêu, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu trắng.
Quản lý Vương dám nói lời này là bởi vì gã làm việc ở Dạ Tước đã nhiều năm và được nhà họ Tô che chở.

Nếu không, qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ khách quý của bốn gia tộc lớn và sáu thế gia, gã cũng sẽ không có thái độ vênh váo, mũi vểnh lên trời như thế.
Tần Nguyễn không thúc giục gã, mà bình tĩnh nhìn đối phương.

Thời gian chậm rãi trôi đi.
Tần Nguyễn không muốn nhìn thấy cảnh tượng thương cảm như thế này.

Cô liếc nhìn Lâm Hạo, phát hiện anh ta cũng đang nhìn chằm chằm vào đứa trẻ dưới chân quản lý Vương, biểu cảm trên mặt hơi kỳ lạ.
Nhìn thấy đứa bé này, nỗi sợ hãi trong lòng quản lý Vương bỗng chốc tan biến.

Hai mắt gã nóng lên, nước mắt rơi xuống không kiểm soát được.
Năm đó quản lý Vương chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật lại nhận được tin tức đứa trẻ không cứu được.

Chuyện này không làm gã sợ hãi.
“Có thể, lúc đầu vào phòng thì tôi không nhìn thấy, nhưng một lát sau có thể thấy bóng dáng mơ hồ, hiện tại đã hoàn toàn thấy rõ ràng.”

Lâm Hạo khoanh tay, lúc trả lời câu hỏi của Tần Nguyễn, tay anh ta bóp chặt bắp tay mình.

Nhìn thấy hành động không biết nên nói là khẩn trương lo lắng hay là khó chịu của Lâm Hạo, mà Tần Nguyễn nở một nụ cười đầy ẩn ý.