Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 548: Người nhà họ hoắc nhìn như ôn hòa, thật ra là hung tàn từ trong xương



Làm sao ông cụ Hoắc lại không muốn biết nội tình bên trong chứ.

ông cụ tìm hiểu được tin tức từ bên nhà Nam Cung, là Hoắc Vân Tiêu ở trong1 phòng của Nam Cung Sưởng gần mười phút.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Nam Cung Sưởng bị thương nặng, giờ đang thoi thóp.
Mà cái kiệt tác này ngoài đứa cháu trai nhìn có vẻ tính tình ôn hòa, nhưng thực chất từ trong xương lại có sự hung tàn của người nhà họ Hoắc, th7ì còn có thể là ai gây ra. Trong đó có rất nhiều ngành nghề mà tư nhân không thể kinh doanh được.

Nhà Nam Cung ngã xuống, thành quả và nhân viên kỹ thuật của những ngành nghề này đều được nhà họ Tiêu giao cho nhà họ Hoắc.

Trên thực tế, những thứ này so với nhà họ Hoắc thì vẫn kém xa.
Chính nhờ vào sự giàu có này mà nhà Nam Cung đã nuôi dưỡng được rất nhiều người trung thành với họ.

Tay thuộc hạ dẫn Tô Tĩnh Thư đi vào trong phòng.

Anh ta hơi cúi người trước người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, tâm tư thâm trầm ngồi trên ghế sô pha đối diện.
“Sao cô ta lại tới đây?”

Thuộc hạ: “Tô tiểu thư không nói ạ, chỉ bảo là muốn gặp ngài.”

Hoắc Dịch Dung còn đang nói chuyện điện thoại với ông nội.
Bối Cận Châu nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng liếc nhìn Tô Tĩnh Thư.

Tô Tĩnh Thư nói: “Tôi tự đi lên một mình, không sao đâu.”

Cô ta và Hoắc Dịch Dung tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng biết đối phương cũng chẳng hứng thú gì với mình.
Lúc trước nhà họ Hoắc không nhúng tay vào những ngành nghề này, không phải là vì chướng mắt với chúng, mà là họ không có ý định kiếm một chén canh từ đó mà thôi.

Bây giờ khối tài sản khổng lồ ấy được đưa đến trước mắt, Hoắc Dịch Dung cũng không có lý do gì để từ chối nó cả.

Đứng trước đồng tiền, dù là chân lý cũng phải cúi đầu, thậm chí là quỳ gối.
Nhưng khi quyền thế đứng lên, thì tiền tài cũng phải nhượng bộ thôi.

Đây chính là lý do vì sao sau khi gia tộc Nam Cung có nhiều tài sản và của cải vượt xa các gia tộc khác như vậy, thì bọn họ bắt đầu không từ thủ đoạn để trèo lên trên.

Khi đã có đủ tiền tài trong tay, thì lại muốn theo đuổi quyền thế càng lớn hơn.
Cô ta nhíu mày, gương mặt lạnh lùng, thần sắc trên mặt vô cùng nghiêm trang.

Trước đó cô ta đã dẫn người đến nhà Nam Cung, nhưng bị ám vệ của nhà họ Hoắc ngăn cản ở cửa.

Lúc cô ta chuẩn bị xông vào thì Bối Cận Châu chạy đến.
Cho dù là gia tộc đã tồn tại trăm năm thì sao.

Với thủ đoạn của nhà họ Hoắc, muốn lật đổ một gia tộc còn không phải là chuyện trong nháy mắt à.

Những năm gần đây, cũng không phải nhà họ Hoắc không thể động vào nhà Nam Cung, chỉ là họ lười ra tay mà thôi.
Tay thuộc hạ cúi đầu: “Nhị gia, Tô tiểu thư Tỉnh Thư muốn xin gặp ạ.”

Hoắc Dịch Dung cau mày, gương mặt âm u.

Anh ta sao có thể có hảo cảm về người phụ nữ đã từng cắm sừng mình chứ.
Ông cụ im lặng một lúc mới lên tiếng: “Tình huống cụ thể chờ Quân Tín trở về thì hỏi đi, hiện giờ nó đang ở tr7ong Nội Các nên không tiện nghe điện thoại.”

Hoắc Dịch Dung đáp lại với tâm trạng u ám.

Mỗi khi em ba phát bệnh, đồng nghĩa với v2iệc cơ thể của em ấy lại yếu hơn một chút.
Hoắc Dịch Dung tắt điện thoại, trên môi nở nụ cười tà ác, đôi mắt hẹp dài tràn ra ánh nhìn dữ tợn.

Anh ta quẳng điện thoại xuống, vươn eo, nói với thuộc hạ đứng ngoài cửa: “Nếu Tô tiểu thư đã đến xin gặp thì mời cô ta tới đây đi, nhưng tôi chỉ gặp một mình cô ta thôi.”

“Vâng, Nhị gia.”
“Cốc cốc cốc.”

Có tiếng gõ lên cánh cửa khép hờ.

Hoắc Dịch Dung nâng mắt nhìn 0về phía cửa phòng ngủ, thuộc hạ của anh ta đang đứng bên ngoài.
“Nhị gia, Tô tiểu thư tới ạ.”

“Biết rồi, cậu đi xuống đi.”

Giọng Hoắc Dịch Dung đều đều, không nghe ra chút cảm xúc nào.
Anh ta tiện tay mở tư liệu ra và không thể không thừa nhận. Những năm qua, quả thực là nhà Nam Cung hoàn toàn có vốn liếng để kiêu ngạo.

Bọn họ gần như độc quyền một số ngành nghề mà mọi người thường dùng hàng ngày.

Nhà Nam Cung tiến hành độc quyền ngành nghề nhờ vào việc mời chào những nhân viên kỹ thuật giỏi. Do có lợi thế lớn về công nghệ kỹ thuật nên bọn họ đã độc quyền ngành thuốc lá, hàng không, bất động sản, V.V... Thậm chí đến cả ngành nghề y tế cũng chen chân vào.
Hắn nói rằng, lúc này mà một mình nhà họ Tô đơn thương độc mã thì chắc chắn sẽ không cứu được nhà Nam Cung.

Tô Tĩnh Thư không nghe, cô ta cuồng loạn gầm thét với Bối Cận Châu.

Sau khi phát tiết cảm xúc xong, lý trí quay trở lại với Tô Tĩnh Thư. Nhà họ Hoắc phát động hành động cấp A với nhà Nam Cung, toàn bộ tài sản của nhà Nam Cung đang được chuyển đi, gia tộc này sắp trở thành một cái xác rỗng.
Thuộc hạ nhà họ Hoắc biết, người phụ nữ trước mắt này suýt chút nữa đã trở thành Nhị phu nhân của bọn họ.

Đáng tiếc, những gì đối phương làm đã dẫn đến việc thông gia của hai nhà thất bại.

Nên thuộc hạ của nhà họ Hoắc cũng không còn thái độ cung kính với cô ta như trước đây.
Anh ta biết là thuộc hạ đưa Tô Tĩnh Thư tới.

Hoắc Dịch Dung xem lướt qua báo cáo thường niên của công ty thuốc lá do nhà Nam Cung kiểm soát.

Số tiền trên báo cáo khá lớn, quả là sự giàu có mà cả đời người bình thường cũng không thể nào tưởng tượng nổi.
Anh ta thật sự muốn xem cô ả này định nói cái gì.

Dưới lầu.

Tô Tĩnh Thư đang ngồi trong phòng khách của nhà họ Hoắc.
Tay thuộc hạ rời đi, tiếng bước chân xa dần.

Hoắc Dịch Dung đứng trong căn phòng, anh ta khẽ hừ một tiếng.

Cô ả Tô Tĩnh Thư này, nếu là người đầu óc bình thường thì lúc này không nên vì nhà Nam Cung mà đến cầu xin anh ta.
Và Tô Tĩnh Thư còn biết rõ một chuyện.

Đó là Hoắc Dịch Dung là một người có tính tình vui giận thất thường, cố chấp, tàn nhẫn.

Cô ta đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị đối phương làm khó dễ, thậm chí là có khả năng bị sỉ nhục.
Đôi mắt Tô Tĩnh Thư cụp xuống, đi theo gã thuộc hạ lên lầu.

Bối Cận Châu cũng đi theo.

Tay thuộc hạ nhìn thấy thế bèn trầm giọng, nói: “Nhị gia nhà tôi chỉ gặp một mình Tô tiểu thư.”
“Cộc cộc cộc.”

Cửa phòng lại bị gõ vang.

Hoắc Dịch Dung cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Vào đi.”
Trong phòng ngủ.

Hoắc Dịch Dung gác chân lên nhau, lười biếng ngồi trên ghế sô pha trong phòng.

Trên bàn là đồng tư liệu nhà họ Tiêu đưa tới, về những tài sản của nhà Nam Cung mà nhà bọn họ không tiện tiếp quản.
Sinh tử tồn vong của các gia tộc lớn và thế gia ở thủ đô, đều nằm trong một suy nghĩ của nhà họ Hoắc.

Lần này, hiển nhiên là nhà họ Hoắc không thể dùng thứ cho sự tồn tại của nhà Nam Cung nên mới làm thật.

Cô ta muốn cứu toàn bộ gia tộc Nam Cung, đây đúng là chuyện mơ mộng hão huyền.
Bối Cận Châu thấy Tô Tĩnh Thư đã tỉnh táo lại thì đề nghị, nếu như cô ta muốn cứu nhà Nam Cung thì nên chuẩn bị tốt tinh thần nhà họ Tô cũng sẽ bị hủy diệt theo.

Còn nếu như cô ta muốn cứu một mình Nam Cung Sưởng thì có thể đi đến nhà họ Hoắc thử xem sao.

Dù sao nhà họ Hoắc mới là người nắm chặt cổ họng của nhà Nam Cung.
Nam Cung Sưởng có thể còn sống được hay không, thì phải xem bọn họ có gật đầu hay không đã.

Cảm xúc của Tô Tĩnh Thư bình tĩnh trở lại, cô ta không ở lại bên ngoài cửa nhà Nam Cung nữa mà xoay người đến nhà họ Hoắc.

Bối Cận Châu đứng ở bên người Tô Tĩnh Thư, nhìn thấy tay thuộc hạ vừa nãy xuất hiện.
“Vâng.” Thuộc hạ xoay người đi ra khỏi phòng, trước khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Tô Tĩnh Thư cau mày nhìn cửa phòng đóng chặt, trên mặt lộ ra biểu cảm hơi kinh ngạc.

Hành động này khiến cô ta cảm thấy không thật.