ngơi.
ngoi. Là lúc trên đường đi, hay là sau khi về nhà.
“Tam gia!” Rõ ràng là phát bệnh, nhưng lại một mình chịu đựng.
Nếu như không phải cô phát giác ra được thì người này nhất định sẽ giấu giếm cô đến cùng. Tần Nguyễn mang đến cho anh tầm ảnh hưởng quá lớn.
Trước đó hai người họ ở bên cạnh nhau suốt cũng không xảy ra sự thay đổi đột ngột như thế này. Nơi đó là nơi có phong thủy tốt nhất sau bệnh viện Walton.
Khí tràng bên trong biệt thự Hương Tạ dung hợp cùng với dương khí bất ổn trên cơ thể anh. Hoắc Khương lại hỏi: “Có cần thông báo cho bên lão thái gia không ạ?”
Trong miệng vẫn còn mùi máu, Hoắc Vân Tiêu dùng lưỡi ấn vào hàm trên, cố đè nén cảm giác buồn nôn khó chịu này.
“Hoắc Khương, rót c2ho tôi cốc nước.”
Tần Nguyễn đã xác định Tam gia đang phát bệnh, nhưng cô lại bất lực không làm được gì. Tần Nguyễn đưa tay ra nắm lấy tay Tam gia, không cho anh cự tuyệt.
Cô thoải mái nói: “Đi thôi, em đưa anh xuống nhà.” Anh chỉ muốn liều lĩnh giam cầm cố và tận hưởng niềm vui khi hai người hòa vào với nhau.
Loại suy nghĩ này dần dần mở rộng khi Tần Nguyễn nắm tay anh. “Vâng, chủ nhân.”
Hoắc hương nhanh chóng bừng tới một cốc nước ấm, đưa đến trước mặt Hoắc Vân Tiêu. Cô vẫn không yên lòng để anh đi một mình.
Tần Nguyễn luôn tự dặn mình rằng, lúc ở cùng Tam gia không thể đánh mất trái tim mình được. Tần Nguyễn vươn tay ra muốn níu lấy góc áo của anh.
Nhưng tay vừa đụng vào đối phương thôi là cô lại hơi do dự. Nhưng anh không thể tới gần Tần Nguyễn.
Nếu như không phát bệnh, ngày thường ở cùng Tần Nguyễn, anh còn có thể khống chế được. Hoắc Vân Tiêu muốn tránh thoát tay của Tần Nguyễn, nhưng cơ thể anh hiện giờ rất yếu.
Yếu đến mức chỉ cần gắng sức một chút, cơ thể sẽ ngã xuống. Cho dù cơ thể không còn sức lực, nhưng Tam gia vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn, ăn nói điềm đạm thong dong.
Tần Nguyễn không nhìn kính nữa, cô cau mày nhìn qua người đàn ông bên cạnh: “Anh muốn đi đâu?” Cũng nhờ lần phát bệnh này, rốt cuộc Tần Nguyễn cũng ý thức được một chuyện.
Trước lúc Tam gia đi nước ngoài, cô đã không chải vuốt hai loại khí hỗn loạn trên người anh. Lâm Hạo bước lên trước: “Trong sắc mặt cô không được tốt lắm, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tần Nguyễn đáp lại. Hoắc Vân Tiêu cố gắng hết sức áp chế suy nghĩ đó của mình và đi theo Tần Nguyễn đến đầu cầu thang.
Chỉ mấy bước chân ngắn ngủi mà đầu óc anh dường như minh mẫn hơn rất nhiều. Ánh mắt dịu dàng cưng chiều của Hoắc Vân Tiêu nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn.
Anh chậm rãi lên tiếng: “Anh có một số việc cần phải làm, quá trình giải quyết bên nhà Nam Cung khá phiền toái.” Đôi mắt của Hoắc Vân Tiêu hơi rũ xuống, ánh mắt trầm tĩnh nhìn vào một vị trí nào đó trên bàn làm việc.
Một lúc 7sau anh mới nhẹ giọng, nói: “Không cần nói cho phu nhân biết.” Trước khi đi, anh vẫn không nhịn được.
Cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Tần Nguyễn. Đó là nơi thiên thời địa lợi, thích hợp nhất để chữa bệnh ở trong nước.
Hoắc Khương nhận lệnh rời khỏi phòng làm việc, ông ta đi sắp xếp một đội xe xuất hành, thuận tiện phái người đi thông báo cho ông cụ Hoắc ở bên kia. Lần đầu tiên gặp Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu đã bị cô hấp dẫn.
Anh có sự ham muốn chiếm hữu không thể giải thích được đối với cô. Cho dù là ai nhìn thấy anh như thế này cũng đều thấy không giống như một người có sức khỏe yếu.
Hoắc Vân Tiêu vừa đi ra khỏi cửa phòng làm việc thì chạm mặt với Tần Nguyễn đang đi tới. Tần Nguyễn cảm thấy nghi ngờ.
Thấy vẻ mặt của anh nghiêm túc, cô lại hỏi: “Vậy anh đi khoảng bao lâu?” Tầm ảnh hưởng của Tần Nguyễn đối với anh quá lớn.
Hôm nay ở nhà Nam Cung, suýt nữa anh đã mất lý trí, trở nên không giống mình. Hoắc Vân Tiêu không lên tiếng, đôi mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn Tần Nguyễn.
Thái độ rất rõ ràng. Trong mắt Tần Nguyễn lóng lánh nước, cô ở trong phòng cũng không chịu nổi, cứ nôn suốt làm dạ dày rỗng tuếch.
Nghe Lâm Hạo nói Tam gia muốn đi ra ngoài nên cô vội vàng chạy ra. Rất nhanh, Hoắc Vân Tiêu kinh ngạc nhìn Tần Nguyễn.
Thấy sắc mặt có hình như tái nhợt hơn một chút, anh lập tức hất tay cô ra. Khí tím và khí đen dày đặc trên người Tam gia quấn chặt lấy nhau.
Khí tím mờ nhạt bị thứ sát khí tà ác bao trùm, giống như sinh khí bị ách lại, sau đó có nguy cơ bị hắc khí nuốt chửng. Hiện tại, bởi vì Tần Nguyễn tới gần, anh vẫn phải đè nén trong lòng, trong đầu không ngừng nảy ra các loại suy nghĩ muốn làm cô bị thương.
Cho dù loại gây tổn thương ấy là kiểu không cần nói cũng biết. Khí chất bất phàm, ngạo nghễ toát ra từ trong xương cốt của anh khiến người ta phải ngưỡng mộ, khiến người ta muốn cúng bái.
Khí chất làm người ta thần phục toát ra từ từng cử chỉ và điệu bộ của Hoắc Vân Tiêu là thứ khí chất bẩm sinh. “Để em tiễn Tam gia.”
Tần Nguyễn không vạch trần lời nói dối của anh. Các mạch máu trong cơ thể cũng bắt đầu giãn ra, có cảm giác như sống lại.
Sự nhẹ nhõm lúc này không có khi ở khu nhà họ Hoắc. Và trong lúc cô do dự, Tam gia đã cùng Hoắc Khương đi ra ngoài.
Tần Nguyễn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng của anh dần dần biến mất trong tầm mắt. “Chỉ mấy ngày thôi.” Hoắc Vân Tiêu trả lời không hề do dự, ánh mắt anh trong trẻo, bình tĩnh.
Tần Nguyễn khẽ mím môi: “Em có thể đi cùng với anh không?” Tam gia vô cùng xác định, Tần Nguyễn đã phát hiện anh phát bệnh.
Chỉ là không biết cô phát hiện ra được từ lúc nào. Ý thức được hành động này sẽ khiến người ta suy nghĩ nhiều, gương mặt tuấn tú của anh thoáng biến sắc.
Những sắc mặt của anh nhanh chóng trở lại như lúc ban đầu, đôi mắt quyến rũ mà thâm tình nhìn thật sâu vào Tần Nguyễn. Anh không hiểu được trong lòng mình có cảm giác gì, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ hình như đang buồn.
Mà nỗi buồn này là do anh tạo thành. Giọng của Hoắc Vân Tiêu khá hời hợt: “Linh Hư Tử chọn cho anh một nơi thích hợp để dưỡng bệnh, khí ở nơi đó dung hợp với cơ thể anh, qua một thời gian ngắn cơ thể sẽ tự động hồi phục.”
Thực sự có chỗ như vậy à? Nhưng cơ thể cô lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Thậm chí cô còn không để ý đến việc mặt trong của cánh tay bỗng nóng lên. Giờ Hoắc Vân Tiêu lại muốn rời đi, ai biết người đàn ông này muốn đi đâu.
Tần Nguyễn không yên lòng cứ để anh đi như vậy nên thừa dịp đối phương chưa kịp đi mà ra cửa chặn đường. Sau khi xuống xe, Tam gia quen của quen nẻo lên lầu.
Sau khi cơ thể hồi phục được một chút, thì hình ảnh Tần Nguyễn đứng ở trong hành lang, lông mày cau lại, ánh mắt phức tạp, cùng vẻ mặt khiến cho người ta đau lòng hiện lên trong đầu Hoắc Vân Tiêu. Cũng coi như làm dịu lại, an ủi trái tim nôn nóng bất an của anh.
Một nụ hôn đã làm dịu đi sự rối loạn của Tam gia. Chính vì thế mới dẫn đến cơ thể của anh lại đột nhiên phát bệnh.
Cô oán trách mình, đồng thời cũng đau lòng người đàn ông này lúc nào cũng tự mình gánh vác. Cơ thể anh thoáng lắc nhẹ, cảm giác khó nén nơi đáy lòng kia lại một lần nữa xông lên đầu.
Bước chân Tần Nguyễn càng tới gần, cơ thể vốn đã suy yếu của anh càng trở nên mỏi mệt hơn. Tần Nguyễn ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, cứ nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của Tam gia.
Tầm nhìn của Hoắc Vân Tiêu trở nên rõ ràng, nhưng cơ thể suy yếu cũng không khôi phục như lúc trước. Nhưng trong lúc phát bệnh, anh sợ mình mất đi lý trí, làm tổn thương đến cô.
Hoắc Khương đỡ Tam gia vào phòng ngủ, sau đó ông ta xuống lầu dặn dò đám thuộc hạ đi theo đến, tản ra bảo vệ xung quanh. Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ hé mở, cô nói: “Em biết rồi.”
Khóe môi Hoắc Vân Tiêu khẽ cong lên: “Cô bé, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh nhé.” Vừa nãy sở dĩ Lâm Hạo đi thông báo cho Hoắc Khương về chuyện Tam gia có vấn đề, cũng không phải là do Lâm Hạo tinh ý.
Mà là do Tần Nguyên phát hiện ra, lúc Tam gia đỡ cô lên lầy, tay anh bất giác run lên mấy lần. Mà khu biệt thự Hương Tạ là nơi thích hợp nhất cho chủ nhân nghỉ ngơi.
Hoắc Khương do dự hỏi: “Vậy bê2n phu nhân ạ?”. Tam gia chỉ tay vào tấm kính, gương mặt tái nhợt của Tần Nguyễn được phản chiếu trên đó.
“Em nhìn gương mặt của mình đi, trắng bệch đến mức này, ngoan nào, anh đi ra ngoài mấy ngày điều dưỡng cơ thể thôi.” Thái độ xa cách vừa chạm đến là tách ra ngay, cùng việc cố gắng kéo khoảng cách với cô, cũng không vì hành vi thân mật này mà có thể xóa đi được.
Hoắc Vân Tiêu quay người rời đi. Trái tim anh đột nhiên ngừng đập, hai mắt trở nên mờ đi.
Gương mặt Tần Nguyễn đập vào mắt anh cũng chỉ có thể nhìn thấy được đại khái các đường nét mơ hồ. Bây giờ anh đang phát bệnh, không thể ở nhà được.
Biệt thự Hương Tạ là nơi thích hợp nhất để anh tĩnh dưỡng ở trong nước. Sau khi tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Hoắc Vân Tiêu từ phòng làm việc đi ra.
Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng cao ngạo như lúc bình thường, dáng đi vẫn khoan thai tao nhã, không hề vội vàng. Nhưng cả hai ở chung lâu như vậy, cô đã coi anh như người thân của mình rồi.
Cô không có cách nào trơ mắt nhìn Tam gia đau đớn rời đi được. Cô đưa tay ra muốn nắm lấy tay Hoắc Vân Tiêu.
Tam gia nhanh chóng lùi lại, cơ thể theo bản năng kháng cự Tần Nguyễn tới gần. Khoảnh khắc Tần Nguyễn nắm lấy tay Tam gia, cô dùng tốc độ cực nhanh truyền lực Minh Thần cho anh.
Nhưng lúc này cơ thể cô đang khó chịu. “Nguyễn Nguyễn, đừng lãng phí sức lực, em bây giờ phải đặt sức khỏe của mình lên hàng đầu.”
Hoắc Vân Tiêu phát bệnh không có nghĩa là lý trí của anh biến mất. Nhưng với tình hình cơ thể hiện giờ của Tần Nguyễn, thì cô không thể chịu nổi.
Anh muốn diệt ngay những khả năng này từ trong trứng nước. Khi hai người im lặng nhìn nhau, Tần Nguyễn đã hiểu. Lâm Hạo là một người đàn ông, cho dù cẩn thận đến đâu cũng không thể lúc nào cũng để mắt đến anh được.
Chuyện Hoắc Khương kịp thời tới chỗ anh, cùng lúc này Tần Nguyễn đi nhanh tới, sau khi cô nắm tay anh là có thể làm dịu sự khó chịu trong cơ thể anh. Hoắc Vân Tiêu đặt hai tay lên vai Tần Nguyễn, anh xoay người cô, mặt hướng về phía cửa sổ sát đất.
Trên tấm kính sạch sẽ phản chiếu rõ bóng người. Nên vận chuyển lực Minh Thần có hạn, cô chỉ có thể cố gắng hết sức để cơ thể của Tam gia cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Người khác không nhìn thấy, nhưng cô lại thấy rất rõ. Nhưng nhịp tim của Tần Nguyễn lại lên xuống thất thường, khó mà diễn tả bằng lời.
Tam gia rời đi khiến cô cảm thấy bất an. Tam gia nở nụ cười nhẹ nhàng mê người, giọng nói của anh rất dễ nghe: “Sao em lại ra đây?”
“Em nghe nói Tam gia muốn đi ra ngoài à?” Anh sờ lên khuôn mặt của Tần Nguyễn, thành khẩn nói: “Bé con, đừng uổng phí sức lực, nếu em xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ.”
Vẻ mặt của Tần Nguyễn Tất cố chấp: “Không được, em có thể giúp anh giảm bớt đau đớn!” Biệt thự nghỉ dưỡng Hương Tạ.
Sau khi đi xe đến đây, Hoắc Vân Tiêu cảm giác hô hấp của mình dễ dàng hơn rất nhiều. Anh nhẹ nhàng giải thích: “Người anh đang bận lắm, lại hôi nữa, anh không muốn làm em khó chịu.”
“Không sao đâu, em không ngại.” Khu nhà họ Hoắc.
Hoắc Dịch Dung đang gọi điện thoại báo tin cho ông cụ Hoắc, biết được em ba nhà mình đi đến biệt thự Hương Tạ, anh ta nhíu mày.