Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 478: Lục gia, bây giờ ngài phải gọi tần nguyễn là chủ nhân



Tần Nguyễn nghênh đón ánh mắt dò xét của Lục gia, đôi mắt xinh đẹp của cô khẽ đảo, trong mắt lộ ra ánh sáng quyến rũ.

Đôi môi nhạt màu nkhếch lên, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười rất nhẹ.

Thần thái cô ung dung, khí chất tạo nhã điềm đạm, nhưng thực chất ở bên trongc lại lạnh lùng và liều lĩnh, đặc biệt sắc sảo giống Tần Tiểu Ngũ trước đây.Mới hơn một năm không thấy mà cô bé này đã có đối tượng yêu đương rồi.

Ông ta ngắm nghía một bên sườn mặt của Tần Nguyễn khi cô đang nói chuyện với Kiều Hi, cả gương mặt lẫn khí chất của cô bé này đều không tầm thường, bước ra khỏi khu tây sẽ càng bị nhiều đàn ông để ý hơn.

Một sự phức tạp khó tả dâng lên trong lòng Lục gia.
Cho dù là Lâm Hạo đã từng ở bên ông ta nhiều năm, hay là Tần Nguyễn mới rời khỏi khu tây được hơn một năm, lần này bọn họ trở về đều có những thay đổi cực lớn.

Không phải nói về cách ăn mặc của họ, mà là khí chất trên người, sự chênh lệch thực chất phát ra từ nội tại bên trong. Thứ hơi thở mà họ từng có khi sống khu tây đã bị xóa sổ hoàn toàn.

Không thể nhìn ra được một chút khí chất xuất thân ở khu tây nào trên người cả hai.
Ông ta có cảm giác đắng chát khi viên ngọc trong veo như nước mà mình che chở ở khu tây, vừa rời đi một cái đã bị thằng khác cướp mất.

Kiều Hi đang cầu xin Tần Nguyễn khoan dung thì lại phát hiện, ánh mắt của Lục gia khi nhìn Tần Nguyễn có chút quái lạ.

Cậu ta cau mày nhìn chằm chằm vào đối phương và phát hiện, khi Lục gia nhìn chị dâu của cậu ta, trong mắt ông ta lộ ra đủ loại cảm xúc phức tạp cùng tiếc nuối.
“Chị dâu, em không nên ở chỗ này, em muốn về nhà, trời tối rồi, chúng ta về nhà đi.”

Kiều Hi lắc lắc cánh tay của Tần Nguyễn, ý nghĩ phải đi về nhà của cậu ta vô cùng mãnh liệt.

Cậu ta không dám nhắc một lời nào đến cuộc hẹn vào buổi tối ở Trần Phẩm Quán.
Cuộc nói chuyện của hai người gây nên sự chú ý của Lục gia và Lâm Hạo, đồng thời ngắt lời Lâm Hạo đang muốn nói ra mục đích của chuyến đi này với Lục gia.

Nghe thấy Kiều Hi gọi Tần Nguyễn là chị dâu, khuôn mặt bình tĩnh của Lục gia lập tức rạn nứt.

Nếu tính tuổi của Tần Nguyễn thì hiện giờ kể cả tuổi mụ cũng chỉ 20.
“Tốt, tốt lắm!”

Tần Nguyễn tức quá bật cười: “Nhà họ Tiêu không dám động đến cậu à? Cậu có tư cách gì nói ra những lời này, cậu cho mình là ai? Nước ở đất thủ đô này sâu lắm, cậu cho rằng nếu bọn họ không động đến anh ba nhà cậu, thì tôi và anh ba nhà cậu kết hôn như thế nào? Là vì bị bọn họ tính kế đấy!”

“Cái gì, không thể nào!”
Tần Nguyễn mỉm cười: “Không thể về nhà. Trước khi Tam gia trở về, cậu phải ở lại khu tây.”

Cô rất vô tình đánh vỡ hy vọng được về nhà của Kiều Hi.

Sắc mặt Kiều Hi cứng đờ, cậu ta không ngừng nói: “Chị dâu à, chúng ta thương lượng thêm đi mà, vừa nhìn là biết nơi này không thích hợp với em rồi, chị không sợ em gặp rắc rối ở đây à?”
Thân là cậu chủ của gia tộc Doyle, tuy ở đây cậu ta không cao quý bằng anh ba, thái tử của đất thủ đô này, nhưng cũng là hoàng tử nhỏ ai muốn ra tay phải cân nhắc.

Kiều Hi tỏ vẻ không phục: “Tiêu Dục Kiệt không dám đụng đến em đâu, hắn ta chỉ giỏi cáo mượn oai hùm thôi!”

Dù cho biết đêm nay Tiêu Dục Kiệt đã thiết kế một bữa tiệc Hồng Môn đấy, nhưng thực chất Kiều Hi cũng không sợ.
Kiều Hi cũng là đàn ông nên chỉ cần nhìn qua loại ánh mắt này thôi là hiểu ngay.

Lão già này lại dám ngấp nghé chị dâu ba của cậu ta!

Mắt Kiều Hi long lên sòng sọc, cậu ta tỏ ra khinh thường nhìn chằm chằm vào Lục gia.
Kiều Hi há to miệng, nhưng lại không phản bác được.

Chính xác là như vậy. Cha cậu ta là thủ lĩnh của gia tộc Doyle, một thể lực nổi danh ở nước Y, toàn thế giới đều biết tiếng.

Bên ngoại của cậu ta càng là nhà họ Hoắc danh gia vọng tộc trong nước.
Cuối cùng ông ta thua cược, ông ta đã đồng ý sẽ bảo vệ Tần Nguyễn thì chắc chắn làm được.

Bây giờ bị Kiều Hi nói toạc ra tâm tư của mình, Lục gia cũng không phản bác.

Chỉ cảm thán người trẻ tuổi trưởng thành quá nhanh.
Câu này được nói rất hay.

Nói thẳng ra là Lâm Hạo hiện tại đã tự do, có thể sống đường hoàng dưới mí mắt của nhà họ Tô, thậm chí là nhà họ Hoắc.

Khi biết Lâm Hạo tới tìm mình, Lục gia đoán có thể Lâm Hạo đã mở ra được một con đường sống, hoặc là đi theo nhà họ Tô rồi.
“Tất cả đi xuống!”

Lục gia đột nhiên đưa ra mệnh lệnh.

Đám thuộc hạ trấn giữ trong phòng vội vàng rời khỏi phòng.
Nhưng đám thuộc hạ của ông ta đứng ở trong phòng lại tỏ ra thù địch với Tần Nguyễn và Lâm Hạo.

Sự thù địch không đau không ngứa này đối với Tần Nguyễn và Lâm Hạo mà nói cũng chẳng ảnh hưởng gì tới toàn cục.

Nếu là trước kia, Tần Nguyễn có hèn mọn, ăn nói khép nép với Lục gia cũng không ảnh hưởng gì.
Khu tây không còn liên quan gì đến họ nữa, và khoảng cách vô hình được nới rộng ra.

Lâm Hạo liếc mắt liền nhận thấy trong Lục gia có vẻ thờ ơ đấy, nhưng thật ra trong lòng đã tức giận lắm rồi.

Anh ta mỉm cười, tiếp tục giải thích với Lục gia: “Tên nhóc này quen sống sung sướng từ bé, chưa từng trải sự đời, nên chúng tôi đưa cậu ta đến khu tây để được mở rộng tầm mắt.”
Lâm Hạo đưa tay lên sờ mũi, vẻ mặt không được tự nhiên, anh ta nói: “Cũng không phải, tôi có thể bảo vệ được cái mạng này là nhờ vào Tần Nguyễn.”

“Tần Nguyễn?” Lục gia thắc mắc.

Lâm Hạo hơi hất cằm về phía Tần Nguyễn đang thấp giọng dạy dỗ Kiều Hi ở bên cạnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cỡ một bàn tay căng ra, cô đang đè thấp giọng nói gì đó với người thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh, thần thái lại có phần giống người lớn trong nhà trách mắng con trẻ.

Lục gia mỉm cười, nụ cười càng sâu hơn.

Ông ta dùng một tay đỡ đầu, thái độ đối với Lâm Hạo cũng thay đổi, trở nên bình dị gần gũi hơn.
Anh ta biết Lục gia không tin tưởng mình và giữ thái độ cảnh giác cao độ đối với mình.

Tư thế ngồi của Lục gia thả lỏng, mặt mũi ông ta ôn hòa hơn: “Người trong giang hồ luôn phải thận trọng, nếu không cẩn thận thì có thể mất mạng bất cứ lúc nào.”

Lâm Hạo cười lắc đầu, giơ tay đỡ Tần Nguyễn đi đến chỗ của Lục gia.
Nhất là khi cô đã biết Lục gia là thể lực phụ thuộc vào nhà họ Hoắc.

Trên dưới khác nhau, quan hệ giữa nhà họ Hoắc và thế lực phía dưới không thể vì một mình cô mà rối tung lên được, lúc cần có khí thế thì vẫn phải phô ra thôi.

Sau khi đỡ Tần Nguyễn ngồi xuống, Lâm Hạo đi đến trước mặt Lục gia và nói: “Lục gia, ba năm không gặp, ngài có khỏe không?”
Kiều Hi nghe xong thì xù lông luôn.

Cậu ta lắc mạnh cánh tay của Tần Nguyễn: “Em không muốn đầu! Em muốn về nhà, chị dâu, chúng ta trở về đi!”

“Đừng lắc, lắc nữa là tôi choáng bây giờ.”
“Ba năm trước đây cậu rời đi, chưa đầy hai năm sau Tần Tiểu Ngũ cũng đi, hai người đúng là có duyên thật đấy, ở bên ngoài gặp được nhau à.”

Lâm Hạo nửa thật nửa giả, nói rất lãng mạn: “Đây chính là duyên phận trời định đấy.”

Nói xong, anh ta rất kiêu ngạo mà vuốt phần tóc lòa xòa trên trán.
Giọng nói êm ái dễ nghe của Tần Nguyễn vang lên, cô bình tĩanh chào hỏi: “Lục gia, đã lâu không gặp.”

Lục gia nở nụ cười: “Càng ngày càng đẹp, xem ra cô sống rất tốt.”

Tần Nguyễn nhoẻn miệng cười: “Cũng được, nhờ phúc của Lục gia.”
Biết trong lòng cậu ta thật sự nghĩ như vậy, Tần Nguyễn lạnh lùng nói: “Ở khu tây này không quan tâm cậu là ai, trong mắt bọn họ không có gia tộc thế lực, càng không có sự phân chia địa vị thấp hèn. Đây này là nơi dựa vào nắm đấm để nói chuyện, nếu cậu đã thích tác phong hành xử kiểu này, thì mấy ngày tiếp theo cậu sẽ được trải nghiệm sâu sắc việc thực sự dùng nắm đấm để nói chuyện là như thế nào!”

“Lục gia, hôm nay tự tiện tới quấy rầy ngài như thế này là muốn đưa Kiều Hi tới gặp ngài một lần, tôi chuẩn bị giao cậu ta cho Tô Vọng, chỉ cần không thiếu cánh tay không què chân, có thể còn thở là được, những cái khác ngài cứ tự điều chỉnh.”

“Được thôi.”
Cô dịu dàng mỉm cười: “Cũng được bốn tháng rồi.”

Lục gia nghe vậy, trong lòng càng thêm khó chịu.

Sau đó ông ta lập tức nghĩ đến chuyện vừa rồi bọn họ nhắc đến nhà họ Hoắc, trong lòng cảm thấy chắc không thể nào đâu, nhưng ông ta vẫn muốn chứng thực một chút.
Tần Nguyễn nhấc tay đỡ trán, giọng hơi trầm xuống.

Biết cô đang mang thai nên Kiều Hi không còn dám lỗ mãng, vội buông cánh tay Tần Nguyễn ra.

Cậu ta ngồi xổm ở trước người Tần Nguyễn, dùng ánh mắt trông mong mà đảm bảo với cô: “Chị dâu, sau này em nhất định sẽ nghe lời, lần này chị tha cho em đi.”
Lục gia ngước mắt lên, ánh mắt sáng quắc đánh giá Lâm Hạo.

Người thanh niên trước mặt đã bị mài đi góc cạnh, so với ba năm trước, khí thế đã được ẩn vào bên trong.

Nhìn thì trông có vẻ khí thế hung hăng kiêu ngạo năm nào đã biến mất, nhưng sự hung tàn thực chất ở bên trong lại không hề giảm mà còn tăng lên.
“Không sợ.”

Đôi mày thanh tú của Tần Nguyễn nhếch lên, cô cười rất vui vẻ.

Cô thực sự không sợ Kiều Hi sẽ gặp rắc rối ở đây, cô sợ là sợ cậu ta sẽ không dám gây chuyện ở chỗ này ấy chứ.
Trong phòng chỉ còn lại bốn người Lục gia, Tần Nguyễn, Lâm Hạo và Kiều Hi.

Lục gia trầm giọng, nói: “Tiểu Ngũ, người đường hoàng không nói chuyện mờ ám, rốt cuộc thân phận hiện giờ của cô là gì?”

Tần Nguyễn cụp mắt xuống, đang tự hỏi muốn giới thiệu thân phận của mình như thế nào.
Hiện tại đối với ông ta, Lâm Hạo không có bất kỳ sự tín nhiệm nào, tạm thời còn chưa rõ anh ta là địch hay bạn.

Dù sao Lâm Hạo cũng đã ở bên cạnh Lục gia một đoạn thời gian rất dài, anh ta làm sao không hiểu rõ tính cách của Lục gia chứ.

“Lục gia vẫn cẩn thận như vậy.”
“Lục gia, nếu như không rời khỏi khu tây, tôi còn không biết ngài ẩn nấp ở trong khu tây sâu đến vậy đâu.”

Gương mặt Lục gia hơi biến đổi, ánh mắt sắc bén của ông ta nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt cô.

Tần Nguyễn tỏ ra lạnh nhạt, trên gương mặt quạnh quẽ không có biểu cảm gì, bắt gặp ánh mắt dò xét của ông ta cũng không hề sợ hãi.
Lục gia nhìn dáng vẻ được đà lấn tới của Lâm Hạo thì nhấc chân lên đá vào chân anh ta, thân quen như thể trước kia anh ta chưa từng rời đi vậy.

“Cậu thích được đằng chân lân đằng đầu hả, mặt mũi cậu đâu?”

Lâm Hạo vô cùng thuần thục né tránh, anh ta cười hềnh hệch, nói: “Bị chó gặm rồi, không phải ngài đã từng dạy tôi, giữ mặt mũi là không có cơm ăn à.”
Mặc kệ là loại nào thì cũng không liên quan trực tiếp gì đến ông ta.

Ông ta đồng ý gặp Lâm Hạo chính là muốn biết mục đích anh ta tới đây làm gì.

Gương mặt Lục gia tỏ vẻ đùa cợt, ông ta như lão cáo già trêu ghẹo Lâm Hạo: “Sao thế, bị bỏ rơi rồi hả?”
“Tôi vừa nghe hai người nhắc đến nhà họ Hoắc, không phải là gia tộc họ Hoắc đứng đầu bốn gia tộc lớn ở thủ đô đấy chứ?”

Trong lời nói có sự thăm dò rất rõ ràng.

Tần Nguyễn thoải mái dựa vào ghế, cả người lười biếng, trên môi nở một nụ cười rất nhẹ.
Lục gia làm vẻ mặt hung tợn, hai mắt trừng lên giả vờ không vui nhìn chằm chằm Lâm Hạo: “Thằng nhóc thối này, cậu đang tính nợ cũ với tôi đấy à?”

Thái độ của ông ta rõ ràng càng thân mật hơn một chút so với vừa rồi.

Lâm Hạo vẫn giữ dáng vẻ cười tít mắt, thấy thái độ của Lục gia đã dịu đi rất nhiều, anh ta mới nói: “Lục gia, hôm nay chúng tôi tới đây là có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ...”
Lục gia rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: “Người trẻ tuổi hay nóng tính thật đấy.”

Ông ta không hề che giấu việc mình đã từng nhớ thương Tần Nguyễn, cho dù là hiện tại, ông ta cũng rất tán thưởng Tần Nguyễn.

Năm đó lúc Tần Tiểu Ngũ còn sống ở khu tây, Lục gia đã từng đường hoàng tỏ thái độ muốn có cô.
Nụ cười trên mặt Lục gia như lão cáo già giảo hoạt, ánh mắt nhìn Kiều Hi trông rất hiền lành.

Kiều Hi có cảm giác toàn thân run rẩy, giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm vậy.

Lục gia nghe thấy hết cuộc đối thoại của Tần Nguyễn và Kiều Hi.
Lục gia khẽ mím môi, trong thần sắc uy nghiêm hiện ra một nụ cười tàn nhẫn: “Cậu sống hay chết không liên quan gì đến tôi, còn sống là do mạng cậu chưa đến đường cùng thôi.”

Lục gia biết rõ ba năm qua Lâm Hạo ở đâu.

Nhưng ông ta lại không hề nghe thấy một tin tức nào về chuyện Lâm Hạo có thể còn sống trở về.
Anh ta đưa Tần Nguyễn đến chỗ ngồi song song với Lục gia, đây là chỗ ngồi ngang hàng với ông ta.

Cho dù là Tần Tiểu Ngũ trước đây, hay là Lâm Hạo năm đó được Lục gia coi trọng, thì đều không có tư cách ngồi ngang hàng với bá chủ một phương ở khu tây như ông ta.

Lục gia hơi nhướng mày, vẻ mặt thờ ơ, cũng không nói gì về chuyện Tần Nguyễn ngồi ngang hàng với mình.
“Nhìn cái gì đấy, quản lý cho tốt hai cái mắt của ông, đừng có mà ngấp nghé chị dâu của tôi!” Câu nói này của cậu ta vô cùng trực tiếp, giọng điệu khá hung hăng.

Bao nhiêu năm qua, Lục gia rất hiếm khi bị một đứa miệng còn hôi sữa trực tiếp chặn họng như vậy.

Trước đây, tất cả những người đã từng dám bất kính với ông ta, thì có ở trên mộ cũng đổi mấy lượt rồi.
Lục gia nhìn thật sâu vào cô, sắc mặt trở lại vẻ trang nghiêm, ánh mắt ông ta rơi vào trên người Lâm Hạo.

“Tôi ngạc nhiên khi thấy thằng nhóc cậu vẫn còn sống trở về được đấy.”

Trên mặt Lâm Hạo nở nụ cười đầy vẻ du côn, giọng điệu anh ta từ tốn bình tĩnh: Nhờ phúc của Lục gia, tôi vẫn còn sống.”
Trước đây lúc còn ở khu tây, nhờ có sự bảo vệ của Lục gia đã giúp cô tránh được nhiều phiền toái, chuyện này cũng được coi là một loại ân tình rồi.

Vì phần ân tình này khiến cô khó mà mở miệng ra được, cô có cảm giác như mình đang bắt nạt đối phương vậy.

Có lẽ là Lâm Hạo nhìn ra được sự khó xử của Tần Nguyễn, anh ta bèn nói thẳng: “Lục gia, với thân phận bây giờ của Tần Nguyễn, thì ngài phải gọi cô ấy là chủ nhân.”
Nhà họ Tiêu, nhà Nam Cung và nhà họ Tô đều là những dòng họ nằm trong sáu thế gia lớn ở thủ đô.

Lục gia rũ mắt xuống, quét đến phần bụng bị áo khoác che đi của Tần Nguyễn: “Tiểu Ngũ bây giờ cũng lớn quá rồi nhỉ, có quan hệ với cả sáu thế gia lớn, nghe ý tứ cô vừa nói thì cô đang mang thai à?”

Tần Nguyễn cũng không che giấu mà vén áo khoác, để lộ ra phần bụng hơi nổi lên.
Nhưng bây giờ cô đã là người phụ nữ của Tam gia, là Tam phu nhân của nhà họ Hoắc.

Mặc cho cô có nhận hay không, chỉ cần một ngày cô là người phụ nữ của Tam gia, thì trong mắt mọi người có chính là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hoắc.

Mọi lời nói và việc làm của cô đều phải để ý đến mặt mũi của nhà họ Hoắc.
Tần Nguyễn nhìn xuống Kiều Hi, cô cười nhẹ.

Đôi môi mỏng nhạt màu của cô khẽ hé mở: “Lần này tôi mà tha cho cậu thì cậu không nhớ lâu đầu, lần sau có lẽ đến mạng của cậu cũng chẳng còn đấy. Kiều Hi, cậu có biết khuyết điểm lớn nhất của cậu là cái gì không?”

Kiều Hi bĩu môi, nói: “Không biết chọn bạn mà chơi, còn thích đánh nhau nữa.”
Lục gia che giấu sự không vui và nguy hiểm ẩn hiện trong mắt, ông ta cảm thán như một người lớn trong nhà thân thiết: “Không có cậu ở bên cạnh giống như tự chặt đứt một tay vậy, kém xa so với trước đây.”

“Ngài nói thế là cất nhắc tôi rồi, ơn nghĩa năm đó, Lâm Hạo tôi xin được ở chỗ này nói một tiếng vô cùng cảm kích với Lục gia. Nếu sau này ngài có việc gì cần sai bảo, chỉ cần là chuyện không vi phạm đạo nghĩa, tôi nhất định sẽ làm.”

Lâm Hạo vừa nói ra lời này, trong mắt Lục gia lập tức hiện lên nụ cười.
Cho đến nay Kiều Hi vẫn không biết lý do tại sao Tần Nguyễn và anh ba lại đăng ký kết hôn, cậu ta chỉ cho là hai người này vừa mắt nhau, rồi có con nên cưới thôi.

“Không có gì là không thể cả.” Tần Nguyễn ở trên cao nhìn xuống Kiều Hi: “Có phải cậu nghĩ rằng mình là cậu chủ của gia tộc Doyle, lại có nhà họ Hoắc chống lưng ở phía sau nên không ai dám động đến cậu?”

Kiều Hi mím chặt môi, vẻ mặt ngượng ngùng.
Lục gia tỏ ra nghi ngờ, không quá tin tưởng lời nói của Lâm Hạo.

Ông ta nhìn Tần Nguyễn, trong mắt xuất hiện ánh nhìn kỳ lạ: “Cô là người của nhà họ Hoắc?”