Đôi mắt 1đầy ắp tức giận, nhục nhã nhìn từ trên xuống dưới đối phương. Hoắc Xuyên và Lâm Hạo đứng ở cửa ra vào, nhìn cảnh tượng bên trong phòng với vẻ mặt khác nhau.
Một mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mặt họ. Nhờ có Hoắc Vân Tiêu cẩn thận đỡ xuống lầu, hai chân Tần Nguyễn đáp xuống sàn gỗ ở tầng một.
Tần Nguyễn ngửa đầu, nhìn thấy trên trán người đàn ông bên cạnh rịn một lớp mồ hôi. Chẳng phải nói Tam gia sức khỏe không tốt, bao nhiêu năm qua vẫn luôn thanh tâm quả dục, là một vị quân tử nho nhã nhẹ nhàng đấy à.
Nhưng thảm trạng trong phòng nhìn thế nào cũng không giống do Hoắc Tam gia có khí chất thanh tạo sạch sẽ làm ra. Ánh mắt dịu dàng của anh tập trung vào Tần Nguyễn đang lo lắng ở trước mặt, khóe môi anh chậm rãi cong lên: “Để em chờ lâu rồi, đi thôi.”
Hoắc Vân Tiêu đi tới trước mặt Tần Nguyễn, vòng tay ôm eo cô đi xuống lầu. Vì làm động tác quá mạnh mà mái tóc được chải gọn g0àng của Tam gia rũ ra.
Có mấy sợi tóc chắn ngang trán, che mất ánh nhìn lạnh lẽo toát ra từ đáy mắt của anh. Môi anh mấp máy: “Là ngòi nổ khiến lần này nhà Nam Cung bị diệt vong.”
Nếu như không phải Nam Cung Sưởng có lòng mơ ước đối với Tần Nguyễn, thì nhà Nam Cung đã không gặp phải cảnh này. “Em ba, bên Nội Các mở cuộc họp khẩn cấp nên anh phải qua đó một chuyến, lát nữa em để Hoắc Xuyên ở lại đây hả?”
Hoắc Vân Tiêu lau mồ hôi trên trán, anh nói bằng giọng bình tĩnh: “Anh cả cứ đi trước đi ạ.” Chiếc mũi của Tần Nguyễn khẽ nhúc nhích, cô có thể ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng trên tay người đàn ông này.
Người này vừa mới rửa tay xong, trên tay ngoại trừ mùi xà phòng, thì còn có một chút mùi máu tươi cực kỳ nhạt. Bọn họ nhìn thấy rõ bên trong căn phòng, Nam Cung Sương máu me khắp người trông không ra hình người đang run rẩy nằm thu lu ở góc tường.
Lâm Hạo nuốt nước miếng, khàn giọng hỏi Hoắc Xuyên: “Đây là do Tam gia làm?” Hoắc Xuyên đứng ở bên cạnh giữ vẻ mặt bình tĩnh, không lên tiếng ngăn lại.
Đột nhiên, có tiếng cạch vang lên. m thanh trái tim khẩn trương của Nam Cung Sưởng đập nhanh, nghe rất rõ trong bầu không khí quỷ d7ị này.
Gã há mồm định nói, nhưng Hoắc Vân Tiêu lại giơ chân đạp mạnh. Tần Nguyễn gật đầu, cùng Lâm Hạo rời khỏi phòng khách nhà Nam Cung.
Sau khi nhìn hai người đi ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của Hoắc Vân Tiêu lập tức chìm xuống, nét dịu dàng trong mắt cũng biến mất, khí thế quanh người trở nên uy nghiêm. Cô ra lệnh: “Phá cửa!”
Lâm Hạo lùi lại hai bước, chuẩn bị đạp mạnh vào cửa phòng. Hoắc Quân Tín là người được tổng thống tiền nhiệm tin tưởng nhất, cũng là người duy nhất trong nhà họ Hoắc làm việc ở trong Nội Các, có anh ta ở trong Nội Các mới có thể khống chế được những trường hợp khẩn cấp.
Hoắc Xuyên và Lâm Hạo đi xuống nhà. Hoắc Vân Tiêu ngước mắt, giọng nói của anh lạnh lẽo và đầy tàn bạo: “Anh cả, em muốn mọi chuyện được giải quyết trong vòng 24 giờ. Lần này nhà Nam Cung chắc chắn phải bị tiêu diệt, không ai có thể cứu được bọn họ!”
Nghe ra được ẩn ý trong lời nói của anh, Hoắc Quân Tín nhíu mày: “Ý của em là?” Cơ thể Nam Cung Sưởng một lần nữa ngửa ra đằng sau, 2đầu đập vào bức tường.
Trong phòng lại vang lên tiếng va chạm nặng nề. Cô không hề nói gì mà lấy từ trong túi ra một chiếc khăn sạch sẽ, sau đó nhón chân lau mồ hôi cho Hoắc Vân Tiêu.
Thấy Tần Nguyễn nhón chân rất phí sức, Hoắc Vân Tiêu dùng một tay giữ lấy bàn tay đang lau mồ hôi, tay kia đỡ lấy eo của cô. Hoắc Vân Tiêu buông Tần Nguyễn ra, anh nói với Lâm Hạo: “Đưa phu nhân lên xe.”
“Còn anh?” Tần Nguyễn ngửa đầu hỏi anh. Anh ta biết Tam gia chắc chắn không nhẹ nhàng nho nhã như vẻ bề ngoài, nhưng không ngờ ngài ấy lại tàn nhẫn như vậy.
Hoắc Xuyên vẫy tay với ám vệ ở gần đó. Lâm Hạo quay đầu, dùng ánh mắt xin chỉ thị của Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn cũng phát hiện ra cửa bị khóa từ bên trong lòng cô càng thêm lo lắng Tam gia xảy ra chuyện ở trong phòng. Lâm Hạo nhìn cảnh tượng bên trong căn phòng mà nhất thời không nói nên lời.
Anh ta vẫn không có cách nào liên hệ việc này với Hoắc Tam gia có phong thái quý tộc lịch lãm, ung dung cao quý. Cả hai anh em đều hiểu lý do tại sao Nội Các lại mở cuộc họp khẩn cấp.
Nhà họ Lục cũng nên danh chính ngôn thuận lên nắm quyền rồi. Anh lặng lẽ liếc nhìn Hoắc Xuyên, ánh mắt sắc bén như mũi tên, môi mỏng mím lại có vẻ không vui.
Trong lòng Hoắc Xuyên cảm thấy hoảng sợ, cảm giác được chủ nhân có gì đó không ổn. Tần Nguyễn hiểu rõ, ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người dắt tay nhau rời đi. Hoắc Vân Tiêu dịu dàng bảo: “Anh muốn nói với anh cả mấy câu, lát nữa sẽ tới chỗ em.”
Ý là hai người họ nói chuyện, Tần Nguyễn không tiện nghe. Cửa phòng ngủ được mở ra.
Tam gia ăn mặc chỉnh tề, ung dung bước ra ngoài. “Lâm Hạo, mở cửa.”
Lâm Hạo nghe vậy thì đưa tay đẩy cửa phòng. Tam gia thở dài cảm thán: “Nam Cung Sưởng, giữa tôi và cậu vốn không2 cần phải như thế này, chỉ đổ thừa cái phương thức mà cậu chọn đúng là tự mình tìm đường chết.”
Những lời bình tĩnh và lạnh lùng t7hốt ra từ đôi môi đẹp đẽ của anh. Ám vệ đi đến gần, anh ta bình tĩnh căn dặn: “Nhìn xem còn thở hay không, còn thở thì gọi bác sĩ đến xem.”
“Vâng.” Ám vệ quay người rời đi. Trong mắt Hoắc Vân Tiêu nổi lên tia sáng kỳ dị, đôi mắt anh sâu thẳm.
Giọng anh lạnh như băng, mang theo sự khát máu nguy hiểm: “Nam Cung Sưởng đã sai người làm một cái lồng xa hoa, cho người tìm ra nó rồi phá đi!” Không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không, mà hình như anh ta nhìn thấy trong mắt của chủ nhân có một tia sáng đỏ mờ nhạt xẹt qua.
Anh ta hạ thấp giọng xuống, gọi: “Tam gia?” Nhưng không đầy được.
Anh ta vặn tay nắm cửa, phát hiện cửa đã bị khóa từ bên trong. Hoắc Xuyên nhìn thấy cảnh tượng trong phòng cũng thoáng kinh ngạc.
Nhưng anh ta nhanh chóng bình thường trở lại, bình tĩnh nói: “Rất nhiều năm rồi Tam gia không ra tay, lần này chắc là quá tức giận đấy.” Tần Nguyễn đưa lưng về phía hai người, cô khoanh tay, gương mặt hơi có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Đã qua năm phút, Tam gia vẫn còn ở trong phòng chưa đi ra. Anh nói nhẹ nhàng: “Để anh tự làm.”
Chiều cao giữa hai người chênh lệch quá lớn, hơn nữa thân hình của Tần Nguyễn lại cồng kềnh nên hành vi lau mồ hôi như thế này rất nguy hiểm cho cô. Hoắc Quân Tín nghi hoặc, nhưng nhìn gương mặt không dễ tức giận của em ba nay lại tỏ ra giận dữ như thế, anh ta cũng đã hiểu ra điều gì đó.
Anh ta bước tới, đặt tay lên vai Hoắc Vân Tiêu và khuyên: “Sức khỏe em không tốt, đừng dễ nổi nóng. Trở về đi, bên này cứ giao cho bọn Hoắc Xuyên xử lý là được, anh cam đoan trong vòng ba ngày tình hình sẽ ổn định.” Lại qua thêm một phút, Tần Nguyễn đã không chờ được nữa.
Cô quay người, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt. Tần Nguyễn nghiêng đầu, muốn nhìn một chút cảnh tượng trong phòng ngủ.
Nhưng lại bị Tam gia đưa tay lên che mắt: “Không có gì đẹp mắt để nhìn cả, về nhà thôi.” Bên ngoài cửa.
Hoắc Xuyên và Lâm Hạo đứng ở hai bên trái phải cửa ra vào. Hoắc Xuyên lôi Lâm Hạo vẫn còn đang thất thần, đuổi theo hướng chủ nhân và phu nhân nhà mình.
Dưới lầu.