Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 474: Kiều hi sống mơ mơ màng màng, nguyễn nguyễn bá đạo



RA S N

Trong phòng 8888.

Kiều Hi cùng một cậu thanh niên trẻ trông khá thư sinh, trắng trẻo đẹp trai đang kề vai bá cổ nhau.k Nhưng Lưu Cát Sênh và Kiều Hi lại chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Với thân phận của bọn họ thì có dạng phụ nữ nào mà chưa thấy qua. Loại gái bao ở câu lạc bộ như thế này bọn họ cũng chỉ trêu ghẹo cho vui thôi, chứ tuyệt đối không bao giờ chơi súng thật đạn thật.

Tiếng nhạc trong phòng dừng lại, tiếng đàn ông cười xấu xa, tiếng đàn bà hờn dỗi nghe khá rõ ràng.
“Keng!”

Trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh ly thủy tinh va chạm vào nhau vang lên vô cùng rõ ràng.

Kiều Hi nâng ly rượu lên đưa đến bên miệng uống một hơi cạn sạch.
Đột nhiên có người gào to lên.

Cậu chủ Lưu ngồi ở bên cạnh Kiều Hi giơ tay lên một cái.

Một em gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm bước tới gần: “Thưa cậu?”
“Ấy không được rồi Kiều thiếu, sao anh lại không uống vậy.”

“Uống cạn, uống cạn, sao chưa cạn vậy?”

“Tôi cũng kính Kiều thiếu một ly, cậu không thể không uống ly rượu này của tôi nhé!”
Kiều Hi đưa tay quơ quơ trong không trung, xua tay từ chối.

Những cánh tay cậu ta mềm như sợi bún ấy, khua tay từ chối trông chẳng có tí thuyết phục nào.

Lưu Cát Sênh thấy lại có người đến mời rượu, còn cứng rắn rót rượu cho cậu ta thì nhíu mày phất tay: “Được rồi, đủ rồi đấy.”
“Kiều Hi? Kiều Hi, còn uống được nữa không?”

Kiệt Hi đã hoàn toàn say xỉn, đầu còn ý thức nữa.

Lưu Cát Sênh ngồi thẳng người lên, cười mắng một câu: “Cái thằng ngốc này!”
“Kiều Hi?”

Kiều Hi cau mày, đã hoàn toàn mất hết ý thức.

Lưu Cát Sênh lại vỗ mặt của Kiều Hi lần nữa, lần này lực mạnh hơn nhiều.
Bên trong căn phòng, ngoài đám gái bao của câu lạc bộ Dạ Tước ra thì còn có sáu, bảy thanh niên khác.

Đã ra chơi thì tất nchiên phải uống loại rượu ngon nhất của câu lạc bộ Dạ Tước, nói chuyện thoải mái nhất, hát những bài hát sôi động nhất, ôm gái xinh nhất rồia.

Người thanh niên ngồi bên cạnh Kiều Hi chính là cậu chủ nhà họ Lưu, một thế lực phụ thuộc nhà họ Tiêu.
Trong đó, Lưu Cát Sênh là người xuất sắc nhất, nên mọi người ở đây đều vô cùng nể phục và tin tưởng hắn.

Lưu Cát Sênh yên lặng liếc nhìn một vòng cả nhóm người, giọng điệu khá lạnh: “Hôm nay dù có thế nào cũng không thể đưa Kiều Hi đến chỗ Tiêu Dục Kiệt được. Các người muốn làm chim đầu đàn thì cứ việc đi báo cáo, sống hay chết tất cả mọi người tự ước lượng mà nhìn đi.”

Nói rồi, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Kiều Hi.
Dưới sự nâng ly liên tục của mọi người, chỉ trong chốc lát Kiều Hi đã uống gần mười ly rượu.

Nhưng vẫn chưa hết, tay thanh niên vừa rồi được Lưu Cát Sênh ra hiệu đi kính rượu Kiều Hi đột nhiên hô to: “Tôi đề nghị mọi người chúng ta cùng uống một ly đi!”

“Được đấy, chúng ta cùng uống cạn một ly đi.”
Bên cạnh có người nhìn thấy, la hét nói Kiều Hi chơi xấu, nhất quyết phải rót đầy lại cho cậu ta.

Thấy tay Kiều Hi lắc dữ quả, có người còn giúp đỡ cậu ta cầm chắc ly rượu, gần như nâng cốc đổ trực tiếp vào miệng cậu ta.

Uống xong ly rượu này, Kiều Hi hoàn toàn nằm liệt trên ghế sô pha, không nhúc nhích.
Người kia thấy được ra hiệu thì buông cô nàng đang ôm ra, cầm ly rượu trên bàn lên và đi đến trước mặt Kiều Hi.

“Kiều thiếu, nào nào, tôi mời anh một ly, hôm nay anh vẫn chưa uống với tôi ly nào đâu đấy.”

Nghe thấy có người đến mời rượu, Kiều Hi vô cùng thuần thục giơ ly rượu trước mắt lên.
Hành động hào sảng này khiến Lưu Cát Sênh ở bên cạnh hơi nhíu mày, nhưng trên mặt lại thể hiện vẻ hài lòng.

“Nào, Kiều thiếu, hai chúng ta cũng làm một ly.”

Dưới sự ra hiệu của Lưu Cát Sênh, những người khác cũng nhao nhao lên đòi kính rượu Kiều Hi.
Chỉ có thể nói là gia tộc nhỏ hạng ba, không tốt cũng chẳng kém.

Trong đám người này, chỉ có một mình gia tộc của Lưu Cát Sênh là có năng lực cộng tác với nhà họ Tiêu.

Nhà họ Lưu rất được nhà họ Tiêu coi trọng, đám con cháu trong nhà họ Lưu cũng không chịu thua kém nên được nhà họ Tiêu để ý và đào tạo.
Cậu chủ Lưu mời Kiều Hi uống hết ly này đến ly khác, hai người cười cười nói nói, Kiều Hi thì ai đến mời rượu cũng không từ chối.

Hai người là những người duy nhất trong phòng không có gái ngồi kèm.

“Cậu chủ Lưu, tiếp theo là đến lượt anh hát đấy!”
Cậu chủ Lưu - Lưu Cát Sênh ấn tay xuống bảng điều khiển máy hát karaoke, giọng nói trầm thấp có phần khàn khàn vang lên: “Tạm dừng trước đã.”

“Vâng thưa cậu.”

Em gái xinh đẹp quay người rời đi, bước đi khá nhỏ, vòng eo gợi cảm, mông lắc lưu trông rất yêu kiều quyến rũ.
“Anh Sênh, như thế này là được rồi à?”

Mục đích hôm nay của bọn họ là rót thật nhiều rượu cho Kiều Hi, để cậu ta bất tỉnh nhân sự luôn.

Lưu Cát Sênh xích lại gần Kiều Hi, đưa tay vỗ vỗ gương mặt của cậu ta.
Lại có người lên tiếng: “Nếu tất cả chúng ta đều không nói thì ai biết là do chúng ta giao Kiều Hi cho Tiêu đại thiếu chứ.”

Lưu Cát Sênh cười lạnh: “Tôi thấy đầu cậu cũng toàn là nước rồi. Gần đây Kiều Hi toàn đi cùng chúng ta, cậu cho rằng nhà họ Hoắc không biết à?”

Gia tộc của những người đang ngồi ở đây tuy rằng giàu có đấy, nhưng cũng chưa đạt tới địa vị như của bốn gia tộc lớn, thậm chí còn không sánh được với sáu thế gia.
Lúc này, lại có người cầm ly rượu đến gần Kiều Hi.

“Kiều thiếu, hai chúng ta còn chưa uống với nhau đâu, tôi mời cậu một ly!”

“Không uống, không uống, không được...”
“Anh Sênh, thằng nhóc này đúng là miệng còn hội sữa, anh cần gì phải dùng trăm phương nghìn kể suy nghĩ cho cậu ta chứ, cứ trực tiếp ném luôn người cho Tiêu đại thiếu không được à.”

Lưu Cát Sênh ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người vừa lên tiếng.

Hắn trầm giọng nói: “Đầu óc cậu cho chó ăn rồi à? Kiều Hi là người của nhà họ Hoắc, bây giờ chúng ta mà dám đem cậu ta giao cho Tiêu Dục Kiệt thì không cần chờ đến ngày mai đâu, tất cả đều sẽ gặp họa đấy. Nhà họ Hoắc sẽ không xung đột chính diện với nhà họ Tiêu đâu, mà sẽ bắt chúng ta để khai đao đầu tiên!”
Mà ở đây có một đôi nam nữ táo bạo nhất đang rúc vào trong góc, chơi một trò chơi cũ rích.

Đổ xúc xắc, người nào thua thì phải cởi một món quần áo.

Thấy ánh mắt mọi người nhìn qua phía này, cậu thanh niên và em gái ngồi bên cạnh kéo giãn khoảng cách ra một chút, cả hai cùng cười khúc khích.
“Nào nào nào, cạn ly!”

Ly rượu Kiều Hi vừa uống xong đã lại được đổ đầy.

Lúc này, tay cầm ly rượu của cậu ta bắt đầu lắc lư, rượu ở bên trong bị sóng sánh trào ra rất nhiều.
“Bành!”

Cũng đúng vào lúc này, cửa phòng bị người đá văng từ bên ngoài.

Lúc Lưu Cát Sênh đang chuẩn bị xử lý cục diện rối rắm cho Tiêu Dục Kiệt, mang Kiều Hi đi, thì cửa phòng lại bị đạp một lực mạnh tạo thành tiếng động cực lớn làm hắn giật mình.

Động tác trên tay hắn dừng lại, hắn quay đầu nhìn cửa phòng.