Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 542: Hoắc tam gia phẫn nộ, anh vừa khiêu khích vừa khoe khoang



Nam Cung Sưởng như nhìn thấu Hoắc Vân Tiêu.

Ánh mắt dữ tợn của gã bắn thẳng về phía Tần Nguyễn đang ngồi trước mặt, giọng g1ã quái dị, đầy căm hận: “Hoắc Tam, nói thẳng ra là lần này mày đối phó với nhà Nam Cung của tao, chẳng qua cũng là vì con đàn bà n2ày mà thôi!” Đột nhiên, hai tay đang ôm chặt eo của Tần Nguyễn nhấc cô lên, hai người đổi vị trí cho nhau.

Tần Nguyễn bây giờ đang quay lưng lại với Nam Cung Sưởng.
Cô không nhìn thấy biểu cảm của Nam Cung Sưởng ở đằng sau, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang nhìn chằm chằm vào mình.

Đã hôn được vợ, Hoắc Vân Tiêu cảm thấy tâm trạng rất tốt nên nở nụ cười.
Hai người giống như một cặp song sinh dính liền không thể tách rời.

Nam Cung Sưởng vẫn còn đang dùng ánh mắt say mê mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tần Nguyễn, gã bị thứ khí chất thanh tao nhã nhặn trên người Tần Nguyễn hấp dẫn.
Có âm thanh mập mờ vang lên rất rõ trong căn phòng.

Tần Nguyễn mở to mắt, cảm nhận được sự tức giận, chiếm hữu và lo lắng từ Tam gia.
Nam Cung Sưởng vừa dứt lời, Hoắc Vân Tiêu đã nắm lấy tóc của gã và đập đầu gã vào đầu giường một lần nữa.

“Nam Cung Sưởng, người của tôi mà cậu cũng dám nhớ thương à, có phải ngại mình chết chưa đủ nhanh không?!”
Cô thấy khó thở.

Phụ nữ mang thai hay cảm thấy khó thở và tức ngực.
Hai loại đau đớn trộn lẫn khiến sắc mặt Nam Cung Sưởng trở nên dữ tợn vặn vẹo.

Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn nở nụ cười chế giễu: “Nam Cung Sưởng, nếu không phải mày có một xuất thân tốt, thì loại người giống như mày sống không quá một ngày ở khu tây.”
Tần Nguyễn là của anh, cho dù Nam Cung Sưởng có nhớ thương thì Nguyễn Nguyễn cũng sẽ chỉ thuộc về một mình Hoắc Vân Tiêu anh mà thôi.

Nam Cung Sưởng nhìn thấy cảnh này thì ngừng thở, cả người choáng váng.
Ở ngay trước mặt Nam Cung Sưởng, anh làm cho đối phương biết rõ, rốt cuộc Tần Nguyễn thuộc về ai.

Đầu chóp mũi của Tần Nguyễn và Tam gia đụng vào nhau.
Tim anh đập nhanh hơn, hơi thở không đều, giống như là quá tức giận.

Có một tia sáng đỏ mờ xẹt qua đáy mắt anh.
Tần Nguyễn chậm rãi đứng lên, bước từng bước đến bên giường.

Cô duỗi đầu ngón tay ra và ấn mạnh vào cánh tay đang bá thạch cao của Nam Cung Sưởng.
Trên mặt Tần Nguyễn lộ ra vẻ lo lắng.

Mùi thơm từ cơ thể Tần Nguyễn tràn vào khoang mũi, giúp tâm tình của Hoắc Vân Tiêu ổn định lại một chút.
Hoắc Vân Tiêu giơ tay che mắt Tần Nguyễn.

Đôi mắt hung ác dữ tợn, lạnh lùng của anh nhìn thẳng vào Nam Cung Sưởng đang nằm trên giường.
Nhanh đến mức khiến người ta không thể bắt được.

Tần Nguyễn thấy Tam gia hơi lạ, bèn rời khỏi cánh tay bị bó thạch cao của Nam Cung Sưởng.
Mặt anh không thay đổi biểu cảm nhìn chằm chằm vào Nam Cung Sưởng, đôi mắt anh u ám và đầy hung tàn.

Không biết nghĩ đến cái gì, khóe môi Tam gia cong lên thành một nụ cười xấu xa.
Hoắc Tam gia thật sự tức giận, gọng kính trên sống mũi của anh trượt xuống khi anh ra tay.

Có thể thấy được vừa rồi anh đã dùng sức mạnh đến mức nào.
Cô đi đến trước mặt Hoắc Vân Tiêu và nắm lấy cánh tay của anh: “Tam gia, anh không sao chứ?”

Cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở rất nặng của anh.
Gương mặt gã cũng dần lộ ra sự hưng phấn không bình thường.

Gã nhìn chằm chằm vào gương mặt vừa ngây thơ vừa q0uyến rũ của Tần Nguyễn, rồi nói bằng giọng quái gở: “Đúng thế! Chính là loại ánh mắt này, con ả đàn bà này không biết mình có sức hấp dẫn như thế nào đâu! Mỗi lần mày nhìn tạo bằng ánh mắt này, đều làm cho trái tim tao ngứa ngáy khó nhịn nổi. Mày có biết đã vô số đêm tạo mơ tưởng về mày như thế nào không?”
Mới hôn được một chút, Tần Nguyễn đã bắt đầu cảm thấy không ổn rồi.

Phát giác ra cô không thoải mái, Hoắc Vân Tiêu vội vàng buông ra đôi môi ngọt ngào như thạch.
Anh nheo lại đôi mắt đào hoa, ghé sát vào tại Tần Nguyễn thì thầm: “Cô bé, giúp anh tháo kính xuống.”

Tần Nguyễn đang rất lo lắng cho anh, nghe thấy anh nói thế thì không nghĩ nhiều mà tháo kính trên mắt anh xuống.
Nam Cung Sưởng nổi giận: “Ông đây không giống loại người xuất thân bẩn thỉu như mày, mày cũng chỉ ỷ vào gương mặt xinh đẹp mê hoặc Hoắc Tam thôi. Nếu không với loại đàn bà như mày, cho dù có nằm trên giường của tao, tao cũng chẳng muốn đụng vào! Loại đàn bà như mày nên giống như con chim bị nhốt trong lồng, sớm muộn gì cũng có một ngày tao sẽ nếm thử mày để xem rốt cuộc là mày có mùi vị gì!”

“Rầm!”
Lần trước Tam gia tham gia lễ cưới của Nam Cung Sưởng, tối hôm đó ngài ấy phải vào cấm địa dưới tầng hầm.

Chuyện ấy là do nhà Nam Cung gây ra, lúc này không thừa dịp mà báo thù đi thì còn chờ đến khi nào.
Gã không chỉ khinh thường xuất thân của Tần Nguyễn, mà còn bị quyến rũ bởi khí chất và vẻ ngoài đặc biệt của cô.

Khóe mắt của Hoắc Vân Tiêu thoáng nhìn thấy cảnh này.
Tam gia lịch sự với ông già này, nhưng bọn họ thì không.

Tất cả người trong nhà Nam Cung bây giờ đều là tù nhân.
“Um mmmm..”

Tần Nguyễn vươn bàn tay nhỏ bé ra, vỗ nhẹ vào ngực Hoắc Vân Tiêu.
Bàn tay đặt trên mắt Tần Nguyễn cũng dời đi.

Tần Nguyễn hờn dỗi nói: “Tam gia, còn có người đấy!”
“Á!” Nam Cung Sưởng phát ra tiếng gào đau đớn.

Mặt của gã vì quá đau mà trở nên vặn vẹo.
“Nam Cung Sưởng, mày ngậm miệng!”

Gương mặt tuấn tú, bình tĩnh của Hoắc Vân Tiêu nháy mắt biến sắc, anh luôn biết người này có ý nghĩ xấu xa với Tần Nguyễn.
Lần này còn đau hơn cả cú đập đầu vừa rồi.

Ở phòng bên cạnh.
Ánh mắt Tần Nguyễn lạnh lùng, hai hàng lông mày nhíu lại.

Cô cảm thấy những lời nói tiếp theo của Nam Cung Sưởng tuyệt đối không phải là lời tốt đẹp gì.
“Rầm!”

Nam Cung Sưởng còn chưa nói hết đã bị Hoắc Vân Tiêu nắm tóc rồi đập mạnh đầu vào tường.
Anh không muốn nghe thấy từ trong miệng Nam Cung Sưởng nói ra những lời nhớ thương đến Tần Nguyễn.

Nam Cung Sưởng cười cười nhìn Tần Nguyễn: “Đêm nào tạo cũng tưởng tượng đến việc nhốt mày vào trong lồng. Để mày phải hèn mọn như một con chó, vẫy đuôi mừng chủ với tạo, khao khát tình yêu thương của tao. Mày không biết, tạo thậm chí còn cho thuộc hạ đi làm một cái l...” Lồng.
Nam Cung Vân Long nghe thấy tiếng gào đau đớn của con trai truyền đến từ phòng bên cạnh, thì vội vàng muốn xông ra ngoài.

Nhưng ngoài cửa có ám vệ của nhà họ Hoắc canh giữ, thấy ông ta muốn xông ra ngoài, bọn họ bèn giơ chân đá văng người vào trong phòng.
Nam Cung Sưởng bị hai vợ chồng Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn cùng khống chế.

Tóc của gã bị Hoắc Tam gia nắm chặt, cánh tay thì bị Tần Nguyễn dùng sức ấn mạnh, đau như bị gãy xương.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn nhếch lên thành một nụ c7ười khinh miệt, bên trong đôi mắt đẹp là ánh nhìn khinh bỉ.

Nam Cung Sưởng nhìn thấy thế mà trên mặt nổi lên vẻ u ám cố ch2ấp.
Trong mắt anh có thứ khí chất không thuộc về Hoắc Tam gia.

Đó là sự khiêu khích ấu trĩ, sự khoe khoang và sự khẳng định chủ quyền một cách trắng trợn.
Tất cả những gì họ làm là sự khiêu khích cực kỳ nghiêm trọng đến chủ nhân của nhà họ Hoắc.

Ám vệ nhà họ Hoắc ghi nhớ từng món nợ của nhà Nam Cung.
Lực Minh Thần quấn quanh đầu ngón tay thầm thấu qua lớp thạch cao, xuyên thẳng vào cánh tay bị thương của gã.

“A a a!!!”
Anh nhìn thấy rõ Nam Cung Sưởng đã dùng ánh mắt say mê mà nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, là đàn ông, ai cũng hiểu được ý nghĩa của loại ánh mắt này.

Tam gia khó chịu, tâm tình của anh vô cùng khó chịu.
Hoắc Vân Tiêu buông tác của Nam Cung Sưởng ra, rồi quay người ôm Tần Nguyễn vào lòng.

Hai cánh tay anh siết chặt vòng eo của cô, đẩy người về phía mình.