Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 475: Nguyễn nguyễn



Tần Nguyễn mặc một chiếc áo khoác gió, hoàn hảo che đi cái bụng hơi nhô lên.

Nhìn cô không hề giống một người phụ nữ 1đang mang thai gần bốn tháng.

Tần Nguyễn chậm rãi tiến vào trong phòng, đôi mắt xinh đẹp dò xét trên người Lưu Cát S2ênh. Đánh thiếu gia Kiều Hi của nhà họ Hoắc á?

Thôi đi.

Anh ta sợ đến lúc đó lại bị các ám vệ đánh hội đồng mất.
Giọng nói bình tĩnh êm tai vang lên.

Lưu Cát Sênh nhìn thế trận này là 2biết kẻ đến không có ý tốt rồi, hắn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, dò xét Tần Nguyễn và Lâm Hạo ở sau lưng cô.

“Ki0ều Hi uống nhiều quá, tôi đang định đưa cậu ấy về nhà, cô là?”
Kiều Hi ngồi thẳng dậy, cố gắng làm dịu sự khó chịu.

Đột nhiên, cậu ta khom người “ọc” một tiếng, phun ra hết rượu đã uống tối nay.

Ánh mắt Tần Nguyễn thâm sâu, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Kiều Hi.
Ám vệ chất đống rượu trên bàn trước mặt tên thanh niên vừa lên tiếng, sau đó dùng khí thể áp chế đối phương.

Ám vệ lạnh lùng hỏi: “Cậu tự mình làm, hay để tôi làm?”

Kiều Hi là người của nhà họ Hoắc, bị đám ranh con này chuốc nhiều rượu như vậy, dù sao cũng phải lấy lại danh dự chứ.
“Tỉnh táo chưa?”

Tần Nguyễn hỏi lại một lần nữa, giọng điệu không dao động quá nhiều.

Kiều Hi hơi nheo mắt nhìn chằm chằm Tần Nguyễn.
Sau đó không cần Tần Nguyễn ra lệnh, những ám vệ khác cũng lập tức tiến lên, chỉ mấy giây ngắn ngủi đã khống chế được tay thanh niên trẻ tuổi kia.

Đám gái bao của câu lạc bộ đang đứng xem, nhìn thấy thế thì hét lên rồi chạy ra khỏi phòng.

Sắc mặt của Lưu Cát Sênh cũng rất khó coi, ánh mắt nặng nề của hắn nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.
Vì ở trong số những người này, chỉ có hắn là đang đứng và cũng là người ở gần Kiều Hi nhất.

Tần Nguyễn 7đứng ở phía đối diện Lưu Cát Sênh, cô rũ mắt nhìn xuống Kiều Hi uống say quắc cần câu, đang ngồi bất tỉnh nhân sự trên ghế s7ô pha.

“Cậu ta làm sao vậy?”
Cô cảm thấy bực mình vì Kiều Hi ngu ngốc và tức giận vì cậu ta lại sa đọa như vậy.

Tiếng chất vấn lạnh lùng xen lẫn tức giận của Tần Nguyễn vang lên: “Tỉnh chưa?” Kiều Hi đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không có cách nào đáp lại Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn cả giận, nói với Lâm Hạo: “Đi lấy thêm một số nước nữa.”
Hiện tại hắn đã cơ bản xác định được, đám người của Tần Nguyễn chạy đến đây là vì Kiều Hi.

Tần Nguyễn thu hồi tầm mắt, ánh mắt u ám của cô nhìn chằm chằm vào Kiều Hi đang ngồi trên sô pha.

“Lâm Hạo, xách thùng nước đến đây để thiếu gia Kiều Hi của chúng ta tỉnh táo một chút.”
Lâm Hạo xách một thùng nước từ phòng vệ sinh đi tới.

Anh ta đứng trước mặt Tần Nguyễn: “Nước đây.”

Tần Nguyễn chỉ vào Kiều Hi đang ngồi bất tỉnh nhân sự trên ghế sô pha: “Làm cậu ta tỉnh táo một chút.”
Cô chậm rãi hỏi: “Tại sao anh không giao cậu ta cho Tiêu Dục Kiệt?”

“Vì muốn tự bảo vệ mình.”

Câu trả lời của Lưu Cát Sênh có thể nói là rất gọn gàng và ngay thẳng, trông không có vẻ gì là hắn đang cố gắng cầu đường sống trong kẽ hở cả.
Tần Nguyễn nói với ám vệ gần mình nhất: “Đem tất cả rượu trên bàn đưa đến trước mặt người vừa lên tiếng, nhìn anh ta uống hết, không được chừa lại một giọt nào.”

“Vâng, phu nhân.”

Ám vệ lập tức hành động.
“Cô là người nhà họ Hoắc?”

Lưu Cát Sênh nhíu mày trầm mặt, nói với giọng không quá chắc chắn.

Ánh mắt Tần Nguyễn rất lạnh lẽo, cô khẽ xì một tiếng: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay các người phải trả giá cho tất cả những gì các người đã làm với Kiều Hi.”
“Dừng lại, dừng lại đi, có phải có hiểu lầm gì đó không?”

“Có chuyện gì từ từ nói, đừng ra tay như thế chứ...”

Những người khác ở xung quanh nhao nhao tiến lên ngăn cản.
Một thùng nước không hề bị lãng phí mà tưới toàn bộ lên người Kiều Hi, mặt mũi cậu ta đầy nước, quần áo mặc trên người cũng ướt đẫm.

“Phụt! Khụ khụ khụ...”

Có nước chui vào cả trong mũi của Kiều Hi và tràn xuống cuống họng, khiến cậu ta bị ho kịch liệt.
“Vị tiểu thư này, cô là ai vậy? Tự nhiên không mời mà tới có phải hơi quá đáng không?”

Đám bọn họ đi ra ngoài chơi cũng được người ta niềm nở chào đón, chứ không phải loại dễ dàng bị người khác chèn ép như thế.

Cũng phải lên tiếng và bày tỏ một chút thái độ để thỏa mãn lòng tự trọng của mình chứ.
Ánh mắt lạnh lẽo hờ hững của Tần Nguyễn liếc nhìn tên thanh niên vừa lên tiếng, cô hời hợt nói: “Các người chuốc cho Kiều Hi uống nhiều rượu như vậy, có phải cũng hơi quá đáng rồi hay không?”

Tên kia hơi sửng sốt, rồi lập tức cười nhạo: “Uống rượu mà, chắc chắn sẽ có lúc phải uống nhiều chứ, đây không phải là chuyện rất bình thường ư.”

“Thế à.”
“Tại sao tôi lại phải uống, các người từ đầu xuất hiện vậy hả?”

Tên thanh niên bất mãn với Tần Nguyễn, gã tức đến mức mặt đỏ rần.

Ám vệ thấy gã không làm gì, bèn cầm chai rượu đưa đến bên miệng gã, sau đó bóp cằm rồi bắt đầu rót rượu.
Lâm Hạo nói không quá chắc chắn: “Giội lên à?”

Tần Nguyễn lườm anh ta: “Hoặc là anh đánh cho cậu ta tỉnh?”

Lâm Hạo không được tự nhiên sờ lên mũi.
“Vâng, phu nhân.”

Lâm Hạo quay người đi về phía phòng vệ sinh.

Có người nhìn thấy Tần Nguyễn còn trẻ như vậy mà lại được xưng hô là phu nhân thì tò mò lắm.
Có người đập vỡ chai rượu, dùng phần bị vỡ chĩa vào người ám vệ: “Tôi bảo anh dùng tay không nghe thấy hả?!”

Ám vệ thờ ơ, chẳng thèm liếc nhìn người nọ lấy một cái.

Người nọ bị chọc giận, xông lên tấn công ám vệ.
Hắn biết trong nhóm người này, Tần Nguyễn là người ra lệnh, muốn ngăn cản thì chỉ có thể nói chuyện với cô.

“Chỉ là hiểu lầm thôi, có thể bảo người của cô dừng tay được không?”

Tần Nguyễn hơi nâng mắt lên, giọng điệu trầm tĩnh, nói: “Mỗi một chuyện anh làm, lời anh nói đều phải trả giá tương ứng. Tôi có thể nói rất rõ ràng cho anh biết, không ai trong số những người có mặt ở đây có thể chạy thoát, kể cả anh, hãy tự cầu phúc đi.”
Mang theo một số đầy nước, Lâm Hạo bước tới chỗ Kiều Hi đang ngồi xụi lơ trên ghế sô pha.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, anh ta nhấc thùng lên, đổ vào trên người Kiều Hi.

“Soat!”
Giọng của hắn xa cách, không có quá nhiều cảm xúc.

Tần Nguyễn nghe thế mà nở nụ cười.

Ánh mắt cô nhìn Lưu Cát Sênh bớt đi một chút thù địch, trên mặt lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
Bọn họ đi lên kéo cánh tay của ám vệ, muốn anh ta dừng lại.

Nhưng những người này làm sao lôi kéo được ám vệ, đành trơ mắt nhìn anh ta rót hết một chai rượu vào miệng bạn mình.

“Choang!”
“Đừng, đừng...”

Kiều Hi lại bị dội nước lạnh.

Cơ thể cậu ta khẽ lắc lư, cố gắng tránh né Lâm Hạo, tránh bị nước đổ lên người.
Lâm Hạo xách theo xô rỗng đi ra ngoài.

Chẳng mấy chốc sau anh ta lại xách theo một xô đầy nước đi đến bên cạnh Kiều Hi.

Không cần Tần Nguyễn ra lệnh, anh ta đã đổ cả xô nước lên người cậu ta.
“Xem ra cũng tỉnh hơn một chút rồi.”

Tay Tần Nguyễn đẩy nhẹ, cơ thể Kiều Hi dựa vào trên ghế sô pha.

Cậu ta cứ như vậy nửa nằm nửa ngồi trên ghế, ý thức dần tỉnh táo hơn.

Cũng may mà vừa rồi cậu ta đã phun ra gần hết chỗ rượu mà tối nay cậu ta rót vào bụng.

Kiều Hi lau nước trên mặt, đầu đau như muốn nứt ra, cơ thể nặng trĩu.