Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 500: Có người nói, xuất th n ở dưới đáy xã hội cũng là có tội



Tần Nguyễn nghe vậy thì kinh ngạc, cô lập tức cười khúc khích.

“Anh nói gì thế, chuyện may mắn nhất đời này của em chính là ởk khu tây được làm bạn với anh, Thẩm Nhiên và Tử Lan, tình cảm này cả một đời cũng không thể xa cách được!”

Cô nói rất nhẹ, nchưng mỗi một chữ đều vô cùng nặng nề. Tính cách sống an nhàn sung sướng như trước kia sẽ không bao giờ trở lại được nữa.

Kiều Hi im lặng, không giải thích những thứ này với Tô Vọng.

Những vấn đề này quá thâm ảo, không thể giải thích rõ ràng chỉ trong vài ba câu được.
Và bọn họ sẽ không giống như những người ở dưới đáy, bởi vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà tranh giành nhau đến mặt đỏ tía tai.

Tầng lớp thượng lưu không coi trọng lợi ích trước mắt, họ thích giết người bằng một đòn để tránh những rắc rối sau này, chỉ vì muốn leo lên cao hơn.

Mà sự tàn bạo của khu tây càng thách thức nhận thức thị giác của mọi người.
Ở dưới đáy, rất dễ xuyên thủng giới hạn.

Nó không tuân theo các quy tắc, và cuộc sống tàn nhẫn dễ dàng phơi bày những điều xấu xa trong bản chất con người.

Nhưng những người ở dưới đáy xã hội là gì?
Kiếp trước kiếp này, có quá nhiều người mà cô cần phải cảm ơn, cô đã nói không biết bao nhiêu lần trong lòng, đặc biệt là với Hoắc Tam gia.

Bên phía Tô Vọng truyền đến âm thanh lộn xộn.

“Tên oắt con kia lại gào rồi, anh cúp máy đây.”
Giọng Tô Vọng hơi trầm xuống: “Thế thì không cần nói ra những lời anh không thích nghea, chúng ta là anh em với nhau thì nói cảm ơn cái gì, quá khách sáo, cũng không coi bọn anh là người nhà rồi.”

Tần Nguyễn bất đắc dĩ nói: “Em quen miệng ấy mà, nhất thời không đổi được.”

“Xem ra em bây giờ sống cũng khá vất vả nhỉ.”
Cho dù chính cậu ta cũng không thể đảm bảo mình sống một thời gian dài ở nơi này thì có thể bị đồng hóa hay không.

Tất nhiên, cậu ta sẽ không trở thành một trong những kẻ đổ máu vì những lợi ích cực nhỏ kia.

Cùng lắm là sẽ giống như mấy người Tô Vọng, giữ lại lý trí vốn có, và quan sát mọi thứ xung quanh bằng một trái tim vô cảm.
Còn đối với những thế lực có địa vị cao ở khu tây, những người này còn dễ giải quyết hơn so với đám người ở dưới.

Ở khu tây, những gì Kiều Hi tận mắt chứng kiến là cảnh tượng mà thế giới của cậu ta không bao giờ có thể xuất hiện.

Cậu ta nhớ có ai đó đã từng nói rằng: Xuất thân ở dưới đáy xã hội cũng là có tội.
Bọn họ luôn nghĩ rằng người khác không tốt thì mình sẽ tốt, vì cứ mãi giẫm đạp lên nhau nên họ luôn ở dưới đáy.

Hiện tượng này được gọi là hiệu ứng con cua, và nó rất thích hợp với khu tây, nơi tối tăm không nhìn thấy ánh sáng.

Trong mấy ngày qua, ba người Tô Vọng, Thẩm Nhiên và Lý Tử Lan, dẫn Kiều Hi đi dạo qua một vòng khu tây.
Ở đâu có con người, ở đó có tranh đấu, đó là bản chất trời sinh của con người rồi.

Nói dễ nghe là cạnh tranh, khó nghe thì là tranh giành đấu đá.

Càng là người dưới tầng chót thì càng dễ dàng giẫm đạp lên nhau, càng không quen nhìn thấy người khác được sống tốt.
Họ là những người không được giáo dục bất kỳ tri thức gì, không có tam quan đúng đắn.

Tóm lại là đám người không có văn hóa, và thực chất ở bên trong không phân biệt thiện ác.

Vậy tất cả mọi người ở khu tây đều không phân biệt thiện ác sao?
Cuộc sống của bọn họ rất tàn khốc, mạng sống không được đảm bảo, sống hôm nay không biết ngày mai, tất cả đều ôm suy nghĩ được chăng hay chớ.

Đúng là vừa thật đáng buồn, vừa đáng thương. Nhưng sẽ không có người nào đồng tình với bọn họ, và nó đã tạo thành quy tắc sinh tồn tự nhiên rồi.

Với những nhân vật cấp cao ở khu tây giống như Lục gia.
Cho đến khi Tô Vọng nói với cậu ta rằng: Đây chính cuộc sống thường ngày của những người sống dưới đáy xã hội ở khu tây.

Người ở nơi đây chỉ coi trọng lợi ích trước mắt, không nghĩ đến tương lai sau này sẽ như thế nào, vì một chút lợi ích nhỏ mà gây thù chuốc oán với người khác, chẳng thèm để lại đường lùi cho mình.

Bọn họ thích so đo kèn cựa với nhau, mà càng so đo thì xích mích sẽ càng lớn, đây là một cái vòng luẩn quẩn.
Tam gia đang ở nước M, chắc cũng đã nhận được tin tức này rồi.

Nếu anh ấy không ngăn cản cô, thì có nghĩa là đồng ý.

Tiếp theo đây, cô chỉ cần ngồi đợi nhìn Kiều Hi sẽ lột xác thành cái dạng gì là được.
Hai mắt của Kiều Hi đã được nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng mà cậu ta chưa từng thấy trước đây, khiêu chiến những nhận biết và tam quan của cậu ta.

Trên những con phố bẩn thỉu và hỗn loạn của khu tây, có người giữa ban ngày ban mặt ẩu đả đánh nhau, trắng trợn cưỡng bức các cô gái xinh đẹp, rồi không để ý đến sự kêu khóc của họ mà nhục nhã và tra tấn họ ở trước mặt mọi người.

Còn có những người sau khi chơi đánh bài với các cô gái ở trong tiệm làm tóc xong không chịu trả tiền, những người đi thu phí bảo kê đánh ông lão không trả được tiền quầy hàng, và tiến hành giết gà dọa khỉ, đánh đập cả những người đàn ông và phụ nữ trung niên làm nghề lái buôn.
Anh ta giải thích một câu với Tần Nguyễn rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Tần Nguyễn để di động xuống bàn, cô dựa người vào ghế sô pha, mặt trầm tư.

Cô không hề hối hận chuyện tống Kiều Hi đến khu tây.
Bởi vì từ nhỏ, mỗi ngày họ đều được chứng kiến căn nguyên gây ra những chuyện này chính là sự thiếu hiểu biết, nên bọn họ hiểu rất rõ sức mạnh của tri thức.

Bao nhiêu năm qua, đi học chính là việc làm đúng đắn nhất của bốn người Tần Nguyễn, Tô Vọng, Lý Tử Lan và Thẩm Nhiên.

Cho dù là vất vả, khó khăn đến đâu thì bọn họ đều kiên trì đi học.
Mặc dù khu tây bây giờ rất hỗn loạn, nhưng đám Tô Vọng tin rằng trong mười năm nữa, khi bọn họ đã trưởng thành, sớm muộn gì họ cũng sẽ lật đổ những lão già thông thái rởm kia.

Sau này, những cảnh tượng đánh nhau, chém giết lẫn nhau vì những lợi ích nhỏ nhặt sẽ không còn xuất hiện ở khu tây nữa.

Lúc này Kiều Hi mới biết, thì ra đám người Tô Vọng lại có lý tưởng cao cả như vậy.
Vì những lời nói này của Tần Nguyễn, mà trong đầu Tô Vọng tư tưởng tượng ra một vở kịch khổ sở.

Nghe nói trong mấy nhà giàu cũng lắm thứ đau đầu lắm, minh tranh ám đấu, anh ta cảm thấy Tần Nguyễn được về nhà cũng sống không thoải mái gì.

Tần Nguyễn không biết nên khóc hay nên cười, nhưng cô không giải thích.
...

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Đảo mắt đã qua năm ngày.
Cũng không phải có Nội các nhúng tay vào, ban hành một văn bản chung là có thể giải quyết được vấn đề của khu tây.

Việc này cần rất nhiều nhân lực, vật lực cũng như tài chính kinh khủng mới có thể giải quyết triệt để được vấn đề.

Điều quan trọng nhất là tài chính, muốn thay đổi nhóm người chỉ quan tâm đến lợi ích thì tiền bạc mới là thứ cám dỗ lớn nhất.
Những thứ này đối với Kiều Hi được sinh ra trong hoàn cảnh vượt trội, thì có thể nói là đã khiêu chiến tam quan của cậu ta.

Nói thế không có nghĩa là xã hội thượng lưu sạch sẽ và không có mặt đen tối.

Những âm mưu giữa những gia tộc lớn và thế gia càng gay gắt hơn, nhưng bề ngoài được bọn họ ngụy trang rất tốt.
Kiều Hi hỏi Tô Vọng: “Vậy mấy anh chị cũng là loại người như vậy sao? Chị dâu của tôi sống ở đây 18 năm, nhưng tại sao chị ấy lại khác với những người này?”

Tô Vọng nghe vậy thì cười.

Anh ta nhìn Kiều Hi đầy ẩn ý và nói: “Chúng tôi đều được đi học.”
Không phải Kiều Hi muốn đả kích gì bọn họ, mà là cậu ta thấy làm như thế không giải quyết được căn nguyên của vấn đề.

Trông cậu ta có vẻ là tay thiếu gia ăn chơi ngu dốt và thiếu hiểu biết đấy, nhưng những thứ mà cậu ta được học đều là nền giáo dục cao cấp.

Kiều Hi sinh ra đã ngậm thìa vàng, ngay từ khi còn nhỏ cậu ta đã được dạy về nghệ thuật biết người, dùng người và điều khiển người.
Kiều Hi đã sống ở khu tây được năm ngày.

Năm ngày này đối với cậu ta mà nói, mỗi một ngày đều giống như một năm vậy.

Mấy ngày nay, cậu ta được chứng kiến rất nhiều mặt tối của bản chất con người sống dưới đáy xã hội, đây không phải là chuyện lục đục tranh cãi nhau thông thường, mà là tàn khốc thô bạo, là ác ý không thể tưởng tượng nổi.
Ông ta cũng là người đi lên từ đáy xã hội, ông ta sẽ không giống như những người ở phía dưới, chỉ vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà tranh giành đấu đá đến đỏ mặt tía tai.

Chỉ vì ở độ cao mà ông ta đang đứng, giúp ông ta có tầm nhìn xa hơn, đây chính là khoảng cách giữa người với người.

Nhưng có bao nhiêu người ở khu tây này được giống như Lục gia đầu.
Đáp án là không.

Ở khu tây cũng có những người như bọn Tô Vọng, vẫn còn giữ được lý trí vốn có của mình.

Mà còn không phải là số ít.

Nhưng bọn họ ở trong cái thùng nhuộm này không có cách nào thoát ra được, nên họ chỉ có thể giữ một trái tim lạnh lùng và đáng quan sát mọi thứ xung quanh.