Anh với lấy chiếc kính trên tay Tần Nguyễn và nhẹ nhàng đeo lên mắt.
“Ngokan, nghe lời nào, năm phút nữa em sẽ lại nhìn thấy anh thôi.” Anh bước từng bước chậm rãi, tao nhã.
Tiến lại gần Nam Cung Sưởng đang ngồi chật vật bên giường.
Hoắc Vân Tiêu bình tĩnh nói: “Nam Cung Sưởng, đã rất nhiều năm rồi tôi chưa từng tức giận.” “Ngoan.”
Hoắc Vân Tiêu bị cô lấy lòng, anh lại cúi đầu xích lại gần hôn một cái lên môi cô.
Tần Nguyễn bĩu môi, dùng thái độ ghét bỏ che giấu sự không tự nhiên của mình, cô nhấc chân đi ra cửa. Cơ thể gã đập vào vách tường làm bằng chất liệu đặc biệt.
Nam Cung Sưởng thậm chí còn không có cơ hội kêu đau, gã ộc ra một tiếng.
“Phụt!” tiếng.
Một giây sau, gã cảm nhận được cơ thể mình bay lên.
“Ram!” “Biết trước sẽ như thế này, tại sao lúc trước còn làm như vậy.”
Dứt lời, anh quay người rời đi.
“Hoắc Tam, mày sẽ chết không được tử tế!” Nam Cung Sưởng vốn còn muốn há mồm ra nói những lời kích thích Hoắc Vân Tiêu, nhưng bắt gặp đôi mắt lạnh như băng, đang tỏa ra ánh nhìn âm u kia của anh, thì lại không nói được lời nào.
Trong đôi mắt lạnh lùng giận dữ của Tam gia, là một cơn bão dữ dội đang trút xuống Nam Cung Sưởng.
Hơi thở lạnh lẽo quanh người anh như những lưỡi dao, Nam Cung Sưởng đã bị thứ hơi thở đáng sợ này của đối phương trấn áp đến mức không dám lên Tiếng chửi rủa thê lương của Nam Cung Sưởng vang lên sau lưng.
Tam gia biết mình chỉ còn sống chưa đầy mười năm nữa nên nghe thấy thế chỉ cười khẽ.
Anh không quan tâm đến lời nguyền rủa của người khác. Nam Cung Sưởng cười to, vẻ mặt gã trở nên điên cuồng.
Ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào Tam gia vừa rung động, đồng thời lại toát ra một tia hy vọng.
“Hoắc Tam, thì ra mày cũng chỉ là kẻ không ra gì! Vì một con đàn bà mà muốn diệt nhà Nam Cung của tao!” Đôi mắt anh hơi rũ xuống và thu tất cả vẻ chật vật của Nam Cung Sưởng vào trong mắt, giọng điệu của anh rét lạnh.
“Nam Cung Sưởng, nhà Nam Cung bị hủy diệt nhanh như vậy đều là vì sự thèm muốn của cậu đối với vợ tôi.”
“Ha ha ha ha ha...” Chuyện này đối với gã mà nói là sự sỉ nhục, nhưng cũng là sự kích thích mới mẻ.
Loại cảm giác này khiến gã bị nghiện.
Nó kích thích gã đến mức hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt tái nhợt cũng hơi ửng đỏ. Khi mới lao người được một nửa, gã đã mất hết sức lực ngồi phịch ở bên giường.
Hoắc Vân Tiêu đứng dậy, vỗ vỗ thứ bụi không tồn tại trên tay áo.
Anh từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ chật vật của Nam Cung Sưởng. Tam gia như vương giả trời sinh, bễ nghễ nhìn Nam Cung Sưởng hoàn toàn thất bại.
Khí chất cao quý và tao nhã cùng tồn tại trên người anh được thể hiện một cách trọn vẹn, thành thạo và điêu luyện.
Hai cánh mối duyên dáng của Hoắc Vân Tiêu khẽ hé mở: “Tôi sẽ không cho phép cậu lại xuất hiện trong tầm mắt của tôi, sự tồn tại của cậu khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Cổ mà quý trong thời gian không còn nhiều của mình đi, cậu sám hối cũng được, phẫn nộ cũng không sao, tất cả đều là do cậu gieo gió gặt bão.” Nó chẳng có ý nghĩa gì đối với anh cả.
Hoắc Vân Tiêu cứ bước đi không dừng lại.
Lúc anh sắp đi tới cửa, Nam Cung Sưởng đang nằm liệt trên giường không thèm lựa lời mà nói: “Hoắc Tam, nếu mày đã để ý con đàn bà kia như vậy, thì ông đây dù làm quỷ cũng phải ngủ với người phụ nữ của mày! Mày chờ xem, sớm muộn gì cũng có một ngày, tạo sẽ bằng mọi cách biến nó thành người đàn bà của tao!” Anh khóa cửa phòng lại.
Hoắc Vân Tiêu quay người, dùng tay đẩy gọng kính trên sống mũi.
Đôi mắt hơi cụp xuống của anh khẽ nâng lên, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Sương sắc như lưỡi dao, đôi môi mỏng mím lại không vui. Hoắc Vân Tiêu đứng ở trước cửa, đã vươn tay ra định mở cửa thì lại nghe thấy mấy lời nói linh tinh của Nam Cung Sưởng ở đằng sau.
Sự bình tĩnh trong mắt anh dần biến mất, gương mặt tuấn tú trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.
Hầu hết của Hoắc Vân Tiêu bất giác trượt lên xuống, anh khẽ thở hắt ra. Ánh mắt anh nhìn Nam Cung Sưởng đã không còn che giấu sự miệt thị: “Cậu cho rằng nhà họ Hoắc sẽ cho phép nhà Nam Cung ra tay à?”
“Có lẽ cậu còn chưa biết, lần này nhà họ Hoắc đã khởi động hành động cấp A, hầu hết các sản nghiệp của nhà Nam Cung đều đã chuyển dời đến nhà họ Tiêu. Nếu như không được các gia tộc khác và các thế gia gật đầu, cậu cho rằng hành động lần này của nhà họ Hoắc có thể chính thức triển khai à?”
“Không! Không thể nào!” Đồng tử trong mắt Nam Cung Sưởng giãn ra kịch liệt, vẻ mặt gã như chết lặng. Tiếng nói nhẹ nhàng êm tại của Tam gia vẫn dịu dàng như vậy.
Nhưcng lại mang theo sự kiên quyết không cần bàn cãi.
Thấy thái độ kiên định của anh, Tần Nguyễn nhẹ nhàng gật đầu: “Năm phút nữa mà khônga thấy anh ra, em sẽ vào đấy.” Có một số người thực sự ngại mình chết quá chậm nên cứ thích lao đầu vào chỗ chết.
Hoắc Vân Tiêu cũng không thu tay lại, đưa tay tới gần cửa.
Một tiếng cạch vang lên. Sau khi Tần Nguyễn ra khỏi phòng, Hoắc Vân Tiêu ngồi vào chiếc ghế mà cô đã ngồi trước đó.
Mỗi cử động của anh vô hình chung đều có sự tao nhã.
Hoắc Vân Tiêu dựa người vào ghế ngồi, tư thế cao quý sang trọng. Đôi mắt của Nam Cung Sưởng tràn ngập sự hung tàn, như chỉ muốn được cùng chết với anh.
Gã cười lạnh, ngạo mạn chế nhạo: “Có thể khiến mày tức giận, đúng là vinh hạnh của tao rồi!”
Tiếng cười nhẹ của Tam gia vang lên trong căn phòng. Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu nở nụ cười khinh miệt: “Nam Cung Sưởng, đừng mơ tưởng chụp cái mũ bất nhân bất nghĩa lên đầu nhà họ Hoắc. Nhà họ Hoắc cho phép nhà Nam Cung các người trèo lên cao, cũng cho các người vô số cơ hội, nhưng không hề cho phép các người giẫm lên xác của người nhà họ Hoắc để trèo lên. Nguyễn Nguyễn là phu nhân của tôi, trong bụng cô ấy có con của tôi, nhà Nam Cung các người làm tổn thương đến cô ấy và đứa con trong bụng cô ấy chính là hủy căn cơ nhà của nhà họ Hoắc.”
Nam Cung Sưởng hừ lạnh, tỏ ra khinh thường, gã nói: “Bọn tao cũng đã làm gì đâu! Nhà họ Hoắc dám ra tay với nhà Nam Cung thì các gia tộc khác sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu!”
Hoắc Vân Tiêu xì khẽ, ánh mắt anh lạnh như băng. Gã nhìn ánh mắt cười nhạt của Hoắc Vân Tiêu mà trong lòng kinh hãi.
Gã đương nhiên biết hành động cấp A của nhà họ Hoắc đại biểu cho cái gì.
Là muốn đuổi tận giết tuyệt nhà Nam Cung! Lúc đi, cô không hề ngoảnh đầu lại.
Nên tất nhiên cũng không nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Nam Cung Sưởng.
Chỉ nhìn Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn hôn nhau thôi, vậy mà gã lại có phản ứng. “Không! Hoắc Tam, mày không thể làm như vậy!!”
Nam Cung Sưởng không để ý hai tay đau đớn, gã lao người về phía Hoắc Vân Tiêu.
Nhưng cơ thể của gã đầu bằng được như xưa, làm sao có thể đụng được vào Tam gia. Máu đỏ tươi trào ra từ miệng gã.
Trong căn phòng yên tĩnh, ngoài tiếng nôn ra máu, bên tai còn có thể nghe rõ tiếng bước chân vang lên.
Tiếng bước chân này giống như đang giẫm lên lòng của Nam Cung Sưởng.
Khiến trái tim gã run lên, cơ thể đau đớn tận xương.
Trong mắt gã hiện ra một đôi giày da được làm thủ công.
Nam Cung Sưởng kéo cánh tay bị thương của mình, chậm rãi di chuyển cơ thể về phía góc tường.