Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 549: Hoắc nhị gia



Thái độ phớt lờ của Hoắc Dịch Dung khiến Tô Tĩnh Thư cảm thấy bất an.

Cô ta siết chặt chiếc túi trong tay, rồi lại từ từ buôngk nó ra.

Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế. Cảm giác nhục nhã này khác với việc tình nguyện quỳ gối, không giữ lại chút thể diện nào trước mặt Nam Cung Sưởng.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười rất nhẹ.

Tiếng cười của Hoắc Dịch Dung trầm thấp, ẩn giấu sự nguy hiểm chết người.
Tâm tình của cô ta phức tạp đến mức khó mà giải thích được.

Bao nhiêu năm qua, vì chuyện hứa hôn giữa hai nhà Hoắc - Tô, mà có thể nói cô ta luôn được nhà họ Hoắc tiếp đón rất lịch sự.

Lần tồi tệ nhất cũng chỉ là bị nhà họ Hoắc giam lại.
Chữ biết này của cô ta, có thể nói là đã tự giẫm lên tôn nghiêm và thể diện của mình.

Trong đôi mắt đen của Hoắc Dịch Dung nổi lên một tia lạnh lẽo.

“Tô Tĩnh Thư, cô nghĩ cô là ai? Tại sao nhà họ Hoắc lại phải vì cô mà buông tha cho nhà Nam Cung? Chưa nói đến việc cô không phải là người của nhà họ Hoắc, cho dù cô có là vợ của Hoắc Dịch Dung tôi thì cô cũng không có quyền đó, cũng không có tư cách tham gia vào chuyện này!”
Tô Tĩnh Thư nhịn, cô ta siết chặt túi xách trong tay và nói bằng giọng thành khẩn: “Nhị gia, tôi đến là vì nhà Nam Cung, mong nhà họ Hoắc giơ cao đánh khẽ.”

Hoắc Dịch Dụng cười, trong tiếng cười chứa đựng sự mỉa mai: “Tô Tĩnh Thư, cô có biết mình đang nói cái gì không?”

Anh ta đổi tư thế hai chân gác lên nhau, tách ra, một chân đạp lên bàn.
Giây tiếp theo, Hoắc Dịch Dung cúi người, dùng bàn tay trực tiếp bóp cổ Tô Tĩnh Thư.

Trên mặt anh ta lộ ra nụ cười lạnh lẽo u ám.

“Tô Tĩnh Thư, cô thật sự nghĩ rằng tôi không biết tức giận à? Cô gây ra chuyện hoang đường chưa kết hôn mà đã có con, cô đã khiến tôi bị xấu mặt. Tôi còn chưa tìm cô tính sổ thì thôi, cô lại chạy tới đây tìm cảm giác tồn tại, lại còn vì một thằng đàn ông mà đi cầu xin tôi. Cô thiểu đàn ông đến thế à, một hai đứa đều không thỏa mãn được cô. Cái gã biến thái Nam Cung Sưởng kia làm sao dạy dỗ cô thành cái dáng vẻ này hả? Tô đại tiểu thư trước đây luôn có phong thái cao quý, khí chất điềm đạm, cử chỉ tao nhã đoan trang, sao bây giờ lại biến thành một con chó thế này?”
Trong lòng anh ta có một cảm giác hụt hẫng.

Cảm giác vô cùng không thú vị.

Nhớ năm đó, Tô Tĩnh Thư cũng là danh viện số một số hai ở thủ đô, là hình mẫu người vợ dịu dàng tốt nhất được nhiều người đàn ông lựa chọn.
Hoắc Dịch Dung lắc đầu, anh ta trầm giọng, nói: “Xem ra Tô tiểu thư không có thành ý gì cả, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian của nhau nữa, cô đi thong thả, không tiền!”

Tô Tĩnh Thư đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Hoắc Dịch Dung lại cầm lấy tài liệu trên bàn, tiếp tục lật xem như thể trong phòng không có ai.
Hoắc Dịch Dung giơ chân lên giẫm trên vai Tô Tĩnh Thư.

Làm cho cơ thể vốn gầy yếu của cô ta càng thêm trầm xuống.

“Tô Tĩnh Thư, có phải cô nghĩ tính tình của tôi quá tốt rồi không?”
Cường độ của đôi chân trên vai không thể không khiến Tô Tĩnh Thư phải dùng hai tay chống xuống mặt thảm, dùng cách này để giữ cho cơ thể không bị ngã xuống.

Cảm nhận được sự tức giận của Hoắc Dịch Dung, cô ta nhanh chóng phủ nhận: “Tôi không hề.”

“Nếu cô không hề, thì tại sao lại cầu xin cho một người đàn ông khác ở trước mặt tôi?”
Thứ khí thế phóng túng không bị trói buộc ngày càng mạnh.

Hoắc Nhị gia lúc này hoàn toàn không giống công tử quý tộc được gia tộc lớn bồi dưỡng, mà có chút lưu manh.

Tô Tĩnh Thư rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào tấm thảm trên sàn, cô ta bình tĩnh nói: “Tôi biết.”
Hành động như vậy đối với một tiểu thư con nhà thể gia như Tô Tĩnh Thư chính là bóng ma ám ảnh, khiến cô ta không thể quên được trong suốt quãng đời còn lại.

Trong lòng Tô Tĩnh Thư cảm thấy sự tức giận và sợ hãi như đang cuộn trào lên, khiến toàn thân cô ta run rẩy.

Đây là thời khắc chật vật nhất trong cuộc đời này của của Tô Tĩnh Thư, khiến cô ta đau đớn và khổ sở.
Anh ta đứng dậy, tiện tay ném tài liệu trên ghế sô pha.

Tô Tĩnh Thư nghe được tiếng giày giẫm trên thảm rất nhỏ.

Hơi thở của cô ta trở nên không ổn định.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Tô Tĩnh Thư bình tĩnh nói: “Hoắc Dịch Dung, hcôm nay tôi tới tìm anh là vì chuyện của nhà Nam Cung.”

Động tác lật xem tài liệu trong tay của Hoắc Dịch Dung dừng lại.
Anh ta ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt hung ác hiện ra một chút châm chọc.

Anh ta dùng ánh mắt xem trò vui mà nhìn từ trên xuống dưới Tô Tĩnh Thư.
Đối phương vừa cho một ánh mắt là Tô Tĩnh Thư đã hiểu ngay.

Cô ta mở to mắt không tin nổi.

“Hoắc Dịch Dung, anh đừng quá đáng!”
Mỗi lời Hoắc Dịch Dung nói đều là sự tra tấn đối với cô ta.

Đó là nỗi đau mà cô ta đã đè nén trong lòng bấy lâu nay, không có cách nào phát tiết ra được mà phải hèn mọn giữ lại.

Đôi môi không còn một chút sắc màu nào của Tô Tĩnh Thư chậm rãi mấp máy: “Cầu xin Nhị gia tha mạng cho Nam Cung Sưởng.”
Tô Tĩnh Thư nhướng mi, ánh mắt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh lý trí.

“Nhị gia, tôi chỉ cần Nam Cung Sưởng còn sống, những người khác không liên quan gì đến tôi, chỉ là tính mạng của một người, không tính là làm cho anh khó xử chứ, đúng không?”

Khóe môi Hoắc Dịch Dung khẽ cong lên, mang theo vẻ vui đùa: “Mạng của một con chó nhà có tạng đúng là không là gì cả, nhưng Tô Tĩnh Thư này, tại sao tôi lại phải giúp cô?”
Lần đó cô ta không đối mặt giằng co với Hoắc Dịch Dung. Nên cho đến nay, trong lòng cô ta vẫn nghĩ rằng dù hai nhà đã quyết liệt với nhau thì nhà họ Hoắc cũng sẽ không làm khó nhà họ Tô, hay có thể nói là làm khó cô ta.

Bây giờ bị Hoắc Dịch Dung đối xử như vậy, trong lòng cô ta cảm thấy có chút tắc nghẽn.

Nghĩ đến chuyện Nam Cung Sưởng chưa biết sống hay chết.
Hoắc Dịch Dung không hề che giấu sự nguy hiểm nơi đáy mắt.

Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tĩnh Thư như đang nhìn một người chết.

Tô Tĩnh Thư cảm thấy hoa mắt chóng mặt, khó thở.
Thời gian chậm rãi trôi qua.

Tô Tĩnh Thư vẫn không rời khỏi phòng.

Hai người ở trong cùng một căn phòng, không ảnh hưởng lẫn nhau.
Ánh mắt Tô Tĩnh Thư khẽ run lên, cô ta nói với giọng điệu hèn mọn: “Nhị gia, tôi cầu xin ngài, xin ngài hãy tha cho Nam Cung Sưởng.”

“Đây chính là thái độ cầu xin người khác của cô đấy à?”

Hoắc Dịch Dung nheo mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía tấm thảm dưới chân Tô Tĩnh Thư.
Tô Tĩnh Thư cắn răng gọi: “Hoắc Nhị gia.”

Hoắc Dịch Dung hài lòng, trên mặt nở nụ cười nhẹ.

Anh ta thả tài liệu xuống bàn, cơ thể ngửa ra đằng sau, thả lỏng dựa trên ghế sô pha.
Toàn thân lười biếng, tư thế hưởng thụ, nhìn rất dễ chịu.

Hoắc Dịch Dung thản nhiên nói: “Hôm nay Tô tiểu thư rồng đến nhà tôm, không biết là có chuyện gì cần tìm ông chồng chưa cưới cũ như tôi vậy?”

Anh ta không mời Tô Tĩnh Thư ngồi xuống, cố ý làm khó đối phương.
“Tô tiểu thư, bây giờ tôi và cô không có bất cứ mối quan hệ nào, cô gọi thẳng tên tôi như thế có phải không được hay lắm không?”

Trong đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Dịch Dung là ánh nhìn không mấy thiện cảm, nhưng lại vẫn cứ toát ra thứ khí chất lãng tử, không bị trói buộc.

Tô Tĩnh Thư giống như bị cảnh tỉnh, bị một thùng nước giội từ đầu đến chân.
Cho đến khi một âm thanh nặng nề vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Tô Tĩnh Thư cắn răng, dùng thái độ hèn mọn như con kiến hôi quỳ trên mặt đất.

Cô ta cúi thấp đầu, cắn răng nói: “Cầu xin Nhị gia tha mạng cho Nam Cung Sưởng.”
Lặng lẽ nhìn dáng vẻ trông thì có vẻ bình tĩnh đấy, nhưng thực ra lại đang điên dại của Tô Tĩnh Thư mà trong mắt Hoắc Dịch Dung toát ra vẻ thất vọng.

Anh ta buông cổ của Tô Tĩnh Thư ra, dùng giọng không mặn không nhạt, nói: “Tô Tĩnh Thư, một chút thành ý đấy của cô còn chưa đủ đổi lấy một mạng của Nam Cung Sưởng đâu.”

Dứt lời, Hoắc Dịch Dụng quay người đi trở về.
Anh ta xì khẽ một tiếng: “Chậc chậc... Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn này đi, đúng là đặc sắc.”

Từng cử chỉ hành động của Hoắc Dịch Dung đều toát lên sự kiêu ngạo tự phụ bẩm sinh.

Giờ phút này, Tô Tĩnh Thư chật vật như một con chó.
Thấy cô ta cắn chặt môi, sống chết cũng không chịu mở miệng, nụ cười trên mặt Hoắc Dịch Dung liền biến mất.

Chiếc giày da đang nâng cằm Tô Tĩnh Thư đạp lên mặt cô ta mấy lần.

Ý tứ nhục nhã rất mạnh.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, cô ta thay đổi.

Hoắc Dịch Dung mơ hồ nhớ lại.

Hình như là khi bọn họ bắt đầu trưởng thành, thì Tô Tĩnh Thư cũng thay đổi.