Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 486: Tiêu dục kiệt vì báo thù mà mời người của sáu thế gia



ĐẾN XEM

Quản lý Vương thấy hai bà cô này bắt đầu ầm ĩ lên thì vội vàng chặn ở giữa. Khóe môi Tần Nguyễn cong lên thành một nụ cười mê người, giọng cô rất bình tĩnh: “Là anh không có đường quay đầu lại thôi, giờ gọi điện thoại cho Tiêu Dục Kiệt tới đi.”

Lưu Cát Sênh bắt đầu có dấu hiệu muốn bỏ cuộc giữa chừng: “Cô có muốn suy nghĩ lại một chút không? Tính tình của Tiêu đại thiểu không tốt lắm, cũng thù rất dai, nếu thật sự chọc tới anh ấy thì sau này sẽ có phiền phức đấy.”
Tiêu Dục Kiệt muốn động đến Kiều Hi thì cũng phải nhìn xem nhà họ Hoắc có đồng ý hay không chứ.

Nếu Tam gia đã muốn cô tiếp xúc với công việc của nhà họ Hoắc, vậy thì hôm nay cô đành giết gà dọa khỉ vậy.
Sau khi đưa Tần Nguyễn lên xe, quản lý Vương đứng ở bên ngoài xe cúi đầu khom lưng chào cô.

Thái độ của gã cung kính giống như là hầu hạ lão phật gia vậy.
Ám vệ nhà họ Hoắc bao vây quanh Lưu Cát Sênh, nhìn chằm chằm hắn gọi điện thoại cho Tiêu Dục Kiệt.

Dưới sự bức bách, Lưu Cát Sênh đành phải lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Tiêu Dục Kiệt.
Thái độ của đối phương cũng không vênh vang đắc ý như lúc ở nhà họ Hoắc.

Chẳng lẽ nguyên do là vì hôm nay Tam gia không có ở đây à.
Tần Nguyễn đứng tại chỗ suy tư vài giây, sau đó xoay người tiếp tục đi xuống lầu.

Tiêu Văn Nhu như thế nào cũng không liên quan gì đến cô, nhiệm vụ thiết yếu bây giờ vẫn là phải đi tìm anh cả của cô ta đã.
Tần Nguyễn cười lạnh: “Tiêu Dục Kiệt đúng là gan thật đấy, anh ta không sợ nhà họ Hoắc truy cứu à?”

Lưu Cát Sênh bĩu môi, châm chọc: “Mặt mũi cũng mất rồi, anh ấy đâu còn quan tâm xem nhà họ Hoắc có truy cứu hay không.”
Lưu Cát Sênh thấy sắc mặt cô ngày càng khó coi thì nói tiếp: “Anh ấy mời người của các gia tộc lớn đến cũng là để đề phòng, nếu như Kiều Hi thật sự tới, những người kia cũng có thể ngăn cản họ một chút.”

Tần Nguyễn nhướng mày: “Đây là ý tưởng của anh?”
Với thân phận của Tiêu Dục Kiệt đúng là có thể mang đến hiệu quả, giết một một người, răn đe cả trăm người khác.

“Hoắc phu nhân, cô đi thong thả!”
“Người cuối cùng?” Tần Nguyễn ngước lên, mặt thắc mắc: “Ngoài Tiêu Dục Kiệt ra thì còn có ai nữa?”

Lưu Cát Sênh thấp giọng, nói: “Vất vả lắm mới tìm được cơ hội báo thù, anh ấy chắc chắn sẽ muốn mời tất cả mọi người đến xem. Đêm nay có khá nhiều người tới đây, người của sáu thế gia đều được mời, còn họ có đến hay không thì tôi cũng không biết.”
Tần Nguyễn vỗ vỗ phía sau lưng Lưu Cát Sênh để thúc giục.

Bước vào sảnh lớn, Tần Nguyễn mới biết thế nào là xa hoa thực sự.
Tần Nguyễn rũ mắt xuống: “Thời gian này Tiêu Dục Kiệt đã đến chưa?”

Từ khi vào thang máy, Lưu Cát Sênh đã ngẩn người nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, hắn nghe thấy vậy thì lắc đầu: “Tiêu đại thiếu sẽ chỉ đến sau khi nhận được thông báo của tôi, anh ấy sẽ là người đến cuối cùng.”
Hắn xoa mặt một cái, cau mày nói: “Các người đi theo tôi.”

Tần Nguyễn, Lâm Hạo và mấy tay ám vệ nhà họ Hoắc đuổi theo bước chân của Lưu Cát Sênh.
“Hôm nay tôi đã tới đây rồi thì không sợ phiền phức.”

Tần Nguyễn đi về phía căn phòng mà Lưu Cát Sênh chỉ, Lâm Hạo bước nhanh đuổi theo.
Thật ra thì ở trong lòng gã đang không ngừng chửi thầm, may quá tiễn được bà cô này đi rồi.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe, Tần Nguyễn dùng ánh mắt đầy ẩn ý mà nhìn quản lý Vương đang đứng dưới ánh đèn neon.
Sắc mặt gã giống như ăn phải thuốc đắng, vội vàng knăn nỉ trái phải: “Hai bà cô của tôi ơi, chúng ta có chuyện gì cứ bình tĩnh mà nói, đều là người có thân phận cả. Khách khứa sắp lên đến nơi rồi, có cchuyện gì hay là chúng ta vào phòng hăng nói nhé?”

“Ai mà thèm ngồi cùng một chỗ với cái ngữ quê mùa chui từ khu dân nghèo ra chứ!”
Nhìn lên là hàng chục chiếc đèn lồng hình lồng chim, mang chuẩn phong cách Trung Hoa, làm tăng thêm rất nhiều hương vị phương đông, khiến người ta có ấn tượng khó quên.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm từng chiếc đèn hình lồng chim này mà có cảm giác nó có ý nghĩa sâu xa nào đó.
Lưu Cát Sênh gật đầu: “Tôi đưa ra ý kiến, Tiêu đại thiếu đồng ý.”

“Không nhìn ra anh cũng thông minh phết đấy.”
Bao nhiêu năm qua hắn đã gặp Tiêu Văn Nhu rất nhiều lần, nhưng người này lại chưa bao giờ nhìn tới hắn.

Rõ ràng hắn đang đứng ở chỗ này, bị ám vệ nhà họ Hoắc khống chế, nhưng Tiêu Văn Nhu vẫn không nhìn hắn lấy một lần.
Tần Nguyễn mang theo Lưu Cát Sênh đã tỉnh rượu xuống xe.

Cô ngửa đầu nhìn lên cái lồng giam trước mặt, trên môi nở một nụ cười mỉa mai.
Lúc đi vào, bọn họ bị tra xét thân phận, cũng may có Lưu Cát Sênh ở đây, đối phương vừa nghe nói là có hẹn với Tiêu Dục Kiệt, lại thấy Lưu Cát Sênh quen mặt nên cho vào luôn.

Đám người Tần Nguyễn nhẹ nhàng đi vào trong Trần Phẩm Quán, làm trên mặt Lưu Cát Sênh khó nén vẻ thất vọng.
Trần Phẩm Quán.

Đây là một tòa lâu đài được xây dựng xa hoa tráng lệ.
Thiết kế bên trong sảnh lớn đơn giản mà hiện đại, chủ yếu là các bức tường trắng tinh và sàn được lát đá cẩm thạch đen, vừa theo đuổi vẻ đẹp của thiết kế, vừa làm tăng thêm nhiều phẩm vị.

Đối diện với dãy ghế sô pha trong khu vực tiếp khách ở sảnh có một lò sưởi âm tường bằng đá cẩm thạch, chất liệu và phong cách thiết kế của nó tương ứng với bức tường, làm phong phú thêm sự phân tầng của toàn bộ không gian.
Cũng phải, trong mắt của những vị thiếu gia có thân phận này, mặt mũi mới là thứ quan trọng nhất.

Vẻ mặt Tần Nguyễn tỏ ra mỉa mai, trong lòng cảm thấy không thích cái gã tên Tiêu Dục Kiệt chưa nhìn thấy mặt này.
“Quản lý Vương, hẹn gặp lại nhé.”

Sắc mặt của quản lý Vương hơi cứng lại, nhưng gã nhanh chóng cười nói: “Hẹn gặp lại, hẹn gặp lại...”
Nhưng từ đầu đến cuối, Tiêu Văn Nhu đều không hề chú ý đến hắn.

Lưu Cát Sênh chậm rãi rũ mắt xuống, quanh người tràn ngập hơi thở mất mát.
Taiêu Văn Nhu hất tóc, quay người đi vào phòng, thái độ kiêu ngạo không thèm so đo với kẻ thấp kém hơn mình.

Những bước chân chạy trối chết của cô ta khiến người ta cảm thấy thật kỳ lạ.
Hắn biết đêm nay đám người của Tần Nguyễn chắc chắn sẽ vào được bên trong, nhưng bảo vệ ở cổng chẳng buồn tra xét gì mà đã cho vào luôn khiến trong lòng hắn cảm thấy hơi khó chịu.

“Đừng tỏ vẻ buồn bực như vậy, mau dẫn đường!”
Lưu Cát Sênh nhìn theo bóng lưng của Tiêu Văn Nhu, khuôn mặt hắn đầy vẻ thất lạc và có một chút phức tạp nữa.

Nhà họ Lưu đúng là thế lực phụ thuộc vào nhà họ Tiêu, hắn cũng đi theo Tiêu Dục Kiệt để làm việc.
Miệng nói hẹn gặp lại, nhưng trong lòng đã bắt đầu cầu khẩn ông trời, cho bà cô này trước khi sinh con xong thì tuyệt đối đừng để gã đụng phải nữa.

Tần Nguyễn mỉm cười với quản lý Vương, sau đó chậm rãi nâng cửa kính lên.
Bọn họ có nam có nữ, tất cả đều có gương mặt ưa nhìn và nổi bật.

Cả nhóm vào thang máy đi thẳng lên tầng sáu.
Những người bị giam giữ ở chỗ này, có phải cũng giống như đang ở trong lồng chim không.

Lưu Cát Sênh dẫn nhóm người Tần Nguyễn đi đến chỗ thang máy, dọc đường có rất ít người, thỉnh thoảng có người lui tới cũng đều là nhân viên mặc đồng phục.
Tần Nguyễn vừa khen xong thì cửa thang máy bật mở.

Lưu Cát Sênh đi trước dẫn đường, hắn chỉ vào căn phòng nằm chếch ở phía đối diện: “Chính là căn phòng kia, sau khi chúng ta đi vào là không còn đường quay đầu lại.”
Những chiếc xe đỗ xung quanh đây, cái kém nhất cũng có giá trị không thấp hơn bảy con số.

Những người tới đây chơi đều là người có thân phận địa vị, phần lớn là những người có quan hệ tương đối thân cận với gia tộc Nam Cung.
Tần Nguyễn nhìn theo bóng dáng cô ta biến mất sau cánh cửa, mà trong lòng nổi lên một chút nghi hoặc.

Tiêu Văn Nhu cho cô cảm giác rất lạ.