Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 476: Nguyễn nguyễn đẹp như hồ ly tinh, đến khu tây gặp lục gia



Kiều Hi phản ứng chậm chạp, một lúc lâu sau mới trả lời: “... Biết.”

Tần Nguyễn lạnh giọng hỏi: “Đi đâu?”Lưu Cát Sênh hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức để nhẹ giọng: “Chuyện hôm nay là hiểu lầm, chúng tôi cũng không có ý định giao Kiều Hi cho Tiêu Dục Kiệt, chuốc say cậu ấy cũng là vì để cậu ấy không có cách nào đến chỗ hẹn được thôi.”

Tần Nguyễn gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết rồi.
Có thể nói là chênh lệch cả vạn dặm so với sự tưởng tượng của cậu ta.

Lâm Hạo lái xe tới một ngã ba, anh ta dừng xe, quay đầu lại hỏi Tần Nguyễn: “Tới chỗ của Lục gia, hay là đi từng nhà tìm bọn Tô Vọng?”
Cậu thanh niên không dám nhìn Tần Nguyễn nữa mà cúi đầu nhìn đi chỗ khác.

Tần Nguyễn quay người, nói với người đang không vui ở bên trong xe: “Kiều Hi, xuống xe!”
Nếu như từ trên cao nhìn xuống, khu tây trông thật lạc lõng so với những tòa nhà cao tầng xung quanh.

Nó như một vết sẹo hằn sâu trên mảnh đất thủ đô ngợp trong vàng son này.
“Cậu ta lớn tướng như vậy rồi sao có thể không biết lòng người khó dò? Chẳng qua là ỷ vào thân phận và gia thế của mình, biết người khác không dám động đến mình mà thôi. Chính xác là cậu ta không muốn động não, không muốn nghĩ đến những thứ kia, chỉ muốn hưởng thụ sự vui vẻ do việc tùy hứng của mình mang lại, loại người như vậy chính là thiếu bị giáo dục!”

Lâm Hạo không hiểu rõ lắm về vị thiếu gia của nhà họ Hoắc này, nhưng nếu Tần Nguyễn đã nói như vậy thì có nghĩa là thằng oắt Kiều Hi này thật sự thích ăn đòn.
Nhìn thấy xe chạy vào một khu vực cũ nát không chịu nổi như vậy, cậu ta nhíu chặt mày, trên mặt lộ rõ vẻ chê bai.

Tần Nguyễn không thu hồi ánh mắt nhìn ra bên ngoài xe, cô bình tĩnh nói: “Khu tây.”
Bọn họ biết những người này sẽ không ngoan ngoãn uống rượu nên cầm chai rượu lên, rót thẳng vào trong miệng người mà mình đang khống chế.

Lưu Cát Sênh trở thành người duy nhất ở đây không bị ép uống rượu.
Giọng của Tần Nguyễn không có quá nhiều cảm xúc dao động.

Khu tây không thay đổi nhiều, nhưng Tần Nguyễn lại cảm thấy thật lạ lẫm với nó.
Kiếp trước, sau khi trở lại nhà họ Tần, cô là ốc còn không mang nổi mình ốc.

Tất cả những gì mà cô trải qua sau đó còn mệt mỏi hơn 18 năm sống ở khu tây.
Một cậu thanh niên trẻ tuổi tóc vàng trong hai người nhận biết Lâm Hạo, vừa nhìn thấy mặt của Lâm Hạo, giọng điệu của cậu ta có sự kích động không quá chắc chắn.

Lâm Hạo hơi nhướng mày: “Cậu biết tôi?”
Kiếp trước sau khi rời khỏi khu tây, cô đã không còn liên lạc với ba người Tô Vọng, Thẩm Nhiên và Lý Tử Lan nữa.

Tần Nguyễn đã không còn nhớ được nguyên nhân là vì vấn đề thời gian, hay do trong lòng cô có cảm giác bài xích với quá khứ ở khu tây.
“Cậu chủ Lưu?”

Sắc mặt của Lưu Cát Sênh không tốt lắm: “Tôi không dám.”
...

Khu tây.
Đôi mắt nặng nề của hắn nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn: “Cô là người nào của nhà họ Hoắc? Nhà họ Hoắc từ trước đến nay luôn dùng lý lẽ khiến người khác nể phục, hôm nay cô làm như vậy không sợ phá hỏng thanh danh của nhà họ Hoắc sao?”

“Phong cách làm việc của tôi từ trước đến nay là muốn gì làm nấy, không phục à?”
Giống như kinh nghiệm cuộc sống 18 năm đầu đời của cô đã là chuyện của kiếp trước rồi vậy.

Kiều Hi có chút hứng thú, cậu ta ngồi thẳng dậy, đánh giá cảnh tượng bên ngoài xe.
“Đến1 Trần Phẩm Quán.” Kiều Hi trả lời một cách rõ ràng.

Ánh mắt của Tần Nguyễn cực kỳ lạnh lẽo: “Vậy cậu có biết Tiêu Dụ2c Kiệt đã chuẩn bị một bàn tiệc Hồng Môn, chuẩn bị đánh gãy hai chân cầu để báo thù chuyện lần trước không?”
Tần Nguyễn làm động tác vén tóc vô cùng quyến rũ, cô cười tủm tỉm nói: “Không phục thì anh cắn tôi đi?”

Lưu Cát Sênh tức đến mức sắc mặt xanh trắng đan xen.
Tần Nguyễn chẳng quan tâm đến thái độ không mấy thân thiện của Lưu Cát Sênh.

Ánh mắt cô đánh giá tám tên thanh niên trẻ tuổi ở đây, cô nói, giọng chậm rãi: “Tôi cũng không làm khó các người, bây giờ ngay tại đây các người uống rượu cho tôi, khi nào uống đến trạng thái giống như Kiều Hi thì chuyện này mới tính là kết thúc.”
Mưa to gió lớn dữ dội trong mắt Tần Nguyễn nặng nề áp xuống, cô đến gần Kiều Hi, dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cậu ta từ trên xuống dưới.

“Nhìn cái dáng vẻ bây giờ của cậu không phải rác thì là gì!”
Vẻ mặt của Tần Nguyễn nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói lại bộc lộ ra sự độc đoán.

Lưu Cát Sênh cố gắng chịu đựng: “Không phục!”
Tần Nguyễn ngồi ở trong xe, nhìn xe chạy vào con đường nhỏ hẹp của khu tây.

Cô nhìn thấy đám người với vẻ mặt chết lặng ở bên ngoài xe, bọn họ nhìn chằm chằm vào chiếc xe sang trọng, hai mắt lấp lóe, bên trong toát ra thứ ánh sáng khiến lòng người sợ hãi.
Lâm Hạo đang ngồi ở ghế lái hạ cửa sổ xuống, để lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, thành thục.

“Anh Hạo?!”
Những con đường đổ nát và lầy lội, những ngọn đèn đường vàng mờ tối, đám người đi đường với những biểu cảm kỳ lạ ở hai bên đường đều lọt vào trong mắt Kiều Hi.

Nơi này rất khác so với trong tưởng tượng của cậu ta.
Anh ta hỏi: “Vậy cô chuẩn bị đưa cậu ta cho ai?”

“Tô Vọng.”
Khu tây này được mệnh danh là động quỷ nhân gian, cậu ta còn tưởng rằng nơi này rất náo nhiệt, ngày ngày đều diễn ra những cảnh tượng khiến bầu nhiệt huyết của người ta sôi lên.

Nhìn đám người bên ngoài xe ăn mặc nghèo túng, vẻ mặt chết lặng, thấy bọn họ nhìn chằm chằm vào chiếc xe mà trong mắt toát ra ánh nhìn tham lam, Kiều Hi nhíu chặt mày.
Lời nói ra rất mạnh mẽ quyết đoán.

Cô nhếch môi, hơi nhướng mày, như thể xem thường mọi thứ trên thế gian này vậy.
Tần Nguyễn đi đến trước mặt Kiều Hi, cô nhìn cậu ta bằng ánh mắt bắt bẻ.

Kiều Hi hơi nhướng mắt, nhìn thấy người đứng trước mặt mình là chị dâu ba thì bắt đầu phàn nàn: “Chị dâu, người này vô lễ lắm, anh ta kéo em đi như kéo rác ấy.”
Giống như vừa rồi cô đã nói, không ai trong số những người có mặt tại đây có thể chạy thoát.

Thái độ kiên quyết của Tần Nguyễn khiến trong lòng Lưu Cát Sênh cảm thấy hoảng loạn.
Kể từ khi Tần Nguyễn có thể nhớ được, thì cô đã biết đến hộp đêm này.

Mười mấy năm qua, hộp đêm này đã được cải tạo không biết bao nhiêu lần.
Trong lúc đáp lời tay thanh niên kia, ánh mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn vẫn nhìn chằm chằm vào Lưu Cát Sênh.

Cũng giống như Lưu Cát Sênh biết cô là người có quyền nói chuyện nhất, thì Tần Nguyễn cũng biết hắn mới là người khởi xướng chuyện này.
Anh ta hỏi Tần Nguyễn: “Thật sự đưa cậu ta tới khu tây à?”

Trên mặt Tần Nguyễn không có chút nói đùa nào: “Tất nhiên, thằng nhóc này không biết nỗi thống khổ của nhân gian, ỷ vào thân phận và xuất thân mà đi gây chuyện khắp nơi, nhìn thì có vẻ là đứa đần độn không có đầu óc gì, nhưng thực chất là tùy hứng thích gì làm nấy thôi.”
Tần Nguyễn lùi lại hai bước, chỉ vào Kiều Hi và nói: “Lâm Hạo, xách cậu ta lên, chúng ta đi!”

Lâm Hạo rất nhẹ nhàng xách Kiều Hi từ dưới đất lên.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ hé mở, giọng cô lạnh lẽo: “Khu ổ chuột ở khu tây.”

Lâm Hạo đứng ở một bên, nghe thấy vậy thì trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
Thứ lỗi cho cậu ta thiếu văn hóa, chỉ có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung Tần Nguyễn.

Cô gái này xinh đẹp hơn bất kỳ cô gái nào mà cậu ta từng thấy trong đời, đẹp như một con hồ ly tinh vậy.
“Chơi? Đi đâu?”

Đầu óc của Kiều Hi không được tỉnh táo lắm, nhưng nghe thấy chơi là lại cảm thấy rất hứng thú.
Lúc đi ngang qua ám vệ đang trấn giữ ở cửa, cô đè thấp giọng xuống: “Đừng để bọn họ say quá, dọa dẫm một lúc thôi, lát nữa tôi còn cần đến bọn họ.”

“Vâng, phu nhân.”
Cậu thanh niên chào hỏi Lâm Hạo cúi đầu khom lưng với anh ta, thái độ cực kỳ nhiệt tình.

Lâm Hạo không để ý tới cậu ta mà đi tới ghế sau và mở cửa xe.
Nhìn từ ngoài vào thì nơi này là do rất nhiều những căn nhà rách nát tạo thành.

Khiến khu vực này trông chen chúc lại tồi tàn.
Cậu tóc vàng kích động mặt đỏ rần: “Biết ạ! Em là fan hâm mộ trung thành của anh đấy! Trận nào có anh đấu em cũng đều đi xem!”

Cậu ta xoa xoa tay, khom người nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo: “Anh Hạo, mấy năm nay anh đi đâu vậy?”
“Không có.”

Mỗi cử động của Tần Nguyễn đều mang theo cảm giác áp bách vô hình.
Cô cũng đã từng sống như thế này, mỗi ngày đều không có chỗ ở cố định.

Ngoại trừ phòng ngừa có người tới cửa khiêu khích ra, thì phần lớn là do vấn đề an toàn của bản thân.
Cậu thanh niên còn lại thì dẫn Lâm Hạo lái xe đến bãi đỗ chuyên dụng của Lục gia.

“Anh Hạo, chúng ta đi vào bên trong chờ một chút.”
Bọn họ không có chỗ ở cố định, muốn tìm được bọn họ thì e là sẽ phải lục tung cả khu vực đen ở khu tây này lên mất.

Tần Nguyễn không muốn làm việc mất công mất sức, chẳng bằng tới chỗ Lục gia chờ còn hơn.
Tần Nguyễn kéo áo khoác gió trên người, chậm rãi xuống xe.

Cậu thanh niên đứng ở một bên nhìn thấy Tần Nguyễn, một người đẹp xuất sắc từ trong xe đi ra thì hai mắt nhìn trùng trùng.
“Được ạ, để em đi báo!”

Cậu tóc vàng bước nhanh vào trong, trước khi đi còn không quên bảo đồng bạn bên cạnh chào hỏi Lâm Hạo.
Tay thanh niên bị ám vệ nhà họ Hoắc áp chế ở cách đó không xa lập tức phản kháng: “Tại sao chứ, chuyện Kiều Hi uống rượu cũng đâu phải do chúng tôi ép buộc cậu ta đâu.”

“Có phải hay không không quan trọng, quan trọng là cậu ta uống rượu cùng các người.”
Ở khu tây có một hộp đêm quy mô khá lớn, kinh doanh buôn bán phát đạt, khách khứa tấp nập.

Đây chính là địa bàn của Lục gia, cũng là nơi kiếm được nhiều tiền nhất.
Chẳng ai biết lúc nào sẽ bị để mắt tới, rồi bị người lặng lẽ đập cho một gậy đâu.

Lâm Hạo đánh tay lái rẽ sang bên trái, xe nhẹ nhàng chạy đến chỗ của Lục gia.
Cậu tóc vàng: “Hôm nay đúng lúc Lục gia đến để giải quyết một số việc, vừa mới đi vào không lâu.”

Lâm Hạo mím môi, nói: “Đi vào báo với Lục gia một tiếng là tôi tới, lát nữa sẽ đi lên gặp ngài ấy.”
Những người sinh tồn ở khu tây này không biết pháp luật là cái gì, thứ mà bọn họ nhìn thấy chỉ có quyền thế và tiền tài ở bên trong khu tây nho nhỏ này mà thôi.

Nhìn thấy những ánh mắt lóe lên những suy nghĩ khác nhau ở bên ngoài xe, Tần Nguyễn biết chắc rằng cô đã bị để mắt tới.
Nhưng đừng xem thường khu tây nho nhỏ ấy, dân số ở bên trong tuyệt đối không phải là một con số nhỏ, mật độ nhân khẩu cực kỳ cao.

Ở khu tây với các căn nhà san sát được xây dựng trái phép này, có đủ các loại giao dịch đen.
Nói xong, không biết nhớ tới cái gì mà Tần Nguyễn lại khẽ cười một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ trêu tức.

“Kiều Hi này, gần đây anh ba của cậu không ở trong nước, tôi đang định đưa cậu ra ngoài chơi mấy ngày.”
Lâm Hạo cảm thán: “Không biết mấy năm này bọn họ sống có ổn không, trở về xem một chút cũng tốt.”

Anh ta xách theo Kiều Hi đi về phía thang máy, trong lòng cảm thấy mong chờ được quay về khu tây.
“Chị dâu, đây là chỗ nào vậy?”

Kiều Hi ngồi liệt bên cạnh Tần Nguyễn đã hoàn toàn khôi phục ý thức.
Hắn đối mặt với Tần Nguyễn, toàn thân tỏa ra hơi thở chống cự.

Tần Nguyễn hỏi hắn: “Anh không muốn uống rượu?”
Tần Nguyễn khẽ cười một tiếng: “Nhưng các người chuốc rượu cậu ta, lúc trước tiếp cận cậu ta cũng là có mục đích, đây là sự thật!”

“Không có chỗ để thương lượng sao?”
Tần Nguyễn đi ra khỏi phòng, thấy Lâm Hạo và Kiều Hi đang ngồi trong hành lang.

Cơn say rượu của Kiều Hi dịu đi phần nào, nhưng cơ thể cậu ta vẫn còn chìm đắm trong trạng thái say, nên ngồi gục trên mặt đất không còn chút hình tượng nào.
Lâm Hạo thấy khóe miệng của thằng nhóc kia sắp chảy nước miếng tới nơi thì nổi giận, nói: “Thu ánh mắt của cậu lại, đừng có nhìn lung tung!”

“Vâng vâng vâng...”
“Sau đó thì sao?”

Lưu Cát Sênh nói với giọng thành khẩn: “Chúng tôi không có ác ý với Kiều Hi.”
Trong cái dáng vẻ thấy chết không sờn và hành động không cam lòng của hắn, cứ như là đang uống thuốc độc ấy.

Tần Nguyễn tỏ ra hài lòng, cô quay người đi ra ngoài.
Lưu Cát Sênh nhìn quanh một vòng đám anh em bạn bè đang bị đổ rượu, hắn cắn răng, nói: “Tôi uống!”

Hắn cầm chai rượu còn hơn một nửa ở trên bàn, ngửa đầu uống.
Kiều Hi: “Chính là nơi mà chị từng sống trước kia?”

“Đúng vậy, đây là nơi tôi đã sống mười tám năm.”
Giết người cướp của, tất cả các loại giao dịch ngoài vòng pháp luật và thậm chí cả giao dịch trong vòng pháp luật, đều được thực hiện ở đây.

Một chiếc xe sang trọng, đẹp đẽ chậm rãi lái vào trong khu tây.
Tần Nguyễn đút hai tay vào túi, thong dong đuổi theo.

Không chỉ có mình Lâm Hạo chờ mong, trong lòng cô cũng không bình tĩnh.
Kiều Hi như con cừu non mặc cho người ta chém giết, không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, bị lôi xềnh xệch ra khỏi phòng.

Sau khi bọn họ đi ra ngoài, ánh mắt mỉm cười của Tần Nguyễn mới liếc nhìn Lưu Cát Sênh.
Tần Nguyễn vuốt mi tâm: “Đến chỗ Lục gia đi.”

Nếu đã tới đây, vì dự định tiếp theo dành cho Kiều Hi thì vẫn nên gặp Lục gia một lần.
Anh ta đã tận hưởng cuộc sống phóng túng nhất trong cuộc đời mình ở đây.

Lâm Hạo thầm cảm thán trong lòng, anh ta quay đầu hỏi cậu tóc vàng: “Lục gia có ở đây không?”
“Lâm Hạo, kéo cậu ta ra ngoài cho tôi!”

Lâm Hạo đáp một tiếng, sau đó thô lỗ xách Kiều Hi toàn thân ướt sũng đi ra ngoài.
Bọn họ không biết cái gì là xe sang, trông thấy một chiếc ô tô trông khá khí thể đến gần, nhìn bằng mắt thường cũng biết là rất đắt tiền.

Cả hai giữ thái độ đúng mực và từ từ tiến lại gần.
Kiều Hi7 cau mày, vì say rượu mà gương mặt đau đớn tối sầm lại.

Cậu ta hỏi một cách không chắc chắn: “Cái... cái gì?”
Đôi mắt lạnh lùng giận dữ của Tần Nguyễn như một lưỡi dao sắc bén bắn thẳng vào Kiều Hi.
Giờ quay trở lại nơi đây, Tần Nguyên phát hiện hộp đêm này lại có những thay đổi mới, trang trí ở bên ngoài càng phồn hoa hơn lúc trước.

Lâm Hạo lái xe đến cửa hộp đêm, trước cửa có hai người đàn ông trẻ tuổi đứng canh giữ, vẻ mặt trịch thượng.
Lâm Hạo mỉm cười không đáp lại, anh ta liếc nhìn hộp đêm vừa quen vừa lạ, dưới lòng đất của hộp đêm này là một sàn đấm bốc ngầm.

Ba năm trước đây, phần lớn thời gian của anh ta là dành cho nơi này.
Giọng của cô trầm đến đáng2 sợ: “Nói cậu thích ăn đòn, sau đây cậu hãy học bài học đầu tiên trong đời mà tôi dạy cho cậu đi.”

Khi đầu óc Kiều H0i còn hỗn độn mơ mơ màng màng, Tần Nguyễn đã lùi lại hai bước.
Dọc đường đi, không biết có bao nhiêu người có ý đồ với chiếc xe sang trọng này, bao gồm cả người ngồi trong xe.

Vì tiền, người ở nơi này sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Tần Nguyễn cũng không quay đầu lại mà rời khỏi căn phòng.

Đám người Lưu Cát Sênh ở bên trong phòng, bất kể có cam tâm tình nguyện hay không thì bọn họ vẫn phải uống hết chai này đến chai khác.
Đôi mắt lạnh lẽo của Tần Nguyễn lướt qua vẻ mặt tức giận của Lưu Cát Sênh, cô nhẹ nhàng nói: “Đừng mất thời gian nữa, nhanh nhẹn lên.”

Câu nói này như một tín hiệu, khiến đám ám vệ nhà họ Hoắc lập tức có động tác.
Vừa rồi Kiều Hi gọi Tần Nguyễn là chị dâu, nhưng âm thanh quá mơ hồ nên Lưu Cát Sênh không nghe rõ, đến giờ hắn vẫn còn chưa biết rốt cuộc Tần Nguyễn là ai.

Hắn cũng đã từng gặp người của nhà họ Hoắc rồi, nhưng lại không biết Tần Nguyễn.
“Em không muốn!”

Kiều Hi lờ mờ cảm thấy có chuyện không lành.

Cậu ta đã tỉnh rượu, cũng bắt đầu có chút ấn tượng với những lời Tần Nguyễn nói ở Dạ Tước.