Anh tak trầm giọng, nói: “Bây giờ anh đi qua Nội Các, chuyện bên nhà họ Tô cứ giao cho anh, em về nhà nghỉ ngơi đi, đừng quan tâmc đến những chuyện này nữa.” Một khi anh ta đi, chỉ sợ hai cha con nhà Nam Cung ở trên lầu nguy rồi.
Lần này em ba thật sự tức giận. Vừa xử lý một gã Nam Cung Sưởng, giờ lại đến một Hoắc Chi.
Tam gia không phải là người không lý trí, cũng không phải là đang ghen. Nhưng nghĩ đến tuổi của cô bé này, Tam gia lại lắc đầu bật cười.
Anh duỗi tay ra ôm Tần Nguyễn vào trong ngực: “Không có gì, anh chỉ muốn gọi em thôi.” Anh nhìn sang Hoắc Quân Tín đứng ở bên cạnh: “Anh cả, em đi trước nhé, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em.”
Hoắc Quân Tín gật đầu: “Em đi đi, trở về nghỉ ngơi cho thật tốt.” Hoắc Quân Tín lo lắng Hoắc Vân Tiêu vì chuyện của nhà Nam Cung mà tức giận rồi lại hại đến sức khỏe.
Lúc này vẫn nên để Hoắc Vân Tiêu rời xa nhà Nam Cung thì hơn. Cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được Tần Nguyễn để ý đến Hoắc Chi.
Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Tiêu nhìn chăm chú vào vẻ mặt lo lắng của Tần Nguyễn, đuôi lông mày của anh khẽ nhướng lên: “Em lo lắng cho Hoắc Chi như vậy à?” “A?” Chủ đề chuyển quá nhanh làm Tần Nguyễn nhất thời không kịp phản ứng.
Cô nhìn xuống cái bụng nơi nhô lên của mình. Tần Nguyễn: “Ai yêu thương cô ấy cơ?”
Hoắc Vân Tiêu suy nghĩ: “Hoắc Khương, Hoắc Xuyên, còn cả anh hai và ông nội nữa.” “Hoắc Chi là người của tộc Pháp sư?”
Hoắc Vân Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, quá trình cô ấy vào nhà họ Hoắc tương đối phức tạp, cô ấy có thể sống đến bây giờ ngoài nhờ vào năng lực của bản thân ra, thì còn được các ám vệ kia yêu thương nữa.” “Vậy tại sao Hoắc Chi còn luôn bị thương như vậy?”
“Ám vệ nhà họ Hoắc luôn sống trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh, nếu bọn họ không có thủ đoạn để tự vệ thì không biết sẽ chết như thế nào. Năng lực của Hoắc Chi xuất sắc, nhưng vẫn kém hơn một chút so với Hoắc Khương và Hoắc Xuyên, cho nên phải càng thêm nghiêm khắc với cô ấy.” “Chắc cũng giữ được một hoặc hai tháng nữa.”
Tần Nguyễn không cảm thấy chuyện này sẽ làm chậm trễ việc lên lớp bình thường của cô. Nhưng cô không biết là do nguyên nhân gì.
Đầu ngón tay của Tần Nguyễn ấm áp, Hoắc Vân Tiêu cảm nhận ngón tay cô chạm vào mình, sự nôn nóng khó hiểu trong lòng lại tiêu tan đi rất nhiều. Tần Nguyễn không hề do dự mà trả lời ngay.
Nếu người đàn ông này không tốt, thì cô đã chẳng không hề chần chừ mà tìm tới nương nhờ đối phương rồi. Cô nhẹ giọng nói: “Hoắc Chi rất tốt.”
Đôi mắt đào hoa của Hoắc Vân Tiêu tràn đầy sự dịu dàng nhìn Tần Nguyễn, anh hỏi: “Vậy anh không tốt à?” Tần Nguyễn nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của người đàn ông trước mắt.
Người này thật đẹp trai, nhìn anh mãi mà không thấy chán. Hoắc Vân Tiêu muốn hỏi Tần Nguyễn, khi mười năm sau anh không còn nữa, liệu cô vẫn sẽ ở lại nhà họ Hoắc, nuôi dạy những đứa con của bọn họ hay không. Đây là chuyện tốt.
Đáng tiếc, nóng giận thì hại thân. Biết cô rất cố chấp, Tam gia cũng không khuyến cô nữa: “Hoắc Chi trở về rồi, đợi cô ấy chữa khỏi vết thương thì sẽ đi theo bên cạnh em, như thế anh cũng thấy yên tâm hơn.”
Tần Nguyễn đột nhiên ngẩng đầu lên: “Hoắc Chi bị thương ạ?” Nhưng thấy Tần Nguyễn lo lắng cho Hoắc Chi rõ ràng như vậy, còn rõ hơn cả so với anh nữa.
Tần Nguyễn thấy đôi mắt đầy ẩn ý của Hoắc Vân Tiêu thì lơ đãng dời mắt đi. Ở nhà Nam Cung, suýt nữa anh đã thất thủ.
Nếu động tĩnh bên ngoài cửa vang lên chậm thêm một phút nữa, thì Nam Cung Sưởng đã chết trong tay anh rồi. Giọng nói của Hoắc Vân Tiêu lười biếng, hoa lệ và dễ nghe.
“Tốt chứ.” Dưới sự lo lắng và không đồng ý của anh cả, Hoắc Vân Tiêu bất đắc dĩ rời khỏi nhà Nam Cung.
Trước khi đi, anh bàn giao vài câu với Hoắc Xuyên. “Em biết rồi.”
Hoắc Vân Tiêu đi xuống bậc thang, ngồi lên xe. Cô không thích nhìn thấy anh nhíu mày.
Tần Nguyễn cảm giác được cảm xúc của Tam gia không tốt lắm. Anh đột nhiên gọi: “Nguyễn Nguyễn.”
“Da?” Anh vô cùng tự nhiên nắm chặt bàn tay của Tần Nguyễn, giống như làm thế này có thể giúp trấn an sự nôn nóng khó hiểu ở trong lòng anh.
Tần Nguyễn cầm ngược trở lại tay của Hoắc Vân Tiêu. Anh ta đang sợ em ba lại phát bệnh, thế thì đúng là được không bù nổi mất.
Cảma giác áp lực quanh người Hoắc Vân Tiêu biến mất đi nhiều. Lâm Hạo đang đứng trước xe, nhìn thấy Tam gia đi tới thì vội vàng mở cửa phía sau ra.
Hoắc Vân Tiêu thu lại khí thế sắc bén trên người, quay trở lại vẻ lịch lãm trước đây. Hoắc Quận Tín đứng khá gần Hoắc Vân Tiêu nên ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng trên người anh.
Lần này nhà Nam Cung đụng phải người trong lòng em ba, em ấy sao có thể dễ dàng buông tha cho bọn họ. Hoắc Vân Tiêu véo nhẹ vành tại của cô, anh cười khẽ.
“Anh lo là cơ thể của em không chịu nổi thôi, chứ không sợ bị người ta biết em đang mang thai.” “Hai ngày nữa khai giảng rồi, cơ thể em bây giờ có tiện đi học không?”
Tần Nguyễn suy nghĩ rồi nói: “Vẫn được ạ, đi đến trường chỉ cần mặc quần áo rộng rãi một chút sẽ không bị người khác phát hiện đầu.” Anh nói cho Tần Nguyễn biết thân phận thật của Hoắc Chi và những chuyện xảy ra với cô ta trong khoảng thời gian này.
Tần Nguyễn chớp mắt, cảm thấy kinh ngạc. Cô ngước mắt nhìn lên người đàn ông trông khí sắc có vẻ tiều tụy, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi bên cạnh mình.
Đột nhiên Tần Nguyễn nhíu mày: “Tam gia, anh không sao chứ?” Hoắc Vân Tiêu dựa người vào lưng ghế, anh mỉm cười lắc đầu với cô: “Anh rất khỏe.”
Ngoại trừ trong lòng có sự tức giận không cách nào áp chế được, thì tất cả đều tốt. Cô có dự cảm rằng, lời vừa rồi Tam gia định nói với cô có lẽ sẽ chọc thủng lớp giấy mỏng giữa hai người.
Hoắc Vân Tiêu vuốt tóc Tần Nguyễn, tiếng nói dịu dàng vang lên bên tai cô. Nói chung chỉ là sắp xếp cho đám người bên trong nhà Nam Cung thôi.
Ở cửa. Anh biết anh cả lo lắng cho mình, nên giọng cũng dịu đi: “Em không sao, anh cả đi làm việc đi.”
“Để anh tiễn em.” Tần Nguyễn nghiêng người về phía trước, dựa người vào trong ngực Hoắc Vân Tiêu.
Cô đưa tay chạm vào hai hàng lông mày đang khẽ cau lại của anh: “Tam gia, đừng nhíu mày.” Có một số việc anh còn chưa thể nói với cô được.
Nếu như Tần Nguyễn lớn hơn vài tuổi nữa thì có lẽ sẽ có cơ hội này. Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu lướt xuống, nhìn vào bụng Tần Nguyễn.
Trên gương mặt ôn hòa của anh hiện lên một chút biểu cảm kỳ lạ: “Nguyễn Nguyễn, em nói xem một trong số những đứa con của chúng ta sẽ là con gái sao?” Cô biết quá rõ Tam gia tốt, cho dù là kiếp trước hay kiếp này. Hoắc Vân Tiêu đúng là dễ dỗ.
Tần Nguyễn trả lời không hề do dự như vậy khiến tâm tình của anh nhanh chóng trở nên vui vẻ. Tần Nguyễn ghé vào trong ngực Hoắc Vân Tiêu, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, không hiểu vì sao cô bỗng thấy tim mình đập nhanh hơn.
Cô biết vừa rồi Tam gia gọi mình không chỉ đơn giản là để gọi thôi. Kiếp trước, đứa bé bị chết yểu lúc cô ở trong tù là con trai.