Khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng của một người c1ha, trong mắt anh ánh lên một chút chờ mong: “Nhất định là có con gái, nếu cả hai đều là con gái thì càng tốt.”
“Không đâu!” Tầ2n Nguyễn bỗng phủ nhận: “Một trong hai đứa là con trai.” “Ro!”
Chờ đến lúc Bối Cận Châu chạy đến thì Tô Tĩnh Thư đã mang theo thuộc hạ đi đến nhà Nam Cung rồi.
Nghe được tin này, khuôn mặt tuấn tú của hắn sa sầm lại. Trong miệng có mùi tanh ngọt, một ngụm máu phụt ra từ miệng Hoắc Vân Tiêu.
Đôi mắt anh nhòe đi, cảnh vật xung quanh trở nên hư ảo.
Hoắc Vân Tiêu lấy tay che miệng mình lại. Trong lòng cô thầm nói, cô cũng thích.
Nhà họ Tô.
Sau khi Tô Tĩnh Thư biết được tin nhà họ Hoắc phát động hành động cấp A đối với nhà Nam Cung, cô ta lập tức sai người đuổi theo cha mình đang đi họp ở Nội Các. Cô ta trầm giọng hỏi thuộc hạ: “Ngài Long bị bệnh?”
Thuộc hạ cúi đầu, cung kính nói: “Vâng, Nội Các mở cuộc họp khẩn cấp, người của bốn gia tộc lớn và sáu thế gia đều bị triệu tập đến, nhà họ Lục là người đầu tiên đến đó.”
Tô Tĩnh Thư cau mày, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư. Một lát sau, cô ta nghiêm mặt, lạnh giọng ra lệnh: “Tập hợp tất cả người nhà họ Tô, đến nhà Nam Cung ngay lập tức!”
Ngài Long bị bệnh nặng, vào lúc này nhà họ Hoắc lại mở hành động cấp A.
Nhà họ Lục đến Nội Các sớm hơn một bước so với các gia tộc khác đã nói rõ, bọn họ là gia tộc đầu tiên được thông báo. Vừa bước chân vào nhà, Tần Nguyễn đã có cảm giác buồn nôn.
Cô bèn đi vào phòng vệ sinh ở tầng một nôn mửa một lúc.
Đến lúc đi ra, trong sắc mặt cô không được tốt. Vẻ mặt của tay thuộc hạ hơi kỳ quái: “Tiểu thư, có cần chờ ngài Bối về không ạ?”
Hai mắt Tô Tĩnh Thư sắc bén như dao, cô ta hỏi: “Bối Cận Châu đang ở đâu?”
“Ngài Bối đang trên đường đến ạ.” Đôi môi nhuốm máu của anh cũng khẽ run lên.
Vừa nãy khi ở nhà Nam Cung, anh đã thấy cơ thể mình có vấn đề rồi.
Cảm xúc kích động, toàn thân bất lực, tim đột nhiên ngừng đập, ánh mắt trở nên mơ hồ. Vì thế mới dẫn đến chuyện xảy ra ở khách sạn Hoàng Đình, sự việc đó là một sai lầm, nhưng cũng là một biến cố hợp lý.
“Cộc cộc.”
Có tiếng gõ cửa phòng làm việc. Tô Tĩnh Thư siết chặt hai tay, cô ta trầm giọng, nói: “Không đợi, đi nhà Nam Cung trước, bảo cha tôi lập tức trở về!”
Cô ta cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế sô pha và sải bước ra ngoài cửa.
Trước khi rời đi, cô ra ta lệnh: “Lập tức hành động!” Bối Cận Châu hít sâu một hơi, quay người rời đi, đuổi theo Tô Tĩnh Thư.
Lần này, sinh tử của gia tộc Nam Cung đã được định đoạt.
Lúc này nhà họ Tô có dính vào cũng chẳng làm được việc gì. Máu đỏ tươi chảy dọc theo những ngón tay mảnh khảnh của anh.
Anh đưa tay ra, vết máu tươi trên tay đập vào mắt anh.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu tái nhợt đi. Hắn biết quá rõ Tô Tĩnh Thư đi tới nhà Nam Cung là vì ai.
Nam Cung Sưởng là rào chắn mà Tô Tĩnh Thư không thể bước qua được.
Chỉ cần gặp được gã đàn ông này, tất cả sự tỉnh táo và lý trí của cô ta sẽ biến mất hoàn toàn. Giọng của cô rất kiên định.
Hoắc Vân Tiêu ngước mắt nhìn vẻ mặ7t chắc chắn của cô.
Trực giác cho anh biết cảm xúc của cô không được bình thường, giống như cô biết điều gì đó mà anh không biế7t. “Ro!”
Chờ đến lúc Bối Cận Châu chạy đến thì Tô Tĩnh Thư đã mang theo thuộc hạ đi đến nhà Nam Cung rồi.
Nghe được tin này, khuôn mặt tuấn tú của hắn sa sầm lại. Tô Tĩnh Thư siết chặt hai tay, cô ta trầm giọng, nói: “Không đợi, đi nhà Nam Cung trước, bảo cha tôi lập tức trở về!”
Cô ta cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế sô pha và sải bước ra ngoài cửa.
Trước khi rời đi, cô ra ta lệnh: “Lập tức hành động!” Ngoại trừ sắc mặt quá tái nhợt, trên môi nhuộm một màu đỏ tươi như chu sa ra, thì mọi thứ khác đều bình thường.
Chỉ có Hoắc Vân Tiêu tự mình biết, giờ phút này anh suy yếu đến mức nào.
Anh tựa đầu vào lưng ghế, đôi mắt sâu thẳm loé lên tia sáng mờ ảo. Cô không có cách nào nói cho Tam gia biết về chuyện của kiếp trước.
Hoắc Vân Tiêu nở nụ cười yêu chiều bên tai cô: “Chỉ cần là con của chúng ta, anh đều sẽ thích.”
Khóe mắt Tần Nguyễn hơi đỏ lên. Cửa phòng làm việc đang đóng chặt tự động mở ra.
Hoắc Khương ngửi được ở trong phòng có mùi máu thoang thoảng, ông ta bèn tăng tốc bước chân đi tới.
“Tam gia, ngài không sao chứ?” Bối Cận Châu hít sâu một hơi, quay người rời đi, đuổi theo Tô Tĩnh Thư.
Lần này, sinh tử của gia tộc Nam Cung đã được định đoạt.
Lúc này nhà họ Tô có dính vào cũng chẳng làm được việc gì. Khi đó, anh không nhận ra rằng đây là dấu hiệu phát bệnh.
Còn tưởng rằng đây là di chứng của việc tức giận sôi máu.
Trên đường về nhà, sau khi tiếp xúc gần gũi với Tần Nguyễn, loại hiện tượng này càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng Hoắc Vân Tiêu cũng nhận ra có gì đó không ổn. Hoắc Vân Tiêu nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu của cô mà trong mắt lộ ra vẻ đau lòng.
Anh đỡ Tần Nguyễn lêu lầu, sau đó để Lâm Hạo đi theo phía sau đưa cô về phòng, còn anh thì đi đến phòng làm việc.
Bước chân của Hoắc Vân Tiêu khá vội vàng, làm mất đi vẻ bình tĩnh vốn có. Hoắc Vân Tiêu dựa lưng vào cửa, đưa tay lau vết máu trên môi.
Anh chống đỡ cơ thể chậm rãi đi tới trước bàn làm việc, ngồi vào ghế, lúc này cơ thể mới hoàn toàn buông lỏng.
Đôi mắt anh hồi phục được một chút thị lực, anh lại quay trở về dáng vẻ trầm tĩnh thong dong như xưa. Hắn biết quá rõ Tô Tĩnh Thư đi tới nhà Nam Cung là vì ai.
Nam Cung Sưởng là rào chắn mà Tô Tĩnh Thư không thể bước qua được.
Chỉ cần gặp được gã đàn ông này, tất cả sự tỉnh táo và lý trí của cô ta sẽ biến mất hoàn toàn. Nụ cười trong mắt Tam gia càng sâu hơn, anh cất giọng trêu chọc: “Em tự tin như vậy?”
Tần Nguyễn gật mạnh đầu: “Em c2hắc chắn có một đứa là con trai.”
Đôi mắt cô hơi rũ xuống, cô khẽ sờ vào chiếc bụng hơi phồng của mình. Đẩy cửa phòng làm việc ra, anh sải bước vào bên trong.
“Rầm!”
Lúc cửa phòng làm việc bị Hoắc Vân Tiêu đóng lại, thì đồng thời bên trong cũng vang lên tiếng kêu đau đớn của anh. Lần đầu tiên gặp Tần Nguyễn, anh phát bệnh, trái tim đột nhiên ngừng đập, ánh mắt trở nên mơ hồ.
Rõ ràng là không say, nhưng anh lại không thể khống chế nổi mình mà muốn gần gũi với cô.
Giống như trên người Tần Nguyễn có lực hấp dẫn trí mạng, khiến cả thể xác, tinh thần cùng linh hồn của anh đều không thể kiềm chế nổi mà muốn tới gần CÔ. Như thế đủ để chứng minh, cuộc họp Nội Các lần này sẽ lựa chọn một người trong bốn gia tộc lớn để ngồi lên vị trí kia.
Nhà họ Long lui về, mà Hoắc Quân Tín của nhà họ Hoắc chưa đủ kinh nghiệm, trong khoảng thời gian này nhà họ Cố cũng không tiếp xúc nhiều với nhà họ Hoắc.
Chỉ có nhà họ Lục có khả năng ngồi vào cái ghế đó nhất. Thậm chí có thể còn làm liên lụy đến nhà họ Tô bị mất chỗ đứng ở thủ đô.
Nhà họ Hoắc.
Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn vừa về đến nhà đã mỗi người đi một ngả. Thấy sắc mặt của Tần Nguyễn không được tốt, Hoắc Vân Tiêu ôm cô vào lòng, lên tiếng an ủi: “Được rồi được rồi, là con trai, Nguyễn Nguyễn thích con trai thì cả hai đứa đều là con trai cũng tốt.”
“Không phải, một trong hai đứa chắc chắn là con trai, đứa còn lại thì em không biết.”
Tần Nguyễn dựa đầu vào vai Hoắc Vân Tiêu, cô yếu ớt nói. Đứa trẻ mà kiếp0 trước cô không bảo vệ được là một bé trai, sao thằng bé có thể không ở đây được.
Tần Nguyễn cũng không thể nào chấp nhận được chuyện, đứa con kiếp trước của cô không trở lại cùng với cô ở kiếp này.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này một chút thôi đã khiến tim cô đau nhói. Anh phát bệnh rồi.
Cảm xúc tức giận không thể khống chế được, cùng ở gần với Tần Nguyễn.
Hai loại nguyên nhân dẫn đến việc anh phải cố chống đỡ cho đến tận bây giờ. Như thế đủ để chứng minh, cuộc họp Nội Các lần này sẽ lựa chọn một người trong bốn gia tộc lớn để ngồi lên vị trí kia.
Nhà họ Long lui về, mà Hoắc Quân Tín của nhà họ Hoắc chưa đủ kinh nghiệm, trong khoảng thời gian này nhà họ Cố cũng không tiếp xúc nhiều với nhà họ Hoắc.
Chỉ có nhà họ Lục có khả năng ngồi vào cái ghế đó nhất. “Tam gia?”
Giọng nói bình tĩnh của Hoắc Khương vang lên ngoài cửa. Toàn thân Hoắc Vân Tiêu vô lực, ngay cả đến mở miệng cũng phí sức.
Tay anh sờ vào cái nút trên bàn. Hoắc Khương không hề giấu giếm: “Lâm Hạo nói cho tôi biết, cậu ta bảo trong ngài hơi lạ.”
Hai mắt của Tam gia hơi mờ, bờ môi bình thường nhạt màu cũng vì vừa mới nôn ra máu mà có màu sắc đỏ tươi.
Môi của anh chậm rãi cong lên, để lộ ra cảm giác quyến rũ như có như không.
Lúc này, Tam gia giống như ma cà rồng của dòng họ Lathambo, tao nhã, cao quý, trên môi nở nụ cười quyến rũ mang theo vẻ tàn nhẫn, chán chường.
Giọng điệu của anh như đang chế nhạo: “Cậu ta cũng biết quan sát đấy.”
Rõ ràng vừa nãy anh đã cố gắng hết sức kiềm chế ở trước mặt Tần Nguyễn, cũng không bị đối phương phát giác ra.