Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 499: Đ y không gọi là tàn nhẫn, mà là trưởng thành



Tần Muội rụt cổ lại, anh ta quay sang trừng mắt với Bóng Tuyết đang vùi đầu ăn uống, giận chó đánh mèo mà lẩm bẩm: “Mày xem thườnkg ai đấy!” 1 Bóng Tuyết nghe hiểu được tiếng người.

Động tác ăn của nó hơi dừng lại, nó dịch người, xoay cái mông mèo vềc phía Tần Muội. Anh ta trầm giọng nói với Tần Muội: “Em ở nhà ngoan một chút, thời gian này đừng ra khỏi cửa, nếu để cho anh biết em đi ra ngoài thì anh sẽ đánh gãy chân của em đấy.”

“Biết rồi...” Tần Muội bĩu môi.
Cô rất hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã như vậy mà quên mất Tam gia đang ở nước ngoài.

Lúc sáng tỉnh dậy, cô đã thấy cuộc gọi nhỡ của Tam gia.
“Em nhắc lại, chỉ cần không thiếu tay thiếu chân thì anh muốn dạy dỗ cậu ta thế nào cũng được. Không cần đến mức sửa đổi hoàn toàn tính cách của cậu ta, chỉ cần để cậu ta hiểu được sự hiểm ác của tầng lớp thấp nhất ở khu tây là được.”

“Thế thì đơn giản, bọn anh sẽ xách cậu ta tới chỗ của Lục gia, để cậu ta chứng kiến những cảnh tượng tàn khốc kia, bảo đảm làm cho cậu ta sợ tới mức đái ra quần luôn!”.
Anh ta sắp hại chết Bóng Tuyết.

Đều do con oắt này, nếu không phải nó thì anh ta cũng sẽ không bị cấm túc.
Lời nói thấm thía nghe vào trong tại Tần Muội, khiến vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm túc hơn.

Chỉ cần là việc liên quan đến Tần Nguyễn, từ trước đến nay anh ta đều luôn nghiêm túc.
“Em biết rồi, anh cả, anh yên tâm đi.”

Chẳng phải chỉ là cấm túc thôi à, chỉ là trước khi vào năm học, anh ta không được ra khỏi cửa thôi mà, thế thì ở nhà chơi game là được rồi.
Anh ta đã nhìn ra, Kiều Hi chính là loại công tử có quyền có tiền.

Loại da mỏng thịt mềm như thế mà đưa tới chứng kiến những cảnh tượng bẩn thỉu không chịu nổi ở tầng thấp nhất này, có thể sẽ để lại bóng ma tâm lý, hình như có hơi tàn nhẫn quá thì phải.
Mãi một lúc sau Tô Vọng mới lên tiếng.

“Tần Nguyễn, làm như thế có hơi quá tàn nhẫn một chút không?”
Tần Cảnh Sầm mỉm cười, quay người rời đi.

Mà Tần Nguyễn, người bị Tần Cảnh Sầm và Tần Muội cho rằng đang có một cuộc sống khó khăn ở nhà họ Hoắc, thì giờ phút này lại đang rất thoải mái dễ chịu, an nhàn.
Tần Muội: “Em biết rồi.”

Tần Cảnh Sầm thở dài: “Con bé sống ở nhà họ Hoắc chắc cũng chẳng dễ dàng gì. Nhà họ Hoắc là danh gia vọng tộc chắc chắn thâm sâu khó lường. Có lẽ Nguyễn Nguyễn sống ở bên đó còn khó khăn hơn là chúng ta tưởng.
Bởi vì Tần Nguyễn đang mang thai, nên sở thích và khẩu vị của cô mỗi ngày đều khác nhau.

Lấy ngày hôm nay làm ví dụ đi, hai ngày trước cô còn thích ăn bánh ngọt nhỏ, nhưng hôm nay lại không động đến một miếng.
“Em muốn cậu ta được kiến thức mặt đen tối không từ thủ đoạn của những người dưới đáy xã hội, cho cậu ta nhìn thấy rõ và ghi tạc ở trong lòng những gì mà chúng ta đã gặp phải ở trong quá khứ ấy.”

Tô Vọng ở đầu dây bên kia nghe vậy thì mãi không lên tiếng.
Người hầu rất tinh ý, phát hiện khẩu vị của Tần Nguyễn hôm nay hơi nặng hơn một chút, liền đổi sang món tráng miệng mà mấy ngày trước cô sẽ không đụng tới.

Tần Nguyễn tắm nắng, dáng vẻ uể oải, thư thái.
Cuộc gọi được kết nối, Tần Nguyễn còn chưa kịp nói gì thì tiếng phàn nàn của Tô Vọng đã truyền vào trong tại cô.

“Tần Tiểu Ngũ, em bắt cóc ở đâu ra được đại thiếu gia này vậy hả, cậu ta không ăn không uống, đang chơi trò tuyệt thực với bọn anh đây này!”
Trong lúc tâm trạng Tần Nguyễn đang rất tốt, thì bị một cuộc điện thoại phá hủy bầu không khí.

Tần Nguyễn cụp mắt xuống, liếc nhìn điện thoại để trên bàn.
Trên màn hình hiển thị người gọi là Tô Vọng ở khu tây.

Tối hôm qua, sau khi Tô Vọng gọi điện thoại cho cô, cô đã lưu số điện thoại của anh ta lại.
Trong lời nói của Tô Vọng mang theo một chút ác ý cười trên nỗi đau của người khác.

Anh ta nói như thể đã nhìn thấy cảnh Kiều Hi sợ quá tè cả ra quần rồi ấy.
Tô Vọng luôn là người dễ dàng bao dung cho người khác vậy mà còn cảm thấy đau đầu với Kiều Hi, nói nhiều lời phàn nàn như vậy cũng đủ để thấy Kiều Hi khiến người ta nhức đầu đến thế nào.

Tần Nguyễn rũ mắt xuống, đĩa bánh ngọt trông rất đẹp mắt ở trên bàn khơi dậy cảm giác thèm ăn của cô.
Hôm nay không có việc gì, cô cũng không định đi ra ngoài nên ngồi dựa vào ghế sô pha thoải mái trong phòng trồng hoa, lật xem những cuốn tạp chí theo phong cách phục cố.

Lúc mệt mỏi và khát, đã có người hầu ở bên phục vụ.
Nghĩ đến việc chênh lệch múi giờ giữa hai nơi nên cô không gọi lại.

Mà dù sao trong lòng cô cũng có oán giận với Tam gia, người đàn ông này thật có bản lĩnh, từng bước dẫn cô vào cạm bẫy.
Bên trong phòng trồng hoa có hầu hết các loài hoa quý hiếm trên thế giới, có thể nói là có tiền cũng không mua được.

Tần Nguyễn không biết mấy loài hoa này, nhưng có cảm giác được nhìn chúng rất đẹp, rất thanh cảnh.
Tô Vọng im lặng mất mấy giây: “Anh sẽ bàn bạc với Nhiên và Tử Lan.”

“Vâng, cảm ơn anh, một tuần sau em sẽ đón Kiều Hi về.”
Tần Nguyễn trợn mắt, hỏi: “Kiều Hi á?”

“Chứ còn đứa nào nữa, cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, uống nước cũng kén chọn, ăn cơm đòi món Ý, đi ngủ đòi giường mềm, chăn gối bảo phải lụa tơ tằm mới chịu, còn muốn ở nhà sang trọng cơ! Thế này không phải là em đưa cho bọn anh túi trút giận, mà rõ ràng là mời tổ tông đến để cúng bái rồi!”
Tần Muội cũng ngoan ngoãn lên tiếng: “Anh cả đi nhé.”

Động tác thả ống tay áo xuống của Tần Cảnh Sầm hơi dừng lại, anh ta ngước mắt lên.
Nhưng Tần Nguyễn lại nói một câu, phá vỡ ảo tưởng của anh ta.

“Anh Vọng à, Kiều Hi nhìn thấy những cảnh tượng chém giết còn nhiều hơn cả chúng ta đấy, cậu ta không sợ mấy chuyện chém chém giết giết này đâu, có khi nó còn khơi dậy tinh thần chiến đấu trong máu của cậu ta nữa cơ.”
Ăn sáng xong, cô được người hầu dẫn tới nhà kính trồng hoa bên cạnh căn biệt thự của Tam gia.

Bên này có một phòng trà ngoài trời rất lớn, lớn đến mức Tần Nguyễn có chạy một vòng cũng phải mất một khoảng thời gian.
Cô duỗi những đầu ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của mình ra, cầm một miếng bánh cỡ ngón tay cái, đưa lên miệng.

“Anh Vọng, cậu ta muốn tuyệt thực thì anh cứ mặc kệ cậu ta, muốn ngủ ở chỗ nào cũng không cần quan tâm, thực sự không được nữa thì cứ ném cậu ta đến chỗ bần nhất loạn nhất ở khu tây ấy, không cần đưa chắn đâu.”
“Meo.”

Bóng Tuyết khinh thường cãi lại một tiếng.
Tần Cảnh Sầm không để ý chuyện Tần Muội đùn đẩy trách nhiệm, anh ta vỗ vỗ vai của em trai.

“Cơ thể Nguyễn Nguyễn không tiện lắm, cố gắng đừng làm phiền con bé.”
Tần An Quốc lên tiếng dặn dò: “Con đi đường lái xe từ từ thôi nhé, công ty có vấn đề gì cứ gọi điện thoại cho ba.”

“Con biết rồi, ba.”
Tần Nguyễn nở nụ cười lạnh bằng, không có chút tình cảm nào.

Cô nói: “Anh Vọng, thế này không gọi tàn nhẫn, mà gọi là trưởng thành, chúng ta cũng đều trưởng thành như thế mà.”
Trong lòng lại thầm nghĩ chỉ biết uy hiếp anh ta là giỏi.

Từ nhỏ đến lớn, có thể nói là anh ta lớn lên trong đòn roi của anh cả.
Đôi mắt Tần Nguyễn lấp lánh ánh sáng, cuộc gọi hiển thị trên màn hình điện thoại di động khiến cô có dự cảm không lành.

Nhẹ nhàng hít vào một hơi, Tần Nguyễn vuốt màn hình điện thoại, nhận cuộc gọi.
Tần Nguyễn có thể nghe thấy tiếng thở của anh ta truyền vào trong loa.

Bên kia không cúp máy mà chỉ chìm vào im lặng.
Nó dùng hành động này để biểu thị sự khinh thường của mình đối với con sen này.

Tần Cảnh Sầm để akhăn ăn xuống bàn, sau đó đứng dậy nói với Tần Muội: “Muốn nói gì em có thể tự nói với Nguyễn Nguyễn, đến giờ rồi anh phải tới công ty đây, hy vọng khi anh trở về, Bóng Tuyết đã được thu xếp xong.”