Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 485: Không nắm chắc 100% thì tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ



Nghe vậy, Tần Nguyễn mím chặt môi, hai mắt nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ xe.

Ánh đèn neon hai bên đường chiếu vào gươn1g mặt cô làm tăng thêm một chút u sầu.

Từng có kinh nghiệm ở kiếp trước nên Tần Nguyễn biết, phía sau đám nhà giàu quyề2n quý có rất nhiều vấn đề, nội bộ ở bên trong cũng phức tạp. Cô bây giờ có nói là tự thân khó bảo đảm cũng không đủ.

Tuổi thọ của cô không đầy một năm, trong bụng còn có hai đứa nhỏ và một Tam gia cơ thể suy yếu do bị sát khí mài mòn nữa.

Sau khi nghe Lâm Hạo trải lòng về cuộc sống gian nan của anh ta, Tần Nguyễn tạm thời không nghĩ đến việc đưa bạn bè của mình rời khỏi khu tây nữa.
Dưới sự giám sát của ám vệ nhà họ Hoắc, đám người Lưu Cát Sênh uống nhiều rượu đến mức đầu óc mơ hồ.

Nếu nói người duy nhất tỉnh táo ở đây thì cũng chỉ có mỗi mình Lưu Cát Sênh.

Khi Tần Nguyễn và Lâm Hạo lên tầng, trong phòng chỉ còn lại Lưu Cát Sênh ngồi đời người ở trên ghế salon, những người khác đều đã đổ nghiêng đồ ngả hết cả.
Lưu Cát Sênh cũng nhìn thấy Tiêu Văn Nhu, hắn vừa há mồm định nói chuyện thì bỗng có một thứ quen thuộc dí ngay bên hông của hắn.

Hắn biết đó là súng.

“Thu lại cái suy nghĩ đó của cậu đi!”
Và cô nhìn thấy một người phụ nữ dựa vào khung cửa, đôi mắt hơi híp lại, trên môi cô ta nở một nụ cười giảo hoạt.

Đây chẳng phải là Tiêu Văn Nhu đã kết hôn với Nam Cung Sưởng, mấy hôm trước còn tranh cãi với cô ở nhà họ Hoắc đấy sao.

Không biết có phải là ảo giác của Tần Nguyễn hay không, mà lúc này trông Tiêu Văn Nhu giống như mất đi sự đoan trang, nhìn có chút ngổ ngáo, trên người có loại hơi thở hung tàn quen thuộc.
Ám vệ nhà họ Hoắc đi lên phía trước, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Lúc đầu bọn họ còn không chịu uống, sau đó uống được một lúc thì quay ra tự rót cho nhau uống luôn, chúng tôi muốn cản cũng không được.”

“Uống! Ai... ai không uống, thằng đấy làm cháu!”

Đột nhiên, tên ôm chai rượu nằm trên mặt đất kia bỗng hét lên một tiếng.
“Đây không phải là quản lý Vương à, sao anh không vào trong đi?”

Một giọng phụ nữ quyến rũ đột ngột vang lên.

Tần Nguyễn nghe mà thấy quen quen, cô chậm rãi quay đầu lại.
Tần Nguyễn giống như không nhìn thấy động tác nhỏ của gã, cô vẫn bình tĩnh rời đi.

Đáng tiếc, mọi thứ luôn diễn ra một cách không khéo.

Bọn họ chưa đi được mấy bước thì có người lên tiếng ở phía sau.
Nếu như đám thanh niên ở khu tây là sói, vừa khát máu vừa nguy hiểm, thích dùng sức mạnh để phân định thắng thua.

Thì người ở trong các gia tộc lớn và các thế gia là lũ sói đội lốt người, nhìn bề ngoài tưởng chừng vô hại, nhưng chẳng qua là họ thu hết khí thế của mình vào bên trong mà thôi.

Bọn họ giỏi nhất là giết người trong vô hình, không đánh mà thắng. Tần Nguyễn không thể nào chắc chắn được rằng, nếu cô đưa Tô Vọng, Lý Tử Lan và Thẩm Nhiên ra bên ngoài, thì có thể bảo vệ được họ cả một đời hay không.
Hiện giờ cô còn chưa đủ mạnh.

Khi chưa chắc chắn 100% về một việc gì đó thì tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Câu lạc bộ Dạ Tước, phòng 8888.
Tần Nguyễn cũng không làm khó hắn, cô ra lệnh cho ám vệ: “Để anh ta, đi đến Trần Phẩm Quán.”

“Vâng, phu nhân.”

Ám vệ nhà họ Hoắc tiến lên, dìu Lưu Cát Sênh đi ra ngoài cửa phòng.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn nheo lại: “Tại sao lại không thể đến Trăn Phẩm Quán?”

Lưu Cát Sênh giơ tay lên gõ mạnh vào đầu mình, vẻ mặt nhăn nhó.

Miệng hắn không ngừng lặp đi lặp lại: “Không thể đi, không thể tới đó, sẽ xảy ra chuyện, sẽ xảy ra chuyện...”
Khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai của hắn ửng đỏ, xem ra là uống cũng khá nhiều.

ễn đi lên mấy bước, hỏi: “Lưu Cát Sênh, còn có thể đứng dậy được không?”

“... Được.”
Nhưng cái đám này lại giỏi quá, tự chuốc cho mình say đứ đừ, phải nói rằng đây cũng là một loại bản lĩnh đấy.

Tần Nguyễn lặng lẽ nhìn người coi như còn tỉnh táo nhất ở đây, Lưu Cát Sênh.

Lưu Cát Sênh ngẩn người, vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía Tần Nguyễn.
Hắn ta giơ vỏ chai rượu rỗng trong tay lên cao, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.

“Ông đây muốn gái! Gái xinh nhất, trước lồi sau lõm!”

Một bố nào đó say lở đủ nằm trên ghế sô pha đáp lại.
Tần Nguyễn tinh ý, biết quản lý Vương ở đây không phải là vì cô.

Bởi vì lúc đầu đối phương vội vã chạy về phía trước, nhưng vì nhìn thấy cô nên mới giảm tốc độ, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt.

Tần Nguyễn nhoẻn miệng cười: “Quản lý Vương biết tôi muốn đi nên chạy tới tiễn đấy à?”
Lưu Cát Sênh phản ứng rất chậm.

Hắn lảo đảo đứng dậy, bước từng bước đi không vững đến gần Tần Nguyễn.

“Xem ra cũng không uống quá nhiều, đi thôi, đi đến Trần Phẩm Quán.”
Giọng nói lạnh lùng của tay ám vệ nhà họ Hoắc vang lên bên tại Lưu Cát Sênh.

Hy vọng trên gương mặt của Lưu Cát Sênh biến mất, hai mắt hắn nhìn thẳng vào Tiêu Văn Nhu, hy vọng đối phương liếc mình một cái.

Nhìn thấy Tần Nguyễn, Tiêu Văn Nhu cũng sững sờ.
Có người còn ôm chai rượu ngã vật ra đất, khóe miệng chảy nước bọt.

Trong phòng nồng nặc mùi rượu, Tần Nguyễn dùng tay che mũi, mặt nhăn lại tỏ vẻ khó chịu.

Cô trầm giọng hỏi: “Tại sao lại để họ uống tới mức này?”
Tay này hai mắt nhắm chặt chẳng mở ra nổi, nhưng mồm miệng lại rất lưu loát, có thể thấy được tay này có dục vọng ăn sâu vào máu với chuyện gái gú.

Tần Nguyễn nhìn thấy cảnh này mà khóe môi run rẩy.

Cô chỉ muốn hù dọa đám người này một chút để dạy cho họ một bài học, vì dù sao cô cũng đang chuẩn bị dẫn bọn họ đến Trần Phẩm Quán để chiến đấu tiếp.
Không có gia tộc trông bề ngoài bóng bẩy đẹp đẽ nào mà khô7ng có những bí mật tối tăm nhất không muốn cho người khác biết.

Ngay cả nhà họ Tần cũng là như thế.

Kiếp trước 7ở nhà họ Tần, Tần Nguyễn dựng lên một bức tường ngăn cách với người thân, tạo nên khoảng cách giữa hai bên, vì thế mà cô đã phả2i trả giá rất đắt cho điều này.
Một đoàn người vừa đúng lúc đụng phải quản lý Vương đang đi tới.

“Bà cô của tôi ơi! Sau cô vẫn chưa đi?!”

Vừa nhìn thấy Tần Nguyễn là quản lý Vương lại đau đầu.
Ngay cả Lâm Hạo sống trong nhà họ Tô cũng phải trải qua cửu tử nhất sinh mới có thể sốn0g sót.

Nếu thật sự để bọn Tô Vọng, Lý Tử Lan và Thẩm Nhiên rời khỏi khu tây. Tần Nguyễn không thể nào cam đoan được liệu bọn họ có thể thích ứng được với kiểu tranh đấu nhiều âm mưu quỷ kế như thế này không, hay là sẽ bị người ta hãm hại.

Những tâm tư thủ đoạn bẩn thỉu của đám nhà giàu không phải là thứ mà kiểu tranh giành đấu đá công khai ở khu tây có thể so sánh được.
Cô ta không ngờ người được quản lý Vương tiếp đãi lại là Tam thiếu phu nhân nhà họ Hoắc.

Không biết nghĩ đến cái gì, Tiêu Văn Nhu nhanh chóng trở mặt.

Cô ta nhìn Tần Nguyễn chằm chằm đầy vẻ thù địch, trông như vợ cả nhìn thấy bồ nhí, cô ta trưng ra cái khuôn mặt đáng thương như bị người ta giật chồng vậy.

“Thì ra là Tam thiếu phu nhân nhà họ Hoắc, chân trước Tam gia vừa mới rời khỏi thủ đô mà chân sau cô đã đến Dạ Tước tìm đàn ông rồi, sao cô có thể làm ra chuyện có lỗi với Tam gia như thế này được? Nhà họ Hoắc có đứa con dấu như có đúng là mất hết mặt mũi, xem ra cô không chỉ xuất thân thấp hèn, mà thực chất con người bên trong cũng là loại lăng loàn!”

“...” Tần Nguyễn nghe Tiêu Văn Nhu nói mà trợn cả mắt.