Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 498: Nguyễn nguyễn



Trong nhà ăn, Tần An Quốc cùng Tần Cảnh Sầm sắp ăn xong.

Lúc này, Tần Muội xách Bóng Tuyết như xách túi rác đi tới.

Anh ta dựa người v1ào khung cửa phòng ăn, tiện tay ném Bóng Tuyết xuống đất: “Ô, ăn ngon quá nhỉ.” Tần Cảnh Sầm nhẹ nhàng gật đầu, rồi bỏ hành tây trong bát vào miệng mình.

Anh ta dùng tay kia sờ lên đầu Bóng Tuyết vẫn đang ăn, vuốt từ đầu đến gốc đuôi.

Động tác rất dịu dàng, như một quý ông.
Giọng mũi dày đặc, khiến người nghe cảm thấy hơi khàn khàn trầm thấp sau một hồi nghẹn ngào.

Tần Cảnh Sầm chỉnh lại chiếc đồng hồ trên cổ tay.

Anh ta không ngẩng đầu lên mà nói: “Em gái bảo con mèo này đến tìm em, nó nhất định phải nhận em là chủ, mặc kệ em có giữ nó lại hay không thì đều không thể thay đổi được kết quả cuối cùng.”
Tần Cảnh Sầm đột nhiên lên tiếng: “Ba, lát nữa con đến công ty, con sẽ dặn thư ký mua cho Bóng Tuyết bộ đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, ba sắp xếp chỗ cho nó nhé.”

“Được, ba biết rồi.” Tần An Quốc gật đầu đồng ý.

Nhưng Tần Muội lại phản đối: “Em còn chưa nói muốn giữ nó lại đâu.”
Ông nói với người hầu đứng bên cạnh: “Mang mì ở trong bếp ra đây.”

“Vâng, thưa ông.”

Người hầu bước nhanh vào phòng bếp, bế ra một bát mì.
Tần An Quốc bật cười: “Con hỏi đúng người rồi đấy, mèo là vật nuôi tương đối yếu ớt, không ăn được nhiều thứ. Mèo không thể ăn đồ ngọt, hành tây, tỏi, trứng sống, thức ăn có cồn, cà phê, thức ăn nhiều muối, ớt, hạt tiêu...”

Tần Muội đứng dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn cha và anh cả không để ý tới mình mà quay ra thảo luận chuyện của yêu tinh mèo.

Bọn họ còn chẳng thèm quan tâm xem anh ta đã ăn sáng hay chưa?
Tần An Quốc liếc Tần Muội một cái, thản nhiên nói.

Tần Cảnh Sầm vẫn còn đang vuốt lông mèo, anh ta nhẹ giọng nói: “Ngồi xuống ăn sáng đi, em còn không ăn thì lát nữa Bạch Bạch sẽ ăn hết đấy.”

“...” Mặt Tần Muội nghệt ra.
“Meo!” Bóng Tuyết lại rất nhân tính hóa mà gật đầu với Tần Cảnh Sầm.

Tần 2Cảnh Sầm gọi người hầu mang đĩa đến.

Một chiếc đĩa sạch sẽ được đặt ở trước mặt Bóng Tuyết, Tần Cảnh Sầm đem tất cả đồ ăn có thể ăn được ở tr0ên bàn, mỗi thứ gắp một ít bỏ vào trong đĩa.
Thấy mình còn không ngăn cản, chắc cha và anh cả cũng sắp nói đến chuyện kiếm vợ cho con yêu tinh mèo này rồi.

Tần Muội yếu ớt lên tiếng: “Ba, anh cả, con có bị yêu tinh mèo ăn thịt ở trên tầng, chắc cả hai người vẫn có thể nuốt trôi cơm nhỉ?”

“Chẳng phải con không có việc gì đấy sao.”
“Nó không phải tên Bạch Bạch, mà là Bóng Tuyết.”

Tần đại thiếu lập tức nở nụ cười tươi như hoa, anh ta yêu thương vuốt ve bộ lông màu trắng của Bóng Tuyết.

Miệng khen chân thành: “Bóng Tuyết, đúng là một cái tên hay, rất hợp với mày.”
Trên mặt Tần An Quốc lộ ra biểu cảm nhớ lại: “Hồi đó nhà họ Tần còn chưa phát triển như bây giờ, ba cùng với mẹ con sống ở trong một khu chung cư, hàng xóm bên cạnh nhà ta rất thích mèo. Tiếc là có một ngày con mèo kia ăn nhầm hành tây, chỉ mấy tiếng sau nó đã xuất hiện triệu chứng tiêu chảy, nôn mửa...”

Ông nhẹ nhàng lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Kết cục như thế nào, không cần nói cũng biết.
Tần Cảnh Sầm nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tần Muội, đôi môi mỏng mím chặt.

Tần Muội sợ đấy, nhưng lại ấm ức hiện giải: “Không đúng à, hai người đều không quan tâm con đã ăn sáng chưa, có muốn ăn hay không, mà lại đi quan tâm một con yêu tinh mèo. Địa vị của con trong cái nhà này còn chẳng bằng con mèo hai người vừa gặp chưa đến một tiếng!”

Thấy con trai út ấm ức đến mức hai mắt đỏ cả lên, Tần An Quốc cũng ngồi không yên.
Sắc mặt anh ta lúc xanh lúc trắng, lúc lại đỏ, anh ta tức giận đến mức bờ môi cũng run rẩy.

Lúc này, Tần nhị thiếu ấy vậy mà lại không biết phải nên mắng to như thế nào, anh ta không có tình thương của cha, cũng không có tình anh em của anh cả luôn.

Anh ta nghĩ mình là cậu hai nhà họ Tần, vậy mà hôm nay lại thảm đến mức giành ăn với một con yêu tinh mèo.
Cô ta cẩn thận đặt bát mì lên bàn, sau đó quay mặt về phía Tần Muội.

“Nhị thiếu gia, đây là bát mì mà ông chủ và đại thiếu gia cố ý dặn dò nhà bếp làm cho cậu, ăn xong bát mì này đảm bảo sau này cậu sẽ được bình an vô sự, không có bệnh tật, tai họa nào.”

Tần Muội cụp mắt xuống, một bát mì đủ màu sắc và hương vị đập vào mắt anh ta.
Tần An Quốc thấy con trai cả gắp cả hành tây cho mèo, bèn vội vàng lên tiếng ngăn lại: “Mèo không được ăn hành tây đâu.”

“Tại sao ạ?”

Tần Cảnh Sầm trở đũa đang gắp hành tây để sang bát của mình.
Tần An Quốc và Tần Cảnh Sầm đều nhìn thấy được, bọn họ vội vàng chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

Tính của Tần Muội rất hiếu thắng, anh ta không thích thể hiện sự yếu đuối ở trước mặt người khác.

Tốt hơn hết là giả vờ như không nhìn thấy gì.
Còn Bạch Bạch nữa, đây là cái cách gọi kiểu quái gì vậy?

Đến ngay cả Bóng Tuyết đang ăn, nghe được cách gọi của Tần đại thiếu với mình, nó cũng dừng lại.

Nó nghiêng đầu, đôi mắt xanh biếc nhìn chăm chú vào Tần Cảnh Sầm.
Anh ta cúi đầu, đi đến trước bàn ngồi xuống, cầm đũa lên im lặng ăn mì.

“Lạch tạch!”

Có nước rơi vào trong bát mì.
Đáng tiếc, Tần đại thiếu nghe không hiểu tiếng mèo.

Anh ta đành liếc mắt hỏi Tần Muội.

Bị ánh mắt có vẻ uy nghiêm của anh cả ép buộc, Tần Muội bất đắc dĩ nói ra.
Bóng Tuyết cũng rất ngoan, không phản kháng, thậm chí còn lắc lắc đuôi hai lần để đáp lại Tần Cảnh Sầm.

Tần đại thiếu bị lấy lòng, anh ta mỉm cười hỏi cha mình ở phía đối diện.

“Ba, ba có biết mèo còn gì không ăn được nữa không?”
Bên trên bát mì được phủ một lớp rau xanh, trứng rán và thịt yêu thích của anh ta.

Trong phòng ăn tràn ngập mùi thơm hấp dẫn khiến người ta phải chảy cả nước miếng trong miệng.

Tần Muội mím môi, không nói được ra lời.
Tần Cảnh Sầm nhẹ giọng cười hỏi nó: “Sao lại không ăn tiếp?”

“Meo...”

Bóng Tuyết bỗng gọi anh ta một tiếng.
Giờ phút này, họ vậy mà lại quan tâm xem con quỷ mèo kia ăn gì và cần kiêng thứ gì.

Lửa giận trong lòng Tần Muội từ từ bốc lên.

Sao anh ta thấy con quỷ mèo kia còn giống con ruột hơn cả anh ta vậy.
Tần An Quốc liếc nhìn, Bóng Tuyết rất tao nhã, ăn đồ ăn trong đĩa cũng rất sạch sẽ.

Ông thấp giọng giải thích: “Hành tây sẽ phá hủy hồng cầu trong máu của mèo, khiến mèo bị rơi vào trạng thái thiếu máu cực độ, thải ra nước tiểu màu đỏ, nếu nghiêm trọng sẽ dẫn đến mèo bị tử vong.”

Tần Cảnh Sầm tỏ ra kinh ngạc: “Sao ba biết rành như vậy ạ?”
“Nguyễn Nguyễn biết rồi?!”

Nước trong mắt Tần Muội rút xuống, tới rồi đi nhanh như chớp vậy.

Nhanh đến mức để cho người ta nghi ngờ hành động vừa rồi của anh ta chỉ là giả vờ.

Tần đại thiếu gật đầu: “Biết rồi, còn bảo em giữ lại Bóng Tuyết, em đần như vậy, lần sau lại bị người ta hại thì Bóng Tuyết có thể bảo vệ em.”