Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 477: Tần tiểu ngũ leo ra từ vũng bùn, lột xác thành tần nguyễn



Ánh mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn nhìn Kiều Hi ngồi bất động ở trong xe, đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh chứa đựng bằng giá ngàn năm chưa tan.k

Cô trầm giọng, gắt: “Kiều Hi, tôi nói lần cuối cùng, cậu xuống xe cho tôi!”

“Em không muốn, em muốn về nhà!” Trên gương mặt hiền lành của ông ta có một đôi mắt quyết đoán, già dặn, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ông ta là một người có tính cách mạnh mẽ.

Nghe thấy người đang quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, Lục gia đưa cốc trà trong tay lên nhấp một ngụm, trông rất hưởng thụ.

Ông ta giống như không nhìn thấy mấy người Lâm Hạo và Tần Nguyễn, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm vào người quỳ trên mặt đất.
Một tiếng động giòn giã vang lên, đó là tiếng xương cốt bị vặn gãy.

Người vừa rồi còn sống sờ sờ, vậy mà ở trong tay của người đàn ông cao to kia chỉ ngắn ngủi mấy giây đã không còn hô hấp.

Sau đó là thuần thục xử lý rác rưởi.
Tần Nguyễn lặng lẽ nhìn, cô biết người này sắp mất mạng rồi.

Lục gia ở khu tây này nói thế nào cũng là chúa tể một phương, nhưng ông ta khác với các thế lực khác, không phải loại mua bán kiếm tiền nào cũng đụng vào.

Thứ cấm kỵ lớn nhất ở địa bàn của ông ta chính là ma túy.
Cuộc sống của Tần Tiểu Ngũ ở khu tây có thể nói là muôn màu muôn vẻ.

Cô có gương mặt xinh đẹp, tính cách bướng bỉnh thà chết chứ không chịu khuất phục và cả khí chất tạo nhã không thuộc về khu tây ở trên người, không chỉ hấp dẫn vô số đàn ông, mà còn đã từng khiến Lục gia cảm thấy có hứng thú.

Loại hứng thú này chỉ giới hạn trong việc muốn chiếm hữu một món đồ xinh đẹp mà thôi.
Bất cứ người nào dám dính vào cái thứ ấy ở địa bàn của ông ta thì đều không có đường sống.

Bao nhiêu năm qua chưa bao giờ có ngoại lệ.

Quả nhiên, chỉ một giây sau Lục gia đã phất phất tay với người đàn ông cao to đứng bên cạnh.
Tần Nguyễn yên lặng nhìn Kiều Hi, thầm nghĩ lúc này còn muốn về nhà ư, muộn rồi!

“Anh Hạo! Lục gia mời anh lên đấy!!”

Cậu tóc vàng vừa nãy đi vào trong, giờ đang chạy nhanh ra ngoài.
“Cũng đúng!” Cậu tóc vàng nghiêng người tránh sang một bên: “Anh Hạo, chị Tiểu Ngũ, mời đi theo em!”

Cậu tóc vàng đi phía trước dẫn đường, đưa Tần Nguyễn, Lâm Hạo và Kiều Hi đi vào hộp đêm, lên thẳng căn phòng của Lục gia ở trên tầng.

Bốn người dừng chân ở trước của một căn phòng nào đó ở tầng ba.
Trông cậu tóc vàng này còn lớn hơn cô vài tuổi, nhưng lại gọi chị Tiểu Ngũ cực kỳ tự nhiên, giống như đã từng gọi qua rất nhiều lần rồi vậy.

Tần Nguyễn không biết cậu thanh niên này, nhưng đối phương có thể nhận ra Lâm Hạo thì chứng tỏ là người sống lâu năm ở khu tây, vậy thì có thể nhận ra cô cũng không có gì là lạ.

Cô hỏi đối phương: “Lục gia bảo cậu qua đây à?”
Cậu tóc vàng cười nói với hai anh chàng đồ con trấn giữ ở cửa: “Tôi vừa bảo qua với Lục gia rồi.”

Hai anh chàng đô con ở cửa nhìn Lâm Hạo và Tần Nguyễn, trên gương mặt thô kệch của họ lộ ra biểu cảm kinh ngạc, có thể thấy được họ cũng biết Lâm Hạo và Tần Nguyễn.

Một người trong số đó còn đang do dự không biết nên nói gì với Lâm Hạo, nhưng nhìn vẻ mặt xa cách của anh ta, người này không nói gì mà quay người gõ cửa phòng.
“Vào đi!”

Bên trong có người đáp lại.

Anh chàng đồ con mở cửa phòng, rồi nói với Lâm Hạo và Tần Nguyễn: “Đi vào đi.”
Cậu tóc vàng biết Lục gia đã từng để mắt đến Tần Tiểu Ngũ, còn từng ra lệnh không cho phép bất cứ kẻ nào ra tay với cô, đây là người được Lục gia che chở.

Cậu ta vội vàng gật đầu với Tần Nguyễn: “Lục gia nghe nói anh Hạo tới nên bảo em xuống dẫn anh ấy lên, nếu biết trước chị Tiểu Ngũ cũng trở về, thì em đã báo luôn với Lục gia rồi.”

Tần Nguyễn cười nhẹ: “Không vội, một lát nữa tôi đi lên là Lục gia sẽ biết thôi.”
Ông ta biết chuyện Tân Tiểu Ngũ được cha mẹ ruột đón về hơn một năm trước.

Cô bé này trải qua 18 năm sống trong sợ hãi ở khu tây, cuối cùng cũng leo ra khỏi cái vũng bùn này, coi như là may mắn.

Mới không gặp hơn một năm, không ngờ còn có cơ hội được nhìn thấy cô lần nữa.
Cậu ta vừa hô hào, vừa chạy về phía Lâm Hạo.

Nhưng khi nhìn thấy Tần Nguyễn đứng ở bên cạnh Lâm Hạo, chân cậu ta trượt đi.

“Bịch!”
Nhìn một lúc, ông ta cười nói: “Bán hàng cũng được thôi, nhưng cậu phải biết quy củ, ở khu tây này mà dám bán ma túy ở địa bàn của tôi, cậu chán sống rồi.”

“Lục gia, xin cho tôi một cơ hội nữa, tôi cam đoan sẽ không có lần sau đầu, thật đấy, cầu xin Lục gia tha mạng, cầu xin Lục gia tha mạng...”

Người đàn ông liên tục dập đầu cầu xin tha thứ, tư thế quỳ của gã lung lay sắp đổ, trông rất đáng thương.
Người này quỳ trên mặt đất và cầu xin sự tha thứ từ người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen ngồi ở vị trí chủ vị.

Chỉ khi cái người đầy máu me kia phát ra âm thanh thì mới biết được gã là đàn ông.

Lục gia ngồi ở vị trí chủ vị trông cao gầy, dáng người được giữ gìn rất tốt, ông ta có khí chất ôn hòa, trông rất dễ thân cận.
Con người mà, luôn có tính chiếm hữu nhất định đối với người và vật đẹp đẽ, Lục gia cũng không ngoại lệ.

Tần Tiểu Ngũ rất xinh đẹp, đẹp đến mức ở khu tây không có người đàn ông nào là không thèm muốn cô.

Hơn một năm không gặp, cô bé này càng xinh đẹp hơn, có khí chất quyến rũ trong từng cử chỉ.
Cả người cậu ta bị ngã xuống đất theo tư thế chật vật xấu hổ.

Nhưng cho dù bị ngã thì ánh mắt của cậu ta vẫn không rời khỏi Tần Nguyễn.

Hai mắt cậu ta trợn tròn lên, nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, như thể sợ chỉ cần chớp mắt một cái là cô sẽ biến mất không thấy đâu nữa.
Khiếp sợ, kinh ngạc, nghi ngờ không dám tin và cả kích động nữa.

Tần Nguyễn nghiêng đầu đánh giá tư thế ngã xấu hổ của cậu tóc vàng mà không khỏi bật cười.

Cô nói bằng giọng trêu tức: “Hôm nay không phải ngày lễ tết, cậu không cần phải hành lễ lớn như vậy đâu.”
Ở giữa phòng có một người máu me khắp người đang quỳ.

Nhìn dáng người và kiểu tóc thì hẳn là một người đàn ông.

“Lục gia, ngài tha cho tôi đi, sau này tôi không dám nữa đâu, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ bán hàng ở địa bàn của ngài nữa.”
Lâm Hạo đi vào trước, lúc đi ngang qua anh chàng mở cửa thì đưa tay lên vỗ vỗ bả vai của đối phương.

Thời gian ba năm không dài cũng không ngắn, vậy mà khu tây đã thành cảnh còn người mất rồi.

Lâm Hạo cảm nhận được sâu sắc rằng, lần này bước chân vào khu tây, tâm cảnh của anh ta đã có sự thay đổi.
Thi thể bị lôi đi, vết máu trên mặt đất cũng nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ. Lúc này, Lục gia ngồi ở vị trí chủ vị mới đưa ánh mắt nhìn về phía mấy người Lâm Hạo đứng ở cửa.

Vừa rồi nghe cậu tóc vàng thông báo, ông ta biết Lâm Hạo trở về.

Nhưng khi nhìn thấy Tần Nguyễn đứng ở phía sau Lâm Hạo, vẻ mặt luôn điềm tĩnh của Lục gia bỗng hơi thay đổi.
Kciều Hi trề môi, tỏ vẻ tủi thân.

Kiên nhẫn của Tần Nguyễn có hạn, cô dịch người sang một bên rồi bảo với Lâm Hạo: “Anh tóm cậu taa ra khỏi xe cho tôi!”

Lâm Hạo gật đầu, khom người tiến vào trong xe.
Cậu tóc vàng ngượng ngùng, nhanh nhẹn bò dậy.

Cậu ta quên cả việc phủi bụi trên người mà bước nhanh đến trước mặt Lâm Hạo cùng Tần Nguyễn.

“Thật sự là chị à, chị Tiểu Ngũ!”
Anh ta dùng động tác thô bạo bắt Kiều Hi ra khỏi xe.

“Không, tôi không muốn, chị dâu, chị không thể đối xử với em như thế được, em muốn về nhà! Về nhà cơ!!!”

Kiều Hi chống cự đủ kiểu, nhưng vẫn không chịu nổi sức lực mạnh mẽ của Lâm Hạo mà bị kéo ra khỏi xe.
Người này hùng hổ bước từng bước về phía người đàn ông đầy máu đang quỳ ở giữa phòng.

Người đàn ông quỳ trên mặt đất thấy vậy thì hoảng sợ chật vật bò dậy.

Gã quay người chạy ra ngoài, nhưng người đàn ông cao to đã bước nhanh về phía trước và vươn tay ra tóm lấy cổ của đối phương.
Dù mặc một chiếc áo khoác ngoài rộng rãi thoải mái, nhưng cô vẫn khoe được vóc dáng lung linh tinh tế của mình.

Cô bé này hình như đã nẩy nở hơn, trên người lộ ra vẻ quyến rũ mê người.