Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 473: T m tình của phu nh n mà không tốt thì sẽ g y họa cho người khác



Tần Nguyễn đi đến trước mặt Lâm Hạo, cô đập tay vào bả vai anh ta, trầm giọng nói: “Không sao đâu, hãy cố mà trân trọng đi1.”

Kiếp trước, Lâm Hạo vốn là người phải chết sớm, nhưng trời xui đất khiến thế nào mà kiếp này lại bị thay đổi m2ệnh cách, nên trên người có chút biến hóa đặc biệt cũng là chuyện dễ hiểu. Vẻ cảnh giác trên mặt quản lý Vương biến mất, gã hỏi: “Phòng nào?”

Loại chuyện nhỏ nhặt này gã vẫn có thể tự quyết định được, mà với thân phận của Tần Nguyễn, gã cũng chẳng từ chối được.
Tần Nguyễn cười nhẹ: “Quy tắc cũ, nếu một lát nữa mà tôi phá hủy bất cứ thứ gì trong câu lạc bộ thì đều sẽ được bồi thường.”

“Khoan đã, Hoắc phu nhân, cô muốn làm gì vậy, không phải tới chơi à?”
“Được rồi, các vị cứ tự nhiên.”

Vẻ mặt của quản lý Vương hoàn toàn thoải mái.
Trong lời nói của Tần Nguyễn có sự giễu cợt.

Quản lý Vương lại điềm nhiên cười: “Tôi tất nhiên không dám làm chậm trễ việc của Hoắc phu nhân rồi.”
Sắc mặt cô hơi trầm xuống: “Vấn đề của anh đã được giải quyết, giờ đến lượt tôi.”

Quản lý Vương nháy mắt như biến thành người khác.
Tần Nguyễn nhìn thấy dáng vẻ sụp đổ của Lâm Hạo. Nhưng cô không những không đồng tình mà còn chế nhạo: “Chờ tôi nghĩ ra được cách thì chắc anh đã quen với việc ngày nào cũng gặp ma quỷ rồi.”

“Cái thứ đồ chơi này mà còn có thể thích ứng được à?!” Giọng của Lâm Hạo cao vút lên: “Tôi không thích ứng được đầu, tôi thật sự không muốn nhìn thấy những thứ kia đâu!”
Làm sao nghe ý tứ của những câu này vẫn là muốn đập phá câu lạc bộ vậy.

Mặc dù lần này Tần Nguyễn tới không phải vì câu lạc bộ Dạ Tước, nhưng người mà cô muốn tìm lại ở bên trong câu lạc bộ.
Nghĩ đến Kiều Hi thích gây rắc rối, trên người Tần Nguyễn tỏa ra hơi thở không vui: “Tôi ấy à, tôi đến để dạy cho trẻ con trong nhà một bài học quan trọng của đời người.”

Cô nhấn mạnh mấy chữ cuối, mang theo thứ cảm xúc khó hiểu.
Nghĩ đến chuyện sau này ngày nào cũng phải nhìn thấy quỷ, sắc mặt Lâm Hạo gần như trở nên trắng bệch không khác gì quản lý Vương.

Tần Nguyễn thôi cười, giọng trấn an: “Nếu tôi mà có biện pháp thì đã làm từ lâu rồi, cần gì phải nhắc nhở anh sau này chuẩn bị cho tốt chứ.”
Tần Nguyễn cũng không giấu giếm: “Theo tôi đoán thì đôi mắt này của anh e rằng cũng giống như tôi, sẽ thường xuyên nhìn thấy ma quỷ đấy.”

Sắc mặt Lâm Hạo thay đổi, trông như sắp khóc đến nơi.
Khóe môi Lâm Hạo giật giật: “Không thể khiến nó biến mất được à?”

Tần Nguyễn buông thõng tay: “Tôi chịu thôi, hẳn là thể chất của anh xảy ra vấn đề.”
Quản lý Vương nghệt mặt ra.

Gã còn tưởng Tần Nguyễn muốn lên tầng chơi với nhóm người trẻ tuổi kia cơ.
Quản lý Vương tỏ thái độ ngay, ngăn chặn trước việc Tần Nguyễn muốn lung lạc gã.

Tần Nguyễn nhìn gã bằng ánh mắt kỳ quái: “Anh giỏi tưởng tượng thật đấy.”
Lâm Hạo đang đứng trước mặt cô đây trông thì có vẻ an phận thủ thường đấy, nhưng thực chất ở bên trong anh ta không phải một người biết an phận.

Nội tâm Lâm Hạo chịu đủ tra tấn, anh ta nhấc tay đỡ trán: “Cô không cảm thấy lời nói vừa rồi rất đáng sợ à? Cái gì gọi là cố mà trân trọng chứ?”
“Đừng nói giỡn, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”

Thường xuyên nhìn thấy ma quỷ?
Hôm qua lúc Tần Nguyễn đến đập phá câu lạc bộ, gã thật sự không ngờ rằng vị này chính là phu nhân của Hoắc Tam gia, nếu mà biết thì thái độ của gã sẽ không... hung hăng như vậy.

Tần Nguyễn khẽ nhướng mắt, ánh mắt bình tĩnh quét về phía quản lý Vương.
Gã lắp bắp như còn muốn nhờ Tần Nguyễn làm chuyện gì đó.

Tần Nguyễn sốt ruột liếc nhìn đồng hồ, đã buổi chiều rồi, còn ba tiếng nữa là đến giờ hẹn với Tiêu Dục Kiệt.
Cô còn chưa nói gì đâu, sao đối phương đã coi cô như kẻ xấu thế.

Lâm Hạo phát chán nhìn cảnh quản lý Vương tự mình đa tình rồi, anh ta nói, giọng điệu hơi ngang tàn: “Phu nhân nhà tôi muốn đi lên một căn phòng phía trên kia để ân cần thăm hỏi khách ở bên trong, nên muốn báo trước với anh một tiếng.”
Lúc Lâm Hạo phàn nàn, quản lý Vương và đứa trẻ đang ôm chân gã đi tới.

“Hoắc phu nhân?”
Đi theo bên cạ0nh Tần Nguyễn là anh ta sẽ thấy được những thứ đó, loại cảm giác này không phải sau hai, ba lần là có thể quên được.

Mà cũng có thể nói rằng, dù có mười mấy lần hay mấy chục lần, anh ta cũng không thể nào thích ứng được.
Lâm Hạo suy sụp, nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Thật sự không có cách nào?”

Tần Nguyễn lắc đầu: “Tạm thời không có cách nào cả.”
Hầu hết của Lâm Hạo trượt một cái, anh ta gỡ cái tay của Tần Nguyễn ra k2hỏi vai mình, sắc mặt hơi tái nhợt.

“Tần Tiểu Ngũ, cô đừng làm tôi sợ, tôi nhát gan lắm!”.
Cái từ tạm thời này khiến Lâm Hạo đã tuyệt vọng lại nhìn thấy được một tia sáng.

“Sau này có biện pháp cũng được mà, tâm lý của tôi dù có mạnh mẽ tới đâu cũng không muốn ngày ngày nhìn thấy những thứ kia đâu, quá khủng bố.”
Cô có trực giác rằng, thể chất của Lâm7 Hạo bị thay đổi thì sau này rất khó trở lại được bình thường.

Lâm Hạo cảm thấy Tần Nguyễn nói câu này cứ như anh7 ta không còn sống được bao lâu nữa vậy.
Còn không bằng giết luôn anh ta đi!

Tần Nguyễn nói rất chân thành: “Tôi không nói đùa đâu, khả năng lên đến 80% đấy, sau này càng ngày anh sẽ càng nhìn thấy nhiều quỷ hơn.”
Quản lý Vương dời mắt khỏi cậu con trai dưới chân mình.

Gã khẩn cầu nhìn Tần Nguyễn, giọng căng thẳng: “Nhất định phải siêu độ cho nó sao?”
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mấp máy: “Phòng 8888.”

Quản lý Vương suy nghĩ một lát, hôm nay có mấy khách hàng tới câu lạc bộ, trong đó phòng 8888 có một nhóm người trẻ tuổi đang chơi đùa, tuổi cũng trạc Tần Nguyễn.
Cô lạnh lùng nói: “Cứ chờ đến ngày hồn phách nó tan biến, mọi vết tích tồn tại của nó trên thế gian này hoàn toàn biến mất đi.”

Kỳ vọng của quản lý Vương bị phá vỡ tan tành.
Tần Nguyễn mỉm cười: “Không siêu độ nó cũng được.”

Vẻ mặt của quản lý Vương hơi vui mừng, nhưng Tần Nguyễn lại ném ra một câu đánh gã xuống vực sâu.
Tần Nguyễn mỉm cười, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, cô nói đùa: “Anh mà nhát gan thì chẳng có ai to gan cả.”

Có ai mà không biết con sói hoang anh Hạo năm đó ở khu tây là người thích hành động liều lĩnh chứ.
“Cô thử suy nghĩ thật kỹ xem nào.”

Lâm Hạo không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Tần Nguyễn nhìn lại, thần sắc trong mắt trở lại vẻ lạnh lùng.

Trước khi quản lý Vương lên tiếng, cô đã nói thẳng: “Tôi biết anh định nói gì, có một số việc tôi không thể làm được. Hồn thể của đứa trẻ này không ổn định, nếu còn không vào luân hồi thì hồn phách sẽ bị tan biến. Việc anh phải làm bây giờ là tìm một vị đạo trưởng siêu độ cho nó, hoặc các chùa lớn cũng có thể làm được.”
Sự bị thương trên người gã và sự dịu dàng dành cho đứa con đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu.

“Tôi sẽ không làm bất cứ việc gì có lỗi với câu lạc bộ Dạ Tước, hay với nhà họ Tô đâu!”
Vừa bước chân ra khỏi văn phòng, không biết nghĩ tới điều gì mà Lâm Hạo quay đầu lại.

Anh ta cười tủm tỉm rồi nói với quản lý Vương: “Quản lý Vương cũng thấy rồi đấy, thân thể của phu nhân nhà tôi không tiện lắm, một lát nữa trên tầng có động tĩnh gì thì tốt nhất đừng cho người lên quấy rầy, nếu tâm trạng cô ấy không tốt, rất có thể sẽ gây họa cho người khác đấy.”

Ý tứ chính là các người cút xa một chút, không có việc gì thì đừng lên trên tầng góp vui.